Chương 37: Nhắc Nhở!
Câu chuyện kinh hoàng vào đêm sinh nhật thứ 18 của tân CEO Dương Tế đã bị đè bẹp xuống còn con số 0 tròn trĩnh. Mọi việc liên quan, hay bất cứ một chút nào liên quan, ai cũng phải quên tất cả.
Triết Lãng bí mật sai người phong tỏa mọi tin tức, tránh cho Lộ Khiết phải nghĩ ngợi nhiều. Anh không muốn cô bận tâm đến những chuyện vớ vẩn đó. Điều bây giờ anh cần cô thực hiện nhất là, ở bên anh và yêu anh!
Thế giới xung quanh có biết bao nhiêu phiền toái, thì Triết Lãng lại muốn thế giới của anh và cô có bấy nhiêu yên bình. Không hy vọng những thứ bẩn thỉu, thối rửa của môi trường bên ngoài ảnh hưởng tới cô. Anh rất yêu cô!
Và đương nhiên, không có người nói, vĩnh viễn Lộ Khiết cũng không biết được bí mật đó.
Những tên Nhật Bản bị đày đến Vong Xuyên thẩm vấn, lấy khẩu cung. Đa phần tất cả đều phủ nhận việc có người đứng ở đằng sau chỉ thị. Rất trung thành phải không nào?
Rất tiếc, ở nơi u tối đầy vết nhơ nhuốc đó thì không bao giờ có chữ trung thành. Chỉ có chết, và không chết!
Họ không khai, gia đình họ sẽ phải gặp một mối nguy hiểm rất lớn. Nếu họ khai, họ cũng sẽ chết. Hậu quả đợt này đám người đó gây ra khá nghiêm trọng, cũng may là không tới mức quá nghiêm trọng, nếu không, e là không cần khẩu cung hay thẩm vấn nữa. Trực tiếp giết chết là được!
Quay trở lại anh, đáng lý ra sau cái ngày sinh nhật đó thì Triết Lãng phải lập tức lên cầm quyền Dương Tế...và còn Dương Cung Huyết. Nhưng Triết Lãng đã phủ tay lắc đầu, gia hạn thêm thời gian với ba mình. 2 tháng, khi mọi kì thi hoàn toàn kết thúc, Lộ Khiết hoàn thành chương trình học, lúc đó anh mới an tâm.
Tất nhiên, với một yêu cầu nhỏ nhoi này, ba Dạ không tới mức hẹp hòi mà từ chối. Ông rất rộng lượng a!
***
3 tuần sau,
Chuyện Lâm Phong bị anh đả thương cũng chẳng hề truyền đến tai ba Dạ, mọi thứ vẫn trải qua vô cùng êm đềm. Chuỗi ngày vẫn trôi, trái đất vẫn quay và con người vẫn hoạt động. Bí mật cứ tiếp diễn đến khi Lâm Phong xuất viện, Lâm Triệt lập tức rời khỏi Mỹ bay qua Italy. Mục đích duy nhất, tìm gặp Dương Lãnh Hoàng Dạ!
Chuyến bay nhẹ nhàng đáp xuống, Lâm Triệt cùng hai người vệ sĩ lần theo địa chỉ tới nơi ẩn trú của ba Dạ. Nói là ẩn trú cũng hơi quá, bởi vì gia đình họ không cần phải trốn tránh làm mẹ gì, chỉ là mẹ Tuyết muốn yên ổn một chút. Vợ chồng già, an tâm hưởng tuổi, sóng gió cũng trôi qua với cuộc đời của hai người rồi. Bận tâm chi mấy chuyện chém giết, tranh giành của sấp nhỏ. An lạc sướng hơn không?
Địa điểm Lâm Triệt đặt chân tới là một nơi vô cùng thanh tịnh. Cách đồng lau nhẹ nhàng chill trước gió chiều, không khí ấm áp phảng phất quanh căn biệt thự nằm ở giữa đó. Hoàng hôn buông xuống, mọi thứ trông vô cùng hoàn hảo, đúng là những vết bẩn cũng không thể thổi tới nơi hoang vắng này.
Lần mò tới gần căn biệt thự, Lâm Triệt dặn dò hộ lí của mình ở bên ngoài chờ đợi, ông trực tiếp đi vào bên trong. Không có vệ sĩ, cũng không có đông đúc người làm, chỉ có một người phụ nữ trung niên đứng ở đó đón tiếp ông. Chắc có lẽ, thằng bạn già này biết ông tới đây rồi.
– Ông Lâm, ông chủ bảo ngài hãy ngồi đó đợi ông. Phu nhân và ngài ấy sẽ nhanh chóng xuống.
Người phụ nữ đó cung kính nói, tay cẩn trọng làm động tác mời ông ngồi xuống. Lâm Triệt không ngừng đảo mắt ngắm nghía xung quanh, trong lòng tấm tắc ngợi khen người thiết kế. Đúng là rất đẹp!
Không rộng rãi, chỉ có một tầng, nhưng mọi thứ đều rất trang trọng. Dòm ngó khoảng mấy phút, cặp vợ chồng họ cũng đã đi xuống. Chồng tình tứ dắt tay vợ, trên mặt bao giờ cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng hết thảy.
Có lúc, Lâm Triệt phải tự hỏi với bản thân mình một câu rằng, người đàn ông lãnh khốc, vô tình năm đó có phải là hắn ta không. Vẻ mặt ôn nhu, ấm áp này chỉ bày ra cho một người phụ nữ thôi sao?
– Được rồi, ông bạn của tôi ơi. Hay người cứ cười cười nói nói, chắc hẳn là đâu xem ông già này ra gì.
Lâm Triệt giả vờ xụ mặt xuống tỏ vẻ bất mãn, giọng nói kèm theo phần ủy khuất khó tả.
Thấy ông bạn của mình bực bội, ba Dạ vẫn cứ thản nhiên tay trong tay cùng vợ đi xuống dưới, không quên giở thói trêu chọc:
– Sao hả? Tìm tôi là có chuyện gì? Không phải bên chỗ ông thiếu " gà " đó chứ?
Lập tức kế bên, mẹ Tuyết véo nhẹ vào hông ông một cái khiến ba Dạ phải hít hà mấy tiếng. Thế nhưng ông lại không dám trách mắng người phụ nữ của mình!
Quay sang nhìn lại khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Triệt, ba Dạ cũng không muốn phải đùa giỡn như những đứa con nít nữa. Ông trầm giọng, hỏi:
– Lão Lâm, uổng công phí sức qua tận nơi hoang vu này tìm kiếm tôi. Xem ra ông cũng không phải rảnh rỗi gì?
Từng câu nói biểu thị ý tứ rõ ràng. Ba Dạ đang trực tiếp đi thẳng vào vẫn đề, không vòng vo tam quốc. Nhận được sự thẳng thán của người bạn, Lâm Triệt quyết không lưỡng lự:
– Hoàng Dạ, hai nhà chúng ta thâm tình mấy chục năm nay, bây giờ lại vì đám nhỏ mà sinh ra xích mích. Ông, nên khuyên ngăn Đại thiếu gia nhà họ Dương của các ông lại. Thằng nhóc đó suýt nữa bắn chết con trai của tôi rồi.
Thái độ tỏ ra cứng rắn, Lâm Triệt như đã dồn hết sức bình sinh vào trong câu nói. Khẽ lượn qua ánh mắt ấy, chỉ thấy có một sự quyết tâm không hề nhẹ của ông.
Ba Dạ nhíu mày tỏ ý không vui trước câu nói, ông điềm tĩnh hỏi lại. Dương Lãnh Hoàng Dạ tin chắc một điều, con trai ông không bao giờ không nói đạo lý như thế.
– Triệt, ông nên nói rõ ràng hơn về vấn đề mà chúng nó mắc phải. Triết Lãng là người như thế nào, bậc làm cha mẹ như chúng tôi rất rõ.
Sự khẳng định chắc nịt này của ba Dạ làm cho Lâm Triệt khá bất an và chần chừ. Lý do này cũng quá vô lí đi, nếu nói ra liệu có thuyết phục được họ?
Đang trong lúc rối ren, mẹ Tuyết bất chợt lên tiếng phá giải sự ẩn khuất đó:
– Lâm tổng, chuyện này có liên quan đến Lộ Khiết phải không?
Giọng nói của bà mang theo sự lạnh lùng man mác, trong câu nói đã chắc chắn được điều đó. Nó không con là một câu hỏi, nó là một sự khẳng định. Bởi bà biết, con trai này của bà rất đáng sợ. Nhất là những chuyện liên quan đến người con gái nó yêu, mạng của Lâm Phong còn giữ được đã là may cho cậu ta rồi!
– Phải! Liên quan rất nhiều đến cô gái đó.
Lâm Triệt lập tức đáp lại mẹ Tuyết. Ngay sau câu trả lời đó, ba Dạ rất muốn một phát bắn chết thằng con trrai trời đánh của Lâm Triệt. Ông tự hỏi rằng, có phải thằng nhóc đó ngu rồi không. Nếu không lầm, đứa con trai này của Lâm Triết rất thông minh, lại còn ưu tú. Thế mà lại trở nên ngu xuẩn thế này ư?
– Triệt, làm bạn với nhau mấy chục năm nay, tôi chưa bao giờ đưa ra một lời khuyên nào đối với ông. Nhưng hôm nay, tôi thành thật muốn góp ý với ông rằng, hãy kêu con trai ông tránh xa con bé ra!
Giọng nói ba Dạ đã trở nên lạnh lẽo lạ thường, lại có kèm theo sự ngăn cản không thể thấy được.
Lâm Triệt nhìn vào đôi mắt nghiêm túc ấy, ômg cảm thấy mình thật bối rối. Không biết khuyên ngăn thế nào với con trai, cũng không thể mặt dày vô sỉ yều cầu Triết Lãng rời xa Lộ Khiết, nhường con bé cho cậu quý tử nhà ông. Chắc chắn điều này không thể xảy ra!
– Tôi muốn một lý do chính đáng để con trai tôi phải tránh xa cô gái ấy.
Không suy nghĩ, mẹ Tuyết đứng lên thay ba Dạ tiếp lời:
– Con trai ngài sẽ chết. Đó chính là lý do!
– Nực cười!
Có lẽ Lâm Triệt quên rằng mục đích của mình qua đất nước này để làm gì. Ông hoàn toàn không đến vì nguyên nhân ban đầu mà chính bản thân mình đặt ra!
– Lâm Phong sẽ chết? Ha, phu nhân, cô nói thật rất êm tai. Dù Dương gia có hùng mạnh đến cỡ nào, cũng sẽ không vì một đứa con gái mà giết chết một trong những người thừa kế của Tứ Đại Tài Phiệt. Thật nhảm nhí!
Trước câu nói không suy nghĩ của Lâm Triệt, ba Dạ lại cười khẩy, tỏ ý khinh bỉ người bạn thân này. Ông đứng lên, tay ôm eo vợ mình đi lướt qua Lâm Triệt. Dừng lại cách đó 1 bước chân, ba Dạ lạnh giọng nhắc nhở:
– Triệt, đây là lần cuối cùng tôi khuyên ông. Quan Lộ Khiết, cả đời này con trai ông cũng không vớ tới được. Nếu sau này xảy ra chuyện, đừng trách người bạn thân như tôi không nhắc nhở. Dì Hạnh, tiễn khách!
Chiếc máy bay một lần nữa rời bến đổ, lần này đã mang theo một nỗi lo lắng không thể phơi bày của chủ nhân nó. Cánh đồng lau rất đẹp, nhưng đẹp nhất là nó nhiễm một màu đỏ của máu.