"Sao vậy? Không được nhìn hả?"
Bạch Nhược Đình tò mò hỏi. Bình thường khi cô và Tiêu Tuấn nói chuyện, chẳng phải hai người vẫn nhìn nhau đấy ư? Hôm nay cũng như vậy, cũng như mọi ngày thôi. Nhưng không hiểu sao bình thường anh không hỏi đến vấn đề này, mà ngày hôm nay lại hỏi.
Tiêu Tuấn khó xử, khoé môi cong lên. Lúc này cô mới để ý, anh có má lúm đồng tiền. Tuy không sâu, nhưng nằm trên gương mặt điển trai này lại vô cùng phù hợp. Hoặc bởi vì ngày thường anh không cười, nên cô mới không biết đến.
"Em nhìn như vậy, anh không nói được."
Bạch Nhược Đình phì cười, sau đó lại nhìn ra bên ngoài.
"Rồi đấy! Anh nói đi!"
"Anh muốn chúng ta, nghiêm túc với cuộc hôn nhân này. Hoặc ít nhất thì, sẽ cho nhau một khoảng thời gian để suy nghĩ."
Cô nhìn anh, trong ánh mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên. Cô hiểu ra được ý mà anh muốn nói, hiểu được những gì mà anh muốn thể hiện ra. Nếu như nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, đồng nghĩa với việc sẽ không có một hợp đồng nào ở đây cả. Và nếu như cho nhau cơ hội để suy nghĩ, thì tức là anh đang muốn cô và anh sẽ có mối quan hệ khác với bây giờ.
Tiêu Tuấn đặt tay lên xương hàm của cô, miết nhẹ một đường. Anh nhìn vào mắt cô, hai người nhìn nhau như thế.
"Anh thật sự nghiêm túc. Nếu như em vẫn không yên tâm, thì cứ nhìn anh, nhìn thật kỹ. Anh sẽ không nói, chỉ dùng hành động thôi."
Bạch Nhược Đình bị những lời nói này làm cho dao động. Không chỉ một lần, mà đã rất nhiều lần. Cô đã từng nhìn vào đôi mắt này, từng muốn khám phá nó, chinh phục nó. Cô đã từng bị con người này, tính cách này, làm cho trái tim trở nên khác lạ. Chưa từng có ai đến với cô bằng những hành động nhỏ nhặt nhất. Dù rằng bản thân không kì vọng nhiều vào tình yêu, không khao khát được yêu. Nhưng khi đã hiểu rõ tình yêu là gì, cô lại có suy nghĩ khác.
Tiêu Tuấn từ từ tiến lại gần, nhìn xuống chóp mũi của cô, đôi môi đỏ mọng. Anh vừa định hôn, cô đã vội né tránh. Trong giây phút ấy, hai gò má cô nóng bừng lên giữa mùa đông lạnh giá.
"Ở... Ở ngoài nhiều người."
"Vậy thì vào trong."
Giọng anh nhẹ nhàng đi vào tai cô, như một bản nhạc dịu êm truyền cảm. Hai người đi vào trong phòng bệnh. Bạch Nhược Đình vừa xoay người đóng cửa xong, lúc quay lại đã bị Tiêu Tuấn che hết tầm nhìn. Gương mặt anh sát gần cô, sóng mũi cao thẳng tắp, viền môi mỏng thanh tú, nước da trắng ôn hoà. Nhìn nhau ở khoảng cách gần thế này, cô thật sự không dám đánh cược rằng mình không hề rung động.
"Anh làm gì?"
Tiêu Tuấn cong mắt cười hỏi.
"Em muốn anh làm gì?"
Bạch Nhược Đình nhìn ra bên ngoài, giả vờ muốn đánh lạc hướng anh.
"Không biết!"
Tiêu Tuấn nhìn theo ánh mắt của cô, quyết tâm muốn cô chỉ nhìn duy nhất một hướng.
"Hửm? Sao lại không biết?"
"Tôi..."
Anh đặt tay mình lên cằm của cô, từ từ nâng lên để cô nhìn vào mắt. Hai người mắt giao nhau, sóng mũi thẳng tắp như nhau, chóp mũi khẽ chạm vào. Tất cả mọi thứ vô cùng hoàn hảo, vô cùng tròn vẹn, hoà quyện vào nhau.
"Anh sẽ không hối thúc em!"
Bạch Nhược Đình không hiểu lắm câu nói này, nên nhìn anh bằng ánh mắt ngây dại. Đôi mắt cô to tròn, khi không kẻ eyeliner sắc sảo trông hiền và tinh nghịch hơn. Anh nhẹ nhàng nói tiếp.
"Anh không phải người hoàn hảo, nhưng chắc chắn không phải đàn ông tồi. Những chuyện anh đã làm với em, anh sẽ chịu trách nhiệm."
Cô đảo mắt nhìn anh, trái tim rung lên từng nhịp. Dường như rất khó nói, dường như rất chân thật. Cô không nghĩ rằng đây là thật, mà chỉ như một giấc mơ, một giấc mơ màu hồng mà cô chưa từng nhìn thấy.
