Vừa hôn, Thẩm Quân Uyên vừa đưa tay cởi từng nút áo bệnh nhân của Vân Mộng Dao ra. Hiện tại, nửa thân trên Vân Mộng Dao chỉ còn một chiếc áo lót bằng ren màu đen hiện lên trên làn da trắng nõn, mượt mà khiến cho cô trở lên gợi cảm đến mê người.
"Ưm... Khoan... Khoan đã. Để sau khi em xuất viện được không." Không hiểu sao, trong vụ tai nạn kia, mặc dù bị tường đất đè lên người nhưng Vân Mộng Dao lại không bị thương quá nghiêm trọng mà chỉ bị thương ngoài da. Tuy nhiên, những vết thương ở trên cơ thể trắng nõn của cô khi thoạt nhìn vào lại khá ghê người.
Thẩm Quân Uyên bỏ ngoài tai lời cầu xin của Vân Mộng Dao, bàn tay trườn dọc theo đường sống lưng rồi tháo cài áo lót ra. Nhũ thịt căng tròn được giải phóng khỏi sự kìm hãm của áo lót liền vươn đỉnh hoa lên như thể mời gọi Thẩm Quân Uyên tới nếm thử.
Thẩm Quân Uyên nhìn cô, hai mắt trở nên đỏ ngầu, hắn vươn tay ôm cơ thể mềm mại vào trong lồng ngực, người anh em của hắn cũng đã không nhịn được mà nhô cao lên, đâm vào mông cô. Như thể muốn phá tan chiếc quần cản trở mình để chui vào sâu bên trong huyệt nhỏ. Mà Vân Mộng Dao lúc này đã cảm nhận được sự tồn tại của thứ kia, gương mặt cũng đã đỏ bừng lên.
Thẩm Quân Uyên cúi người hôn lên môi Vân Mộng Dao, nụ hôn giống như thể chuồn chuồn đạp nước chứ không cuồng nhiệt giống như ban đầu, nụ hôn anh rơi xuống cổ, xuống xương quai xanh. Mỗi chỗ đôi môi anh lướt qua đều để lại một vết đỏ nho nhỏ.
Thẩm Quân Uyên nhập lấy một bên đỉnh hoa, bên còn lại đưa tay ra xoa bóp, nhào nắn, khơi dậy ngọn lửa dục vọng trong cơ thể Vân Mộng Dao. Thẩm Quân Uyên nhìn đôi nhũ thịt đã đầy những dấu hôn xanh tím khiến người ta phải đỏ mặt, trên gương mặt anh tuấn lộ nụ cười hài lòng.
"Ưm... Đau... Nhẹ chút." Vân Mộng Dao khẽ rên rỉ, trên gương mặt đã phủ một tầng mây đỏ, đôi mắt hạnh xinh đẹp đã bị dục vọng chi phối mà trở nên mông lung.
Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến Thẩm Quân Uyên thoáng chốc trở nên hưng phấn. Bàn tay anh giống như con rắn trườn xuống bên dưới chạm vào vùng đất đã sớm ẩm ướt. Ngón tay thon dài, linh hoạt trêu đùa những cánh hoa non mềm đang run rẩy. Cơ thể Vân Mộng Dao đột nhiên run lên, cô ghé lên trên người Thẩm Quân Uyên, đôi tay vô lực bám trụ trên cổ anh.
"Ưm... A..." Vân Mộng Dao khẽ rên rỉ, giọng mũi đặc sệt mang theo chút làm nũng, nức nở.
Hiện tại, người anh em của Thẩm Quân Uyên đã nhịn không nổi mà sưng to đến mức xung huyết khiến cho anh khó chịu không thôi. Ngón tay anh ở nơi đóa hoa nhỏ càn quấy, mặc dù vẫn chưa thâm nhập vào bên trong nhưng đã sớm bị dòng nước bên trong dội ướt.
Khi ngón tay anh vừa tiến vào, động nhỏ chật hẹp liền gắt gao ngậm chặt lấy ngón tay anh như thể không muốn buông ra. Ngón tay Thẩm Quân Uyên linh hoạt nhẹ nhàng cọ sát, đâm vào bên trong rồi lại rút 8ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến cho cơ thể Vân Mộng Dao không ngừng run lên, từ bên trong bông hoa nhỏ chảy ra mật dịch trong suốt, trơn bóng.
