• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mọi người không để tâm cháu ở đây cùng ăn Tết với mọi người chứ?" Hồ Lệ Tinh nói, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Quân Uyên.

"Đương nhiên là không để tâm." Thẩm lão gia nói sau đó liếc nhìn Thẩm Quân Uyên âm thầm cảnh cáo. "Ông còn đang muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của ông bạn già như thế nào đây."


Dưới sự đồng ý của Thẩm lão gia, Hồ Lệ Tinh tất nhiên được cho phép ở lại nhà cũ Thẩm gia đón Tết. Mặc dù hiện tại cô ta đã biết Vân Mộng Dao là vợ của Thẩm Quân Uyên nhưng cô ta vẫn không hề biết thu liễm bản thân mà ngược lại còn cố tình tiếp cận anh. Hành động này của cô ta khiến cho ông bà Thẩm rất không hài lòng cộng thêm chuyện của quá khứ lại càng khiến cho ông  Thẩm  càng không thích cô ta hơn. Tuy vậy nhưng hai người cũng không thể khiến cho Thẩm lão gia vì chuyện này mà không vui.

Từ trước đến nay, Thẩm lão gia vẫn luôn không có thiện cảm với Vân Mộng Dao, suy cho cùng ông luôn cảm thấy Vân Mộng Dao không xứng với Thẩm Quân Uyên. Còn đối với Hồ Lệ Tinh, ông lại đặc biệt yêu thích, một phần là vì cô ta rất khéo ăn nói, biết cách  khiến cho ông vui vẻ, phần khác là vì ông nội của Hồ Lệ Tinh là bạn cũ của ông.

Có thêm sự góp mặt của Hồ Lệ Tinh, bữa cơm tất niên trôi qua dưới bầu không khí không mấy vui vẻ. Mà người không vui nhất lại chính là Vân Mộng Dao. Khi nghe thấy Hồ Lệ Tinh kể chuyện quá khứ ra,  Vân Mộng Dao biết rõ cô ta đang ngầm ám chỉ điều gì cũng như đang cố tình chua rẽ mối quan hệ của hai người. Nhưng dù vậy, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu, hiện tại chỉ muốn ngay lập tức bịt miệng Hồ Lệ Tinh  lại để cô ta không thể nói ra bất cứ lời chia rẽ nào nữa.

Đang ngẩn người thì đột nhiên trên bát cơm nhiều thêm một miếng sườn chua ngọt thơm nức, Vân Mộng Dao quay sang nhìn về phía người vừa gắp miếng thịt cho mình. Chỉ thấy  khóe miệng Thẩm Quân Uyên hơi cong lên, dịu giọng nói: "Mau ăn đi, những lời bịa đặt thì đừng tin."

Vân Mộng Dao gật đầu trong lòng thầm mắng mình phải tỉnh táo một chút, dù sao thì trước đó Thẩm Quân Uyên đã giải thích hết tất cả mọi chuyện với cô rồi. So với việc đi tin một người ngoài như Hồ Lệ Tinh thì cô chọn tin tưởng chồng mình là Thẩm Quân Uyên còn hơn.

Sau bữa tối, Thẩm lão gia bởi vì muốn để cho Hồ Lệ Tinh được ở riêng cùng  Thẩm Quân Uyên liền kêu anh đưa cô ta  về nhà, nhưng anh lập tức gọi tài xế của mình tới phán phó tài xế đưa cô ta trở về nhà. Lúc đó, trên mặt Thẩm lão gia cùng Hồ Lệ Tinh lộ rõ sự không hài lòng.

Người mù cũng biết Thẩm lão gia muốn gán ghép Hồ Lệ Tinh cùng với Thẩm Quân Uyên, nhưng suy cho cùng Thẩm Quân Uyên là người đã có gia đình nhưng ông lại không hề thu liễm lại. Đối với Thẩm lão gia, chuyện lấy hai vợ cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, dù sao thì Thẩm lão gia còn có ba người vợ.

Bởi vì chuyện Thẩm lão gia muốn Thẩm Quân Uyên  đưa Hồ Lệ Tinh về nhà khiến cho anh tức giận mà ngay lập tức dẫn Vân Mộng Dao trở về nhà. Anh sợ rằng nếu như ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa thì cô sẽ phải chịu thêm những lời xỉa xói từ mấy người trong căn nhà đó. Suy cho cùng, mấy người đó đúng thật là điên rồi, một vợ không đủ sao còn muốn lấy thêm.

Suốt cả quãng đường, Vân Mộng Dao cứ trầm mặc không nói, hai tay cô đan vào nhau, gương mặt cúi gằm xuống. Cô nhớ rõ, bữa ăn tất niên đầu tiên ở nhà cũ ở kiếp trước mặc dù không có sự xuất hiện của Hồ Lệ Tinh nhưng Thẩm lão gia cũng không hề cho cô một sắc mặt tốt. Mà khi ấy, mối quan hệ giữa cô và Thẩm Quân Uyên cũng rất lạnh nhạt, mặc dù thấy cô bị Thẩm lão gia, Thẩm lão phu nhân  lần lượt giáo huấn nhưng anh không hề bày tỏ một chút thái độ nào.

"Có muốn tới quảng trường xem pháo hoa không?" Thẩm Quân Uyên không đầu không cuối hỏi, tuy rằng hai mắt anh vẫn đang chăm chú nhìn đường nhưng một bàn tay to lớn đã bao trọn lấy đôi tay Vân Mộng Dao. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền sang khiến cho đáy lòng đamg thấp thỏm của cô an tâm phần nào.

"Có." Vân Mộng Dao thấp giọng trả lời, ý cười tràn ngập trên gương mặt.


Khi hai người đến gần quảng trường thì đã co rất nhiều người tụ tập ở nơi đó chờ đồng hồ điểm mười hai giờ đêm để bắn pháo hoa. Thẩm Quân Uyên tìm một chỗ để xe, sau đó lấy từ trong cốp xe một thùng carton pháo bông các lại, hiển nhiên là do đã chuẩn bị từ trước đó. Một tay anh ôm lấy thùng carton, một tay nắm lấy tay Vân Mộng Dao hòa nhập vào dòng người đang chuẩn bị bắn pháo ăn mừng.


Tiếng chuông điểm mười hai giờ ở tháp đồng hồ chính giữa quảng trường vừa ngân vang, thì lập tức tiếng pháo hoa xé tan không khí bay vút lên cao cũng vang lên. Mọi người đều cởi bỏ rào cản hân hoan trao nhau lời chúc một năm mới phát đạt, bình an.


***


Tác giả có lời muốn nói: Dạo này tâm trạng của Vịt có hơi không tốt cho nên có chút ảnh hưởng tới truyện,  Vịt sẽ cố gắng điều chỉnh lại trạng thái sớm nhất có thể. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.😥

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK