Chương 42: H
Tiếng thét kinh hồn mang theo một tia đau đớn dữ tợn. Anh cư nhiên dám đi một mạch thẳng vào? Cái tên cầm thú này!
Ôi, đau chết cô gái bé nhỏ của tôi rồi!
Phía dưới như bị xé toạc ra làm trăm mảnh, c.ự thú thẳng thừng hoang dã chọc sâu lút cán phá vỡ chiếc màng mỏng tinh tế rồi ở yên trong đó chịu sự bao bọc của những thớ thịt tươi mát.
Âm vật ấm nóng bao phủ cây gậy thô dài của anh, xiết chặt thanh thỏi lửa làm anh sướng hết cả lên. Cảm giác thật tuyệt vời!
Đây là cô gái của anh, nhìn đi, hiện tại hai người đã chính thức là của nhau, ai cũng không thể ngăn cách.
Nhưng mà, khốn kiếp! Sao có thể chặt như vậy? Nếu còn ép nữa sẽ gãy mất. Nếu hỏng thì tinh phúc nửa đờ sau của Lộ Khiết coi như xong.
– Aaa...bảo bối...em đừng cắn...sắp gãy rồi...
Triết Lãng khó khăn cúi đầu xuống nhìn cô, giọng nói chứa phần ôn nhu lại đau đớn. Nếu hiện tại cô đau một, anh đau tận mười. Thử hỏi xem, nhìn người phụ nữ mình yêu chịu đau đớn dưới thân mình, tâm tư ai đời chịu nổi. Còn cả về xác thịt nữa!
Trải qua mấy phút cô cũng không trả lời, trán giờ đã toát cả một biển mồ hôi hột, cần cổ đỏ hoe, dáng vẻ này người ngoài nhìn vào cũng đủ thấy tội lỗi. Nói thật ra anh có phần gấp gáp, nhưng như vậy thì sao chứ? Cứ nhấp nhô mà không đi vào sao? Làm sao một người đàn ông sinh lí bình thường có thể chịu được việc đó? Hừ!
Mãi tận một lúc khá lâu sau, cơ thể Lộ Khiết mới dần thích ứng được dị vật thô to của anh, thế nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó. Nó chỉ giảm được một phần tương đối nhỏ, vừa đau vừa khó chịu.
Anh ở phía trên cũng chẳng kém gì cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào biểu hiện của thiếu nữ, chờ đợi cảm xúc cô đưa ra mới dám luận động. Từng nhịp, từng nhịp hết sức nhẹ nhàng, dần dẫn dắt lối đi cho cô chìm vào cuộc hoan ái.
Cả một quá trình làm tình, khuôn mặt Lộ Khiết không hề biểu cảm một cảm giác vui sướng, chỉ thấy cô nhăn mày nhíu mặt tỏ vẻ khó chịu. Lâu lâu chỉ phát ra vài tiếng rên vụn vặt, chính những tiếng rên làm cho Triết Lãng tăng thêm thú tính. Nhưng ngặt một nỗi, anh lại không dám gia tăng tốc độ, cứ giữ vững một nhịp nhẹ nhàng.
5 giây một cú nhấp, cực đại d.ư.ơ.n.g vật cũng chưa dám dùng hết. Lúc đầu đúng thật là vào hết, nhưng khi bắt đầu luận động, anh chỉ dùng một phần ba. Chỉ bấy nhiêu cũng làm bảo bối nhà anh khóc không ra tiếng!
Một tư thế làm trong hơn 40 phút, cuối cùng cũng tới lúc cao trào. Hiện thực vẫn luôn tàn khốc! Người ta nói làm tình sẽ tăng rất nhiều cảm giác khoan khoái, lúc bắn ra cũng là vì lên đỉnh. Nhưng hiện thực thì sao, Triết Lãng chính là bị kẹp đến mức không chịu nổi mới bắn, thật nhảm nhí!
