Chương 28: Dỗ Dành.
" Rầm "
" Đùng "
Lộ Khiết để cái cặp mạnh xuống ghế, bàn tay thon dài của cô va chạm với bàn một cái rất mạnh. Triết Lãng chưa kịp nhìn lên là ai, thì cô đã lên tiếng trước rồi:
– Ha...Lãng ca thật là hay nhỉ? Nói, anh đã bàn với em chưa?
– Úi đau đau đau. Ôi trời, bảo bối, có gì từ từ nói. Đau... đau anh!
Vì Lộ Khiết đang trút giận lên tai của Triết Lãng, nên chuyện anh thấy đau là bình thường. Nhưng mà có điều, cô gái nhỏ của anh ra tay độc ác quá, không nhân nhượng với người tội nghiệp như anh chút nào!
Lộ Khiết hừ nhẹ buông tay ra, ngồi xuống chỗ của mình, không thèm để tâm đến Triết Lãng nữa. Xung quanh mọi người vẫn đang chăm chú nhìn vào họ, từ cái lúc anh nhà bị vợ xách tai, thì cô và anh đã là tâm điểm rồi.
Suy ngẫm một lúc, Triết Lãng rốt cuộc đã biết chuyện này do thằng nhãi Quyết Hạng làm ra. Mách lẻo sao? Đợi tôi dỗ xong vợ, cậu chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Đảo con mắt lạnh rét qua bọn học sinh, anh mỉm cười quay qua Lộ Khiết, tỏ vẻ đáng thương, lên giọng nũng nịu:
– Bảo bối, là anh sai, anh sai, tất cả là do anh. Em đừng có giận, nha?
Vẫn không đếm xỉa gì tới anh, cô vẫn cứ tiếp tục công việc chơi điện thoại của mình. Còn mấy phút nữa giáo viên mới vào lớp, chi bằng tranh thủ thời gian thư giãn, thoải mái biết bao.
Năn nỉ mãi không thấy cô bị lay động, anh lắc đầu ngao ngán, bày ra chiêu trò cuối cùng của mình. Tự hỏi rằng, liêm sĩ là gì nhỉ? Oh, không ăn được, chi bằng lấy ra làm bảo bối của mình vui lên!
Trước mặt số đông học sinh đang hiện diện trong lớp, Triết Lãng dang tay, làm vài động tác kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi, mặt đối mặt với anh. Lớp như vớ được vàng, đồng thanh " wow " một tiếng.
Lộ Khiết vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngẩn một hồi mới biết: Trời ơi, tư thế này của bọn họ rất dễ gây hiểu lầm đó!
– Anh...anh đang làm cái gì vây? Thả em xuống!
Anh kiên quyết ôm chặt cô, vùi đầu vào hõm cổ Lộ Khiết, ra sức cầu khẩn:
– Không thả! Em tha lỗi cho anh có được không? Anh thừa nhận là anh gấp gáp, em đừng lạnh nhạt với anh mà.
– Được được, em tha lỗi cho anh. Thả, thả em xuống, bọn họ đang nhìn đấy!
Lộ Khiết chẳng còn cách nào mới chịu thỏa thuận. Nếu còn tiếp tục duy trì tư thế này, e rằng trong hôm nay diễn đàn của trường sẽ liên tục bị bùng nổ bởi hai người bọn họ mất!
Tất nhiên Triết Lãng không chịu rồi. Anh mặc kệ ai đang nhìn, cũng mặc kệ họ đăng họ viết cái gì đó, tất cả đều không quan tâm. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là cô gái nhỏ này của anh!
Thú thật, từ cái ngày qua chơi nhà Thẩm Quốc Thuấn, hơn 1 tháng qua anh và cô chưa từng qua lại. Những trao đổi, hay các cuộc chuyện đều thông qua điện thoại. Dù anh có rủ cô đi chơi, cô cũng không đồng ý. Điều này chả nói gì đi, đám Giai Giai và Tiêu Hoa rủ cô đi mua sắm, Lộ Khiết không ngần ngại mà chấp thuận. Quá bất công, quá bất công!
