Ngoại truyện 2: Tranh Sủng!
6 năm sau...
Suốt mấy năm dài đằng đẳng này, gia đình nhà họ Dương có một quyết định hết sức nguy hiểm.
Họ đập đổ tòa nhà cao ngất ngưỡng, biến Dương Tế thành một đống đổ nát, toàn bộ số kim cương di dời về biên giới, tất cả ném xuống biển.
Chuyện này tương đương với Dương gia sẽ tự giảm phân nửa lực lượng của mình ở bạch đạo, tăng cường quân số ở hắc đạo, chuyên tâm vào buôn bán vũ khí.
Ở bạch đạo, họ chỉ chiếm lĩnh hai thị trường buôn bán. Thứ nhất là bất động sản bao gồm, căn hộ, nhà cửa, đất đai...Còn thứ hai chính là thị trường thời trang.
Vừa hay, " cặp song sinh " nhà Triết Lãng có thể lãnh đạo một thể, không ngại thất bại....
*
Biệt thự lớn ở phía Đông thành phố...
– Mama, bế bế con. Nhớ người chết đi mất!
Dương Vỹ dang hai tay về phía cô, bày ra gương mặt mếu máo trông đáng thương vô cùng.
Nhìn con trai cưng như vậy khiến cho Lộ Khiết đau lòng muốn chết. Tên chồng chết tiệt, con trai của cô vừa sinh ra đã bị anh ta " trả " cho ông bà nội. Hại mẹ con bọn họ chia cách nhau, mấy tháng mới được gặp một lần. Muốn ôm cũng là điều khó!
– Nào nào, qua đây mama bế bế!
Tưởng chừng sắp ôm được con trai bảo bối, một tiêng nói lạnh lùng mang theo âm thanh tức giận từ cửa chính vọng vào, làm hai mẹ con toát cả sóng lưng:
– Thằng nhóc chết tiệt! Chạy về đây làm gì, ôm cái rắm! Mau, tách nó ra, chặt ngón tay của nó!
Triết Lãng bước chân dồn dập về phía họ, đi sau là hai tên vệ sĩ cao to, bên cạnh còn có một cô công chúa nhỏ bé xinh xắn mang gương mặt lạnh lùng vô cảm.
Hai vệ sĩ vừa nghe được lệnh liền đi lại đó, không nói lời nào nhấc bổng Dương Vỹ lên, xách cậu bé như xách heo, đem đến trước mặt Triết Lãng rồi thả mạnh xuống khiến thân hình bé nhỏ ấy chới với.
Người nào đó thậm chí không thèm hỏi han mà còn xách ngược tai cậu bé lên, dùng lực nhéo mạnh một cái, gằn giọng chất vấn:
– Ai đem mày qua đây? Muốn ôm đúng không? Ông đây ôm mày!
Càng nói càng tăng sức lực, một xíu khoang nhượng cũng không có. Chuẩn bị lôi nó đi thì bị hớt hồn bởi một giọng nói dịu ngọt, lời nói có chút khiến anh tức giận:
– Ông xã, anh bỏ nó xuống. Con đau rồi kia kìa!
Ánh mắt sắc bén đột nhiên lia qua chỗ cô, Lộ Khiết khẽ chột dạ cụp mắt xuống cười hì hì.
Cuối cùng, Triết Lãng vẫn bỏ thằng nhóc ấy xuống, chạy lại vợ mình, ôm cô vào lòng. Không quên cảnh cáo " con trai bảo bối " của bà xã:
– Thấy chưa, cô ấy là của tao. Biết chưa hả?
Dương Vỹ vừa được baba ân xá thì cuống quýt hết cả lên, sắc mặt tức giận trông vô cùng khó coi. Mặt cậu bé đỏ hết cả lên, chân mày chau lại, nghiến răng ken két, thẳng thừng la lớn:
– Ông già! Rốt cục ông có phải cha tôi không vậy? Có người cha nào lại đối xử với con mình như vậy không? Tức chết con rồi, mama....
Dương Vỹ rưng rưng nước mắt nhìn cô, lại trừng mắt với baba của mình, dáng vẻ vừa tội nghiệp lại đáng thương.
Lộ Khiết thấy thế liền xụ mặt, nhéo cánh tay cứng răn của anh mấy cái, đẩy anh ra một cách mạnh bạo, lau lại ôm con mình nâng niu như trứng. Dỗ dành cả một buổi thằng bé mới nín!
Cô ẳm Dương Vỹ lên, khẽ đưa ánh mắt dịu dàng sang nhìn cô bé gái xinh xắn ấy, hỏi nhỏ nhẹ:
– Du Du, con gái ngoan, chúng ta vào trong!
Cô bé mỉm cười gật đầu rồi nói, mẹ đi trước, con sẽ theo sau. Lộ Khiết cũng không làm khó cô bé, chỉ ôm Dương Vỹ vào bên trong, đi ngang không quên lườm anh một cái.
Cái lườm này làm anh hối hận vô cùng. Thằng nhóc chết tiệt, đúng thật là chết tiệt mà. Năm xưa không phải ông nội mày chạy qua xin tao, chắc hẳn bây giờ mày không chui ra được. Khốn kiếp!
Anh ghen tị đến phát điên rồi!
Dương Cẩn Du chầm chậm đi lại, vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi, có ý tốt " nhắc nhở " anh:
– Ba à, nhìn ba giận rất mau già nha. Còn nhăn nhó nữa, mẹ thật sự bỏ ba đi cưới người khác!
Không để anh trả lời cô bé đã tòn ten đi vô trong, để lại người ba này nhăn nhúm, giận dữ đủ kiểu.
– Mình già thật à?
***
Buổi tối, Dương Vỹ đã lén trốn anh chui vào phòng cô, rồi ngủ ngon ở đó. Vậy mà, vợ anh lại không quan tâm anh, nhẫn tâm la anh, không cho anh ngủ nữa. Nói cái gì mà, con còn nhỏ, anh già cái đầu rồi mà còn đòi ngủ với mẹ của nó. Thật là ấu trĩ!
Lộ Khiết đâu biết những lời này tổn thương trái tim bé bỏng của Triết Lãng, anh chù ụ bản mặt rời khỏi phòng ngủ đến phòng làm việc rồi cả đêm ngồi trong đó suy ngẫm.
Mình già thật sao?
Cô ấy nói mình già?
Huhu....vợ mình vậy mà thật tàn nhẫn!!!!!
Ông đây có chết cũng không cam tâm!
Thế là, người nào đó mang một thân thê thảm lê lếch vào phòng ngủ, không tiếng động ôm Dương Vỹ hất ra ngoài, đương nhiên sẽ không quên mắng chửi nó vài câu.
Trở lại phòng, " ôm " vợ mình ngủ. Đáng tiếc, chưa kịp hâm nóng thì cô đã lờ mờ tỉnh dậy, hoảng hốt nhìn anh, định hỏi cái gì đó liền bị môi của Triết Lãng chặn lại.
Lúc buông ra, cô thở lấy thở để.
Cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn nên Triết Lãng vẫn cứ nhìn chằm chằm Lộ Khiết, từ dịu dàng chuyển sang hấp tấp, rồi lại điên cuồng.
– Bã xã, em vĩnh viễn thuộc về một mình anh!