Khi Vân Mộng Dao đang thoải mái hưởng thụ khoái cảm từ ngón tay kia mang lại thì Thẩm Quân Uyên đột nhiên ngừng lại. Ngón tay anh mơn trớn, trêu chọc cánh hoa bên ngoài kích thích cô bé đang hé mở miệng nhỏ mời gọi anh tới.
"Ưm... Khó chịu quá." Vân Mộng Dao thở phì phò, gương mặt khẽ nhăn lại, từ bên dưới truyền đến cảm giác thiếu thốn khiến cho cô khó chịu.
"Muốn không?" Thẩm Quân Uyên thấy vậy nhỏ giọng dụ hoặc, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng vẫn không ngừng trêu chọc nơi ẩm ướt kia.
"Muốn." Vân Mộng Dao thấp giọng nỉ non, mắt hạnh ngập nước nhìn vào Thẩm Quân Uyên khiến cho trái tim anh như tan chảy.
"Ha..." Nghe vậy, Thẩm Quân Uyên cười nhẹ ra tiếng, anh đem toàn bộ những thứ cản trở trên người mình cùng trên người Vân Mộng Dao ra. Sau đó, anh đem gậy th*t đã sưng to của mình ra rồi đặt trước cửa động nhỏ rồi từ từ đi vào để cho Vân Mộng Dao làm quen với kích cỡ của gậy th*t.
Tuy nhiên, vì nơi đó của cô quá chhaatj hẹp cho nên quá trình đi vào của Thẩm Quân Uyên khá khó khăn.
"Ưm... Đau quá... Anh mau ra ngoài cho em." Vân Mộng Dao bị đau nước mắt liền lăn xuống, bàn tay nhỏ như ngó sen đánh vào lồng ngực Thẩm Quân Uyên. Nhưng với lực đạo của cô thì chỉ như là gãi ngứa cho anh.
Hiện tại, Thẩm Quân Uyên vẫn chưa vào hết, mà cô gái nhỏ dưới thân đã không chịu được mà khóc nức nở khiến cho hắn gấp gáp không thôi. Trên vầng trán cao rộng kia đã bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Ngoan... Thả lỏng ra. Dù sao thì đây đâu phải lần đầu." Anh nhỏ giọng trấn an cô.
Laanf này đúng thật không phải là lần đầu quan hệ, nhưng hai lần cách nhau một khoảng thời gian khá lâu. Do vậy nên vùng đất ẩm ướt kia cũng se khít lại giống như vẫn chưa từng bị khai phá.
Thẩm Quân Uyên cúi người ngậm lấy cánh môi mềm mại, đầu lưỡi luồn vào bên trong khuấy đảo khoang miệng để kéo sự chú ý của cô ra chỗ khác. Nhân lúc cô đang vụng về đáp lại nụ hôn kia, anh liền đem phân thân chôn sâu vào trong động nhỏ.
Con đau từ bên dưới hạ thể bất ngờ ấp đến khiến Vân Mộng Dao tưởng chừng như mình sắp rách ra thàng hai mảnh. Vô há miệng muốn hét to nhưng tiếng hét đã bị Thẩm Quân Uyên nuốt lại.
Chờ đến khi Vân Mộng Dao đã quen với sự tồn tại của vật to lớn, Thẩm Quân Uyên liền chậm rãi di chuyển.
"Ưm... A..."
Âm thanh ngân nga quanh quẩn bên tai Thẩm Quân Uyên, giống như mật ngọt mê người, lại giống mây trắng mềm mại kích thích con thú bên trong anh. Anh ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng, ngửi lấy mùi hương nhàn nhạt từ trên người cô, bên dưới không ngừng cày cấy.
Không biết là lần thứ bao nhiêu đem hạt giống gieo vào trong cô, Thẩm Quân Uyên mới ngừng lại, anh âu yếm nhìn cô gái nhỏ mặc dù đang ngủ say nhưng vẫn nhỏ giọng rên "hừ hừ", trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Anh giúp cô tắm rửa, rồi ôm cô ngủ thiếp đi.
***
Tác giả có lời muốn nói: Viết xong cái chương này cả người cứ quắn quéo gì đâu ý.