Hôm nay được cơ hội ngàn năm co một này, Triết Lãng phải tận dụng. Nhớ cô chết mất! Khiết Khiết không biết anh lo cho cô thế nào đâu. Mỗi khi cô nói đi ra ngoài, Triết Lãng đều sốt ruột đứng ngồi không yên. Sợ nhất chính là đám con trai ở ngoài xã hội kia, họ không biết cô là ai nên sẽ lại gần ve vãn, câu dẫn bảo bối của anh đi. Khiết Khiết nhà anh đẹp như thế, họ không động tình thì có mà đi qua Thái Lan xác nhận!
Biết thằng bạn thân đang cần không gian riêng để nói chuyện với nữ nhân của nó, Thẩm Quốc Thuấn nắm tay kéo Niết Tiêu Hoa ra ngoài, hô lớn với mọi người trong lớp:
– Phiền tất cả tránh mặt một chút!
Hiểu được ý tứ trong câu nói, cũng như hoàn cảnh hiện tại, đám học sinh đó cũng lần lượt rời đi. Duy chỉ có Châu Lệ Hân và Quan Dật Nhiên tỏ thái độ ganh ghét, cáu gắt.
Bọn người đó vẫn chưa thể biết được thế lực của Triết Lãng ra sao nên vẫn không hành động. Đối với Châu Lệ Hân, cặp nam nữ này là ẩn số. Cô ta không cam tâm nhìn người con trai mình thích, ôm ôm ấp ấp người con gái khác, nhưng cô ta chẳng biết phải làm gì. Kể cả ba cô ta còn kêu cô ta tránh xa Triết Lãng ra một chút, dặn dò rằng, người đó là kẻ không thể động vào. Có lẽ, Châu lão gia không biết, con gái ông ta cứng đầu như thế nào!
Khi tất cả đều rời ra ngoài, trong phòng học chỉ còn cô và anh, lúc này mới thấy rõ bộ mặt thật của Triết Lãng như thế nào. Gian manh, biến thái, bệnh hoạn...đều có tất!
– Khiết Khiết, tại sao một tháng qua lại tránh né anh?
Như bị chột dạ, Lộ Khiết khẽ rùng người một cái, ăn nói lắp ba lắp bắp, né tránh ánh mắt lạnh giá của anh đang nhìn mình:
– Chuyện....chuyện này...em...em không biết. Còn không phải tại anh sao!
Hiểu được cô đang nói đến vấn đề gì, Triết Lãng càng ôm chặt Lộ Khiết hơn, hai người dường như muốn hòa làm môt. Cách mấy lớp vải, cô còn có thể cảm nhận được bộ ngực rắn chắc, vững vàng của anh. Trên đầu, giọng nói anh đã có phần khàn đục, nghiêm túc:
– Tất cả là do anh có phần vội vã, anh xin lỗi. Nhưng đừng dùng cách đó dày vò anh có được không? Một tháng qua không gặp được em, anh thật sự nhớ đến muốn nổ tung cả đầu óc...Hãy cho anh ôm em, bảo bối!
Ban đầu hơi ngơ ngẩn, lúc sau Lộ Khiết liền lấy lại được sự bình tĩnh. Cô vòng tay ôm đầu của Triết Lãng, vỗ nhẹ lưng anh mấy cái, dịu dàng:
– Anh sao vậy? Có chuyện gì à?
– Không! Không có gì.
Sở dĩ Lộ Khiết hỏi như vậy vì cô biết, nguyên do không chỉ đơn giản như vậy. Từ khi nào mà Dương đại thiếu gia lại trở nên yếu đuối như vậy, cảm giác nó không đúng cho lắm.
Chỉ có anh mới hiểu được rằng chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình. 2 tháng! Thời gian 2 tháng nó đã sắp tới rồi. Anh còn bâng khuâng không biết phải bắt đầu từ đâu để nói cho cô biết chuyện đó, quả thật rất khó khăn để đưa ra quyết định. Hắc đạo, đúng là một thế giới đáng chết!
Lộ Khiết nhẹ đỡ đầu Triết Lãng ngẩn lên, dịu dàng dỗ dành người bạn trai này:
– Nào, giáo viên sắp vào rồi. Về nhà chúng ta lại nói chuyện!