Chương 7: Quan Tâm.
Triết Lãng trầm ngâm nhìn theo bóng dáng của Lộ Khiết. Đến cả khi hai người bạn thân của anh đứng ở phía sau, anh cũng không hay biết.
Quyết Hạng vỗ vai anh một cái, rồi cũng bắt chước nhìn theo ánh mắt của Triết Lãng. Cái thói trêu chọc của cậu ta lại nổi lên:
– Lão đại. Biết tương tư rồi sao?
Triết Lãng lập tức quay qua trừng mắt với cậu ta, không thèm đếm xỉa tới nữa. Anh đảo qua Thẩm Quốc Thuấn, dặn dò:
— Cho cô ta một bài học đi!
– Được.__ Thẩm Quốc Thuấn trả lời.
Nếu nói trong ba người này, lịch thiệp nhất vẫn là Thẩm Quốc Thuấn. Trái với cái tính thích trêu hoa ghẹo bướm như Quyết Hạng, cậu ta lại vô cũng nghiêm túc trong việc học. Trên dưới cái trường này, không ít cũng nhiều người nghĩ cậu ta hiền lành, chăm chỉ. Nhưng bề ngoài nó là vậy đó các bác ạ, bên trong không biết nó như thế nào!
Thế là ngày hôm đó, tin tức Châu Lệ Hân bị từ chối lời tỏ tình lại lan truyền trên khắp Weibo và Facebook. Có người nói cô ta mặt dày, không có liêm sỉ. Có người lại độc mồm ác miệng bảo cô ta muốn dựa hơi đàn ông. Dù sao tin đồn Triết Lãng là thiếu gia của một tập đoàn lớn vẫn được ưu tiên mà. Nói như vậy với cô ta còn quá khoang nhượng rồi!
Trở lại với lớn chín...
Từ khi vào lớp và trải qua hai tiết học, Lộ Khiết vẫn một mực chả thèm giao tiếp với anh một câu nào. Đổi lại, người nào đó lại như con ốc sên vậy, đeo bám không buông. Khi Lộ Khiết lên giải bài tập, anh ta cũng nhìn chăm chăm không chớp mắt. Khi cô chú ý nghe giảng, anh ta lại chống cằm xem biểu hiện chăm chú của cô. Thật là tức chết được!
Cô còn phải suy nghĩ lại những lời nói của Niết Tiêu Hoa nữa cơ. Gì mà ác quỷ, gì mà tản băng chứ. Con ma thích đeo bám thì hơn. Bỉ ổi, vô liêm sỉ, biến thái, bệnh hoạn!
— Này, Dương Cung Triết Lãng. Có phải cậu bị bệnh không? Nhìn tôi làm gì chứ?
Vì tiếng nói cô khá lớn nên đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Kể cả giáo viên đang giảng dạy. Không đợi cô giải thích, Triết Lãng đã dùng mê hồn mắt cảnh cáo bọn họ, tiếp đó còn ngang nhiên chống tay tiếp tục nhìn.
– Cậu....hứ...
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực như vậy. Chẳng phải là cứu có một lần thôi sao? Nhìn như vậy là muốn mình cảm ơn chứ gì? Được rồi, Lộ Khiết tôi nhịn cái tên biến thái nhà anh!
Cô dịu giọng, cố gắng nở một nụ cười nhìn anh:
– Chuyện lúc sáng, cảm ơn bạn học Dương đã ra tay giúp đỡ. Bây giờ cậu có thể đừng nhìn tôi nữa được không?
– Không!__ Anh lạnh lùng trả lời.
— Mặc xác cậu. Bà đây sẽ cho cậu nếm trải mùi vị của sự tức giận!
– Rất vinh hạnh, Khiết Khiết!
Cô tức muốn sôi máu não với cái tên bệnh hoạn này! Ai cho hắn ta kêu tên cô thân mật như thế chứ? Cái đồ... cái đồ... cái đồ khó ưa. Hừ...măc kệ cậu ta, cô chả thèm quan tâm nữa.
Đúng lúc này, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Lộ Khiết nhanh nhẹn sắp xếp sách bỏ vào hộc bàn rồi bước ra ngoài. Cái tên biến thái nào đó vẫn còn nhìn theo bước chân của cô. Quyết Hạng ở bàn trên cũng hú xuống:
– Lão đại, đi canteen không?
– Đi.
Triết Lãng thậm chí còn chưa suy nghĩ đã vội trả lời. Thường ngày hai người bọn họ phải năn nỉ dữ lắm mới chịu đi, có khi còn bị anh đánh cho chạy thấy bà nội nữa. Hôm nay vừa mới mở miệng rủ đã đồng ý rồi. Có gian tình!
Thôi mà mặc kệ, xía vô làm gì cho bị đánh. Quyết Hạng muốn sống yên ổn với những cô em của mình!
