Là những người lăn lộn lâu trong thương trường, tất nhiên là bọn họ biết bọn họ nên làm cái gì và không nên làm cái gì. Cho nên chỉ trong chốc lát, mấy vị dối tác cũng chỉ biết cười trừ rồi gượng gạo chuyển chủ đề.
Nhìn mấy tên cáo già trước mắt, Thẩm Quân Uyên cảm thấy không hứng thú, anh cũng không rảnh mà cùng mấy người này đối đáp, điều duy nhất mà anh muốn làm bây giờ là đi đưa cô vợ nhỏ của mình đi giới thiệu với tất cả mọi người. Tuy nhiên không cần Thẩm Quân Uyên phải tự mình đi giới thiệu vì kể từ khi nhìn thấy hai người tay trong tay cùng nhau tiến vào trong sảnh khách sạn, mọi người cũng đã ngầm đoán ra mối quan hệ của hai người.
Trong lúc nhàm chán ngồi chờ Thẩm Quân Uyên, Vân Mộng Dao đã tự mình lấy một ly sâm banh cùng với một chút thức ăn để lót dạ. Để có thể phô diễn hết vẻ đẹp của bộ lễ phục, Vân Mộng Dao đã nhịn ăn suốt cả một ngày. Điều này đã chọc cho Thẩm Quân Uyên không vui nhưng anh lại không thể khiến cho cô nghe lời mình, vì vậy mà Thẩm Quân Uyên đã xuống nước yêu cầu Vân Mộng Dao phải ăn nhẹ trước khi tới bữa tiệc để tránh xảy ra chuyện không hay.
Vân Mộng Dao cầm đĩa bánh ngọt trong tay, rồi đưa lên miệng ăn. miếng bánh mềm mại, ngọt ngào, thơm ngon khi cho vào miệng thì giống như miếng kẹo bông gòn mà tan chảy trong khoang miệng. Ăn được một miếng, Vân Mộng Dao vẫn còn chưa đã thèm muốn ăn thêm nữa thì đột nhiên có một người phụ nữ đi đến và bắt chuyện với cô.
"Xin chào, tôi ngồi đây được chứ?" Hồ Lệ Tinh nói rồi cười nhẹ, trong mắt che giấu tia giảo hoạt khó nhận ra.
"Được, cô cứ tự nhiên." Vân Mộng Dao không hề liếc nhìn cô ta một cái mà chỉ trả lời qua loa cho đúng phép lịch sự. Dù sao thì đây cũng là bữa tiệc do Thẩm Thị tổ chức, chỗ ngồi cũng chẳng phải là của riêng cô, cho nên cô cũng không rảnh mà quản xem ai ngồi hay không.
Thấy Vân Mộng Dao không để tâm đến mình, Hồ Lệ Tinh có chút khó chịu, cô ta nắm chặt tay, khóe môi hơi cong lên. "Ban nãy tôi thấy cô và Thẩm tổng đi chung với nhau, không biết hai người có quan gì? Là kim chủ và tình nhân sao?"
Nghe Hồ Lệ Tinh nói, bàn tay đang định đưa miếng bánh ngọt vào miệng của Vân Mộng Dao hơi khựng lại, cô đặt chiếc dĩa xuống rồi xoay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, trong lòng không nén nổi cảm giác chán ghét. Cho đến khi thấy rõ gương mặt của người kia, Vân Mộng Dao mới thoáng sững sờ, cảnh tượng Thẩm Quân Uyên cùng một người phụ nữ đang cùng nhau ân ái trong khách sạn ngày hôm đó không ngừng hiện lên trong đầu cô. Mà người phụ nữ đó không ai khác chính là người đang đứng trước mặt cô.
Hai tay Vân Mộng Dao bắt đầu run rẩy, cô đẩ hai tay đan vào nhau che dấu đi tình trạng hiện tại của mình, cô nói giọng điệu cũng có chút lạc đi. "Tôi và anh ấy có quan hệ gì thì liên quan đến cô sao?"
Hồ Lệ Tinh lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt lộ rõ tia châm chọc: "Không liên quan, nhưng mà tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, đừng có mà trèo cao kẻo ngã đau. Có thể bây giờ anh ấy có hứng thú với cô, nhưng chưa chắc sau này vẫn sẽ như thế."
"Vậy chắc là tôi phải cảm ơn ý tốt của cô rồi. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt."
"Đàn ông mà, lúc mới thì rất nâng niu, trân trọng. Đến khi dùng chán rồi thì sẽ vứt bỏ rất dứt khoát." Nói rồi, cô ta lắc lắc ly rượu vang trong tay. "Đối với đang ông, phụ nữ trẻ chỉ để chơi đùa qua đường, còn phụ nữ trưởng thành, có thực lực mới là lựa chọn tốt nhất để lấy về làm vợ. Cô hiểu chứ?"
Vân Mộng Dao không đáp lại, cô ngồi ngần người nhìn vào đĩa bánh ngọt hấp dẫn trước mặt nhưng hiện tại cô lại không còn cảm thấy nó ngon nữa. Tuy rằng vẻ mặt cô đang rất bình thản nhưng sâu trong lòng là bao nhiêu nỗi lo lắng, sợ hãi. Cô không biết những chuyện ngày hôm đó có xảy ra một lần nữa hay không? Nếu như xảy ra, thì cô sẽ làm như thế nào?
Thấy Vân Mộng Dao không trả lời, Hồ Lệ Tinh biết kế châm ngòi ly gián của cô ta đã thành công, khóe miệng cô ta hơi cong lên nhìn cô với ánh mắt coi thường.
"Nghe nói cô là một minh tinh. Nói giới giải trí như một bãi rác quả là không sai, người ở đó ai cũng có những vọng tưởng muốn trèo cao. Để đến được vị trí ngày hôm nay chắc cô phải ngủ với không ít người rồi đúng không?"
Vừa dứt lời, Hồ Lệ Tinh liền bị Vân Mộng Dao hất ngay một ly rượu vào mặt. Dường như cô cảm thấy vẫn chưa đủ cho nên đã lấy thêm chiếc bánh ngọt ném vào mặt cô ta. Điều này khiến cho Hồ Lệ Tinh thẹn quá hóa giận, cô ta chưa từng bị đối xử như thế này bao giờ, cô ta đứng phắt dậy, trừng mắt nói: "Con ả đáng chết, sao mày dám?"
"Sao tôi không dám, là cô xúc phạm tôi trước mà."
"Mày..." Hồ Lệ Tinh giơ tay lên nhắm vào mặt Vân Mộng Dao nhưng không ngờ lại bị một bàn tay khác ngăn lại rồi đẩy cô ta ra xa. Đến khi định thần lại, Hồ Lệ Tinh mới phát hiện Thẩm Quân Uyên đang nhìn mình với ánh mắt đầy sát ý.
"Hồ tiểu thư, tôi nhớ không nhầm thì cô không có trong danh sách khách mời tới dự bữa tiệc này."