Tiêu Tuấn có phần nôn nóng, gấp gáp đến mức Bạch Nhược Đình còn chưa kịp phản ứng đã cúi đầu xuống hôn cô. Anh hôn mơn trớn, như đang đùa giỡn, gặm lấy môi cô một cái rồi buông ra, sau đó tiếp tục gặm. Đến khi cảm nhận được rằng đối phương cũng đáp lại, anh mới bắt đầu tấn công. Đầu lưỡi đẩy vào bên trong, quấn lấy lưỡi của cô, vờn qua vờn lại. Bàn tay từ cằm trượt xuống, ôm gọn lấy eo cô, kéo cô dính sát vào người. Âm thanh chùn chụt vang lên, môi lưỡi thay phiên nhau va chạm.
Anh vừa đặt tay lên mông, Bạch Nhược Đình đã liền tỉnh táo mà đẩy nhẹ anh ra.
"Anh... Chẳng phải đã làm rồi ư?"
"Một lần nữa cũng không phải vấn đề gì."
Cô ngạc nhiên nhìn anh, không nhịn được mà nói.
"Nhu cầu sinh lý của anh cao tới vậy sao?"
"Trước đây thì không có, nhưng bây giờ thì khác rồi."
Bạch Nhược Đình cảm thấy bối rối, nhất là khi bị dồn vào chân tường như thế này. Cô sợ mình không thoát ra được, lại bị anh dụ dỗ làm chuyện mây mưa. Thế là cô liền lách sang một bên, chuồn về phía bàn rồi ngồi xuống, thuận tay cầm quả nho lên.
"Tôi muốn ăn trái cây."
Cô nói rồi làm ra vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng lại giống như có lửa thiêu đốt, nóng hừng hực rồi lại rộn ràng. Thời gian ở bên cạnh anh cũng đã gần 1 tháng, sau khi kết thúc Giáng sinh thì cũng đã gần chuyển giao năm mới. Càng gần, thời gian hai người bắt đầu cuộc sống hôn nhân hợp đồng càng nhanh.
Quay lại Bạch Nhược Đình của một tháng trước, ngày đầu tiên gặp Tiêu Tuấn ở nhà hàng. Ngày ấy cô cực kỳ kiêu hãnh, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thoát được bàn tay anh. Nếu như cô tinh ranh 1, vậy thì anh chẳng khác gì một lão hồ ly có hơn nghìn năm tu luyện đạo hạnh.
...
Bạch Nhược Đình tò mò hỏi. Bình thường khi cô và Tiêu Tuấn nói chuyện, chẳng phải hai người vẫn nhìn nhau đấy ư? Hôm nay cũng như vậy, cũng như mọi ngày thôi. Nhưng không hiểu sao bình thường anh không hỏi đến vấn đề này, mà ngày hôm nay lại hỏi.
Tiêu Tuấn khó xử, khoé môi cong lên. Lúc này cô mới để ý, anh có má lúm đồng tiền. Tuy không sâu, nhưng nằm trên gương mặt điển trai này lại vô cùng phù hợp. Hoặc bởi vì ngày thường anh không cười, nên cô mới không biết đến.
"Em nhìn như vậy, anh không nói được."
Bạch Nhược Đình phì cười, sau đó lại nhìn ra bên ngoài.
"Rồi đấy! Anh nói đi!"
"Anh muốn chúng ta, nghiêm túc với cuộc hôn nhân này. Hoặc ít nhất thì, sẽ cho nhau một khoảng thời gian để suy nghĩ."
Cô nhìn anh, trong ánh mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên. Cô hiểu ra được ý mà anh muốn nói, hiểu được những gì mà anh muốn thể hiện ra. Nếu như nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, đồng nghĩa với việc sẽ không có một hợp đồng nào ở đây cả. Và nếu như cho nhau cơ hội để suy nghĩ, thì tức là anh đang muốn cô và anh sẽ có mối quan hệ khác với bây giờ.
Tiêu Tuấn đặt tay lên xương hàm của cô, miết nhẹ một đường. Anh nhìn vào mắt cô, hai người nhìn nhau như thế.
"Anh thật sự nghiêm túc. Nếu như em vẫn không yên tâm, thì cứ nhìn anh, nhìn thật kỹ. Anh sẽ không nói, chỉ dùng hành động thôi."
Bạch Nhược Đình bị những lời nói này làm cho dao động. Không chỉ một lần, mà đã rất nhiều lần. Cô đã từng nhìn vào đôi mắt này, từng muốn khám phá nó, chinh phục nó. Cô đã từng bị con người này, tính cách này, làm cho trái tim trở nên khác lạ. Chưa từng có ai đến với cô bằng những hành động nhỏ nhặt nhất. Dù rằng bản thân không kì vọng nhiều vào tình yêu, không khao khát được yêu. Nhưng khi đã hiểu rõ tình yêu là gì, cô lại có suy nghĩ khác.
Tiêu Tuấn từ từ tiến lại gần, nhìn xuống chóp mũi của cô, đôi môi đỏ mọng. Anh vừa định hôn, cô đã vội né tránh. Trong giây phút ấy, hai gò má cô nóng bừng lên giữa mùa đông lạnh giá.
"Ở... Ở ngoài nhiều người."
"Vậy thì vào trong."
Giọng anh nhẹ nhàng đi vào tai cô, như một bản nhạc dịu êm truyền cảm. Hai người đi vào trong phòng bệnh. Bạch Nhược Đình vừa xoay người đóng cửa xong, lúc quay lại đã bị Tiêu Tuấn che hết tầm nhìn. Gương mặt anh sát gần cô, sóng mũi cao thẳng tắp, viền môi mỏng thanh tú, nước da trắng ôn hoà. Nhìn nhau ở khoảng cách gần thế này, cô thật sự không dám đánh cược rằng mình không hề rung động.
"Anh làm gì?"
Tiêu Tuấn cong mắt cười hỏi.
"Em muốn anh làm gì?"
Bạch Nhược Đình nhìn ra bên ngoài, giả vờ muốn đánh lạc hướng anh.
"Không biết!"
Tiêu Tuấn nhìn theo ánh mắt của cô, quyết tâm muốn cô chỉ nhìn duy nhất một hướng.
"Hửm? Sao lại không biết?"
"Tôi..."
Anh đặt tay mình lên cằm của cô, từ từ nâng lên để cô nhìn vào mắt. Hai người mắt giao nhau, sóng mũi thẳng tắp như nhau, chóp mũi khẽ chạm vào. Tất cả mọi thứ vô cùng hoàn hảo, vô cùng tròn vẹn, hoà quyện vào nhau.
"Anh sẽ không hối thúc em!"
Bạch Nhược Đình không hiểu lắm câu nói này, nên nhìn anh bằng ánh mắt ngây dại. Đôi mắt cô to tròn, khi không kẻ eyeliner sắc sảo trông hiền và tinh nghịch hơn. Anh nhẹ nhàng nói tiếp.
"Anh không phải người hoàn hảo, nhưng chắc chắn không phải đàn ông tồi. Những chuyện anh đã làm với em, anh sẽ chịu trách nhiệm."
Cô đảo mắt nhìn anh, trái tim rung lên từng nhịp. Dường như rất khó nói, dường như rất chân thật. Cô không nghĩ rằng đây là thật, mà chỉ như một giấc mơ, một giấc mơ màu hồng mà cô chưa từng nhìn thấy.
Tiêu Tuấn có phần nôn nóng, gấp gáp đến mức Bạch Nhược Đình còn chưa kịp phản ứng đã cúi đầu xuống hôn cô. Anh hôn mơn trớn, như đang đùa giỡn, gặm lấy môi cô một cái rồi buông ra, sau đó tiếp tục gặm. Đến khi cảm nhận được rằng đối phương cũng đáp lại, anh mới bắt đầu tấn công. Đầu lưỡi đẩy vào bên trong, quấn lấy lưỡi của cô, vờn qua vờn lại. Bàn tay từ cằm trượt xuống, ôm gọn lấy eo cô, kéo cô dính sát vào người. Âm thanh chùn chụt vang lên, môi lưỡi thay phiên nhau va chạm.
Anh vừa đặt tay lên mông, Bạch Nhược Đình đã liền tỉnh táo mà đẩy nhẹ anh ra.
"Anh... Chẳng phải đã làm rồi ư?"
"Một lần nữa cũng không phải vấn đề gì."
Cô ngạc nhiên nhìn anh, không nhịn được mà nói.
"Nhu cầu sinh lý của anh cao tới vậy sao?"
"Trước đây thì không có, nhưng bây giờ thì khác rồi."
Bạch Nhược Đình cảm thấy bối rối, nhất là khi bị dồn vào chân tường như thế này. Cô sợ mình không thoát ra được, lại bị anh dụ dỗ làm chuyện mây mưa. Thế là cô liền lách sang một bên, chuồn về phía bàn rồi ngồi xuống, thuận tay cầm quả nho lên.
"Tôi muốn ăn trái cây."
Cô nói rồi làm ra vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng lại giống như có lửa thiêu đốt, nóng hừng hực rồi lại rộn ràng. Thời gian ở bên cạnh anh cũng đã gần 1 tháng, sau khi kết thúc Giáng sinh thì cũng đã gần chuyển giao năm mới. Càng gần, thời gian hai người bắt đầu cuộc sống hôn nhân hợp đồng càng nhanh.
Quay lại Bạch Nhược Đình của một tháng trước, ngày đầu tiên gặp Tiêu Tuấn ở nhà hàng. Ngày ấy cô cực kỳ kiêu hãnh, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thoát được bàn tay anh. Nếu như cô tinh ranh 1, vậy thì anh chẳng khác gì một lão hồ ly có hơn nghìn năm tu luyện đạo hạnh.
...