Nhìn thấy vẻ mặt này của Vân Mộng Dao, trái tim Thẩm Quân Uyên chợt nhói đau từng hồi. Rõ ràng Vân Mộng Dao của trước kia lúc nào cung tươi cười, niềm nở với anh ngay cả khi anh có lạnh nhạt cô cô vẫn không từ bỏ mà luôn tìm mọi cách thân cận với anh. Còn hiện tại thấy Vân Mộng Dao đột nhiên coi bản thân như là dịch bệnh mà xa lánh, phòng bị Thẩm Quân Uyên thoáng chốc không vui. Tuy vậy nhưng suy đi nghĩ lại mọi chuyện đều là do anh tự mình chuốc lấy, nếu Vân Mộng Dao đã muốn xa lánh thì anh sẽ tới gần cô.
Để xem ai kiên trì hơn ai.
Buổi chiều, hai người Thẩm Quân Uyên cùng với Vân Mộng Dao nhanh chóng đi đến nhà chính Thẩm gia.
Khu nhà chính của Thẩm gia nằm ở trung tâm thành phố, nơi đây được mệnh danh là nơi tấc đất tấc vàng, giá cả vô cùng đắt đỏ. Tuy nhiên đối với Thẩm gia thì số tiền đó chỉ là một con số nhỏ họ có thể ngay lập tức bỏ ra một con số lớn hơn rất nhiều lần. Hơn nữa, khu biệt thự ấy lại là nơi Thẩm Quân Uyên đầu tư và phát triển, cho nên anh đã chọn khu nhà ở vị trí đẹp nhất để dành tặng cho vợ chồng Thẩm phu nhân.
Căn biệt thự xa hoa được1
Chiếc xe chở hai người chậm rãi đi vào khu biệt thự Hoa Thành, bởi vì nơi đây chính là nơi ở của những người giàu có và có sức ảnh hưởng lớn, an ninh cũng rất được coi trọng. Người ở bên ngoài muốn vào khu biệt thự còn phải xác nhận giấy tờ với bảo an ở ngoài khu, sau khi kiểm tra xong thì họ mới được đi vào bên trong.
Tuy nhiên, với Thẩm Quân Uyên lại khác, mặc dù anh không thường xuyên tới đây nhưng biển số xe của anh đều được bảo an ở đây nhớ kỹ. Cho nên bọn họ không cần phải kiểm tra giấy tờ. Ngay cả khi bọn họ không biết xe đó là của Thẩm Quân Uyên thì chỉ cần nhìn hàng xe cũng biết người trên xe không dễ chọc vào.
"Dao Dao, lâu rồi không thấy con đến thăm mẹ."
Vừa bước xuống xe, Vân Mộng Dao đã bị một thân ảnh lao đến ôm chặt lấy khiến cô lảo đảo lùi về sau. Khi cô nghĩ rằng bản thân sẽ ngã xuống thì một cánh tay dua ra kéo cô vào lòng cùng với giọng nói trầm khàn vang lên bên tai: "Mẹ, mẹ có thể cẩn thận chút được không, nếu như cô ấy bị ngã thì làm sao?"
Bà Thẩm nhìn hai người nheo mắt lại thành đường thằng. Từ trước đến giờ bà vốn cho rằng thằng con trai mình sẽ không chấp nhận Vân Mộng Dao, hơn nữa bà cũng đã nghe Du quản gia kể lại tình trạng của hai người cho nên bà mới cố tình gọi cả hai về. Nhưng hiện tại mọi chuyện có vẻ như đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, thằng con tròi đánh của bà cũng xem như là biết hối cải quan tâm đến cô vợ nhỏ của mình.
Tất nhiên Thẩm phu nhân sẽ không cho rằng hai người đang cố tình diễn trò ân ái trước mặt bà. Dù sao thì ánh mắt ngập tràn tình ý, sự quan tâm dành cho Vân Mộng Dao của Thẩm Quân Uyên chắc chắn không thể nào là giả được.
"Cái kẻ chỉ suốt ngày lang thang bên ngoài bỏ bê vợ ở nhà không có quyền lên tiếng ở đây."
Thẩm Quân Uyên nghe vậy câm nín, bầu không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo. Thấy vậy, ba Thẩm mới đi đến bên cạnh kéo mẹ Thẩm rồi nói: "Thẩm Quân Uyên, anh cũng hiểu mẹ anh rồi đấy, bà ấy chỉ nói chơi thôi không có ý gì đâu, đừng có để bụng. Thôi, không đứng đây nữa, hai đứa mau vào nhà đi."
Nói rồi, ông Thẩm xoay người kéo bà Thẩm đi trước để lại hai người Thẩm Quân Uyên cùng Vân Mộng Dao vẫn đứng tại chỗ. Thẩm Quân Uyên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Mộng Dao kéo cô đi đến gần ông bà Thẩm trịnh trọng nói: "Chuyện trước kia là do con sai, từ giờ con sẽ đối xử tốt với Dao Dao không để cho cô ấy vì con mà buồn phiền nữa."
Vân Mộng Dao nghe xong ngạc nhiên quay về phía anh, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc như muốn hỏi có phải anh ăn nhầm cái gì hay không.
Thẩm Quân Uyên nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Vân Mộng Dao khóe môi khé cong lên. Anh đưa tay vò rối mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt dịu dàng, sủng nịnh: "Em không nghe nhầm đâu."
"Thôi được rồi. Tôi tạm tin anh. Mau vào nhà đi." Nét mặt của Thẩm phu nhân thoáng dịu xuống rồi nhanh chóng đi vào trong nhà.
Nhân lúc chờ người làm chuẩn bị bữa tối, Vân Mộng Dao cùng Thẩm phu nhân cùng nhau ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, còn hai cha con Thẩm Quân Uyên thì lại ra bàn trà ngoài vườn đánh cờ.
Vốn là một người khéo ăn nói, cho nên chỉ cần nói chuyện đôi ba câu, Vân Mộng Dao đã khiến cho Thẩm phu nhân cười không khép được miệng. Vốn cứ tưởng như vậy là có thể khiến Thẩm phu nhân quên đi chuyện vợ chồng hai người bọn họ nhưng cô không ngờ rằng, Thẩm phu nhân sau khi cười nói xong lại đột nhiên nghiêm giọng nói: "Dao Dao, nếu như con cảm thấy bản thân mệt mỏi với cuộc hôn nhân này thì con cứ ly dị đi, không cần phải nghĩ đến ba mẹ. Ba mẹ biết từ khi kết hôn đến giờ Uyên Uyên đã làm con tổn thương rất nhiều. Ba mẹ coi con như là con gái ruột cho nên không mong con vì nghĩ cho ba mẹ mà một mình chịu đựng."
"Con..." Vân Mộng Dao cụp mắt cúi gằm mặt xuống điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt sau đó cười vui vẻ nói: "Không có đâu, hiện tại anh ấy đối xử với con rất tốt."
Thẩm phu nhân nheo mắt nhìn Vân Mộng Dao. Có thể nói, bà cũng là một trong số những người chứng kiến quá trình trưởng thành của Vân Mộng Dao, hơn nữa bà cũng từng hoạt động ở thương trường nhiều năm, cho nên tính cách Vân Mộng Dao như thế nào bà sao lại không hiểu thấu. Chỉ có điều thằng con trai ngu ngốc của bà có phước mà không biết đường hưởng làm cho con gái nhà người ta tổn thương. Mặc dù vừa rồi con trai bà có cam đoan với bà, nhưng bà vẫn không thể khiến cho bà hoàn toàn tin tưởng.