Tam vương vừa bước ra khỏi lớp đã có tiếng xì xào bàn tán của mấy nữ sinh:
" Không phải chứ? Lãng ca ca vậy mà lại nhìn say đắm cô ta như vậy. Tôi mù rồi sao? "
" Mọi người không có nhìn lầm đâu. Tôi nghe nói sáng nay Lãng ca còn từ chối lời tỏ tình của Châu Lệ Hân đấy. "
" Chuyện đó quá đỗi bình thường. Cô ta bị từ chối bao nhiêu lần mà còn vác cái mặt đi tỏ tình nữa. Đúng là da mặt quá dày! "
" Ê ê...cẩn thận. Cô ta còn trong lớp đó. "
" Đi thôi, đi thôi...."
Đám nữ sinh đó kéo nhau ra khỏi lớp, để lại cho Châu Lệ Hân một bộ mặt tức tối. Không ngờ cô ta cũng có ngày này. Hoa khôi gì chứ? Theo tôi thấy chỉ là dùng thủ đoạn bỉ ổi để mua nó thôi.
" Quan Lộ Khiết. Mày chờ đó! "
***
Lộ Khiết đang trên đường đi kiếm nhà vệ sinh thì gặp Niết Tiêu Hoa. Tính ra khu A này cũng rộng thật! Niết Tiêu Hoa học ở lớp 7 mà cô phải đi tận 100m.
Niết Tiêu Hoa vui vẻ đan tay cô đi xuống canteen dành cho khu A. Cô nàng đó cũng dí dỏm hết sức. Miệng lạo không ngừng hoạt động, tiếng nói cô ấy cứ văng vẳng bên tai Lộ Khiết trong suốt chặng đường đi xuống nhà ăn.
– Khiết Khiết, cậu biết không? Châu Lệ Hân lại bị từ chối nữa đó. Còn đăng lên diễn đàn của trường!
– Mình biết.
– Còn nữa, hôm nay Lãng ca ca lại có cử chỉ thân mật với một cô học sinh mới trong lớp chín. Cậu nghe qua chưa?
Lộ Khiết nhất thời chột dạ. Gì mà cử chỉ thân mật? Cái tên chết tiệt nào tung tin bậy bạ vậy? Bà đây bắt được sẽ đánh cho người đó phải bò về nhà!
– Không có đâu...ba cái tin đồn nhảm nhí ấy mà. Đừng quan tâm.
Niết Tiêu Hoa lại khăng khăng nói có. Cô ấy còn nói là tin tức của Houston rất chính xác, chắc chắn không có chuyện nhầm lẫn.
Loay hoay mãi mới tới được canteen. Hao tốn gần 10 phút của cô rồi. Tiêu Hoa cùng Lộ Khiết đi lấy món ăn.
Thành thật mà nói món ăn ở Houston đúng là rất ngon. Không biết khu B như thế nào chứ khu A toàn hải sản và những món đắt tiền. Bày biện lại vô cùng tốt. Y như một nhà hàng sang chảnh!
Kiếm một khoảng trống nào đó rồi ngồi xuống. Chưa kịp đặt cái mông lên cái ghế thì đã có ba khay cơm khác đặt xuống trước mặt cô rồi. Lại là một giọng nói lạnh lùng nhưng đã có phần dịu dịu đó:
– Tôi ngồi đây được không, Khiết Khiết?
Cô thờ ơ vô cảm, vốn dĩ là không để ý. Nhưng có lẽ, cô bạn thân này sẽ phản cô mất thôi.
Niết Tiêu Hoa phấn khích nhìn bọn họ:
– Các anh ngồi đi ngồi đi!
Số lần xuất hiện của Tam vương ở canteen có thể đếm trên đầu ngón tay, vì vậy nhân cơ hội này, đám con gái đó phải mau chóng lấy điện thoại ra selfie vài tấm. Niết Tiêu Hoa cũng không ngoại lệ.
Lãng ca ca không thể với tới, hai cậu bạn còn lại nhất định cô ấy sẽ cua cho bằng được.
Khung cảnh như thế này Lộ Khiết muốn nuốt cơm cũng khó trôi. Đang yên đang lành tự dưng cô lại bị sặc, ho liên tục. Ở phía đối diện, Triết Lãng như muốn rớt tim ra ngoài. Anh vội vàng mở chai nước đưa cho cô, sau đó còn đứng lên vỗ vỗ cái lưng vài cái.
– Từ từ, từ từ. Uống nước vào. Cẩn thận đó.
Tuy giọng nói có phần lạnh lùng, nhưng nhiều hơn vẫn là quan tâm. Đợi tới khi cô hết sặc, Lộ Khiết mới biết mình là tâm điểm chú ý của mọi người. Khay cơm trên bàn chưa ăn đến một nữa, cô đã đứng lên rời đi. Đương nhiên là không quên nói câu cảm ơn rồi!
Triết Lãng ở lại với tâm trạng vô cùng tệ. Anh còn tường hột cơm quá to nên cô sặc. Vẻ mặt tức giận lúc này khiến cho hai người bạn thân còn phải tránh xa vài bước.
– Đánh gãy tay mấy người đầu bếp nấu bữa cơm này. Bảo hiệu trưởng đuổi hết bọn chúng!