Q.u.y đ.ầ.u di chuyển cạn hẹp vào trong â.m đ.ạ.o phun ra một luồn t.i.n.h d.ị.c.h nóng hổi làm cho cả người cô rùng mình mới tiếp nhận được. Khi rót hết con cháu mình vào người cô, anh mới nhẹ nhàng rút c.ô.n t.h.ị.t ra, phần trên vẫn còn đọng lại chất lỏng đục màu trắng kèm theo một chút tơ máu.
Tuy vừa trải qua một lần làm tình, " cậu bé " của anh vẫn đứng thẳng không hề dao động, không mềm xuống một chút nào hết. Nhẹ lắc đầu than vãn, anh cuối xuống hôn người con gái đang nhắm mắt khó chịu rồi trực tiếo ôm cô đi dội rửa sạch sẽ.
Đây là một lần đầu đáng nhớ của anh, không có từ nào diễn tả xuất sắc hơn bốn chữ này, VÔ CÙNG THÊ THẢM!
Triết Lãng cũng không để bào bối của mình ở nơi đó nữa mà bế cô sang một căn phòng khác. Tùy tiện khoác một cái áo choàng tắm màu trắng che phủ cơ thể, quấn chăn kín người cô mà di chuyển chỗ ngủ. Hoàn tất mọi chuyện, anh mới dám sang phòng làm việc của bản thân mình.
Trên người vẫn là cái áo choàng tắm, đầu tóc hơi rối do tắm gội, chân mang đôi dép đi trong nhà, dáng vẻ có vui mừng cũng có bất lực.
Đang ngồi suy ngẫm về chuyện lúc nãy, bỗng dưng điện thoại của anh lại reo lên. Lúc này, nam nhân mới nhìn chiếc đồng hồ treo trên góc tường, thì ra là tới giờ rồi. Thông tin chắc chắn sẽ có, nhưng phải làm sao với việc này đây?
– Nói!
– [ Lão đại, đoạn clip thu được từ camera và tệp hồ sơ của con đàn bà đó đã gửi qua máy anh. Bọn em đang chờ chỉ thị. ]
Giọng nói của một người đàn ông đang vang trong điện thoại, tiếng nói biểu thị rõ sự khinh bỉ.
Thiếu niên không nói gì, cũng không ngắt kết nối, chỉ đặt điện thoại sang một bên rồi mở máy tính tra khảo. Đầu tiên là đoạn camera, chỉ vỏn vẹn 3 phút, xem ra là tính toán từ trước!
Tệp hồ sơ cũng xem xong, Triết Lãng để lộ một nụ cười lạnh. Anh đang cười cho sự ngu xuẩn của con đàn bà đó, cười cho nỗi dốt nát của người được gọi là hoa khôi! Hahaha...đó chính là phiên bản thối rửa của một đứa con gái!
– Châu Lệ Hân!
Đầu dây bên kia hình như nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo của anh, bất giác cậu ta cũng cảm thấy sợ hãi. Nếu không nhầm thì lần này hoa khôi thảm rồi!
– [ Lão đại, có cần nêm gia vị không? ]
Gia vị sao? Anh vốn không hề nghĩ tới việc này. Thật nhạt nhẽo nếu thêm gia vị. Anh muốn thứ được nêm trong tình huống này là...MÁU! Nhưng không gấp, trò chơi vờn chuột cũng rất vui, chắc chắc bảo bối nhà anh rất thích. Ừmmmm....sẽ rất dị!
– Tôi sẽ tự giải quyết.
* Tút *
* Tút *
* Tút *
Vẫn như mọi khi, anh không cần đợi sự phản hồi của ai cả, trực tiếp gác máy. Cả thân người tựa thằng vào ghế, hai tay gác lên thành ghế, mắt nhắm tịt, ngửa cổ lên trời suy nghĩ đến vấn đề gì đó.
Trôi qua mấy phút sau, một tiếng gõ cửa truyền thẳng vào tai anh, khẽ nhíu mày rồi lạnh lùng lên tiếng:
— Thiếu gia, lão gia về rồi!
Với câu nói này của gia nhân, anh lại không quá bất ngờ. Đáng lẽ bố anh phải trở lại sớm hơn dự toán mới đúng, nếu trễ như thế thì Lâm thị sẽ thế nào đây?
– Tôi biết!