• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bữa tối được người làm chuẩn bị xong xuôi và bày biện hết lên bàn ăn thì cũng là lúc hai cha con ông Thẩm và Thẩm Quân Uyên từ ngoài đi vào trong nhà. Vừa vào đến cửa, Thẩm Quân Uyên đã thấy cô vợ nhỏ của mình đang che miệng cười hết sức sáng lạn.

Nhìn thấy Vân Mộng Dao vui vẻ, đáy lòng Thẩm Quân Uyên đột nhiên cảm thấy bình yên đến lạ, khóe miệng anh cũng bất giác nở một nụ cười.

Không biết có phải là do ánh mắt của ai người đàn ông quá mức mãnh liệt hay không, mà hai người phụ nữ vẫn đang ngồi cười nói lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai người. Thấy hai người vẫn đứng lặng một chỗ, Thẩm phu nhân nhíu mày nói, giọng điệu lộ rõ vẻ oán trách cùng không vui.


"Hai người còn đứng đó mà gì? Còn không mau đi vào trong nhà đi. Hừ... Hai cái người này thật là, ngày nghỉ rồi còn lo đến công việc làm gì cơ chứ." sau đó, Thẩm phu nhan lườm Thẩm Quân Uyên một cái, bĩu môi nói: "Tốt nhất là anh nhớ kĩ những lời anh nói, nếu như tôi biết được anh khiến cho Dao Dao tổn thương lần nữa tôi sẽ thay con bé tìm một người đàn ông khác đáng tin cậy hơn anh."

"Con sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."

Thẩm Quân Uyên vừa nói vừa liếc nhìn về phía Vân Mộng Dao nhưng anh chỉ thấy cô đang cúi gằm mặt xuống không biết đang suy nghĩ gì. Mà Vân Mộng Dao khi ấy cũng đan chìm trong suy tư, những thắc mắc về sự thay đổi đột ngột của anh cứ tràn ngập trong tâm trí cô. Cố gắng kiềm nén cơn đau âm ỉ trào dâng từ đáy lòng, Vân Mộng Dao ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân Uyên với vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi. Cô khẽ nở nụ cười nhẹ rồi lại cúi đầu xuống.

Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Quân Uyên đang nhìn mình, sống lưng của Vân Mộng Dao đột nhiên cứng đờ, cô ngồi thẳng dậu rồi với lấy ly trà trên bàn uống một ngụm để che dấu sự lúng túng của mình.

Chỗ ngồi bên cạnh Vân Mộng Dao đột nhiên lún xuống, cô nhìn sang thì phát hiện Thẩm Quân Uyên đã đến ngồi cạnh mình từ khi nào không hay. Anh chăm chú nhìn Vân Mộng Dao không chớp mắt khiến cho hai má cô nóng bừng lên.

Vân Mộng Dao nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác che giấu đi sự lúng túng cùng cơn đau đang kéo lên từng đợt ở trong lòng.

Thu hồi lại ánh mắt thất thố vừa rồi của mình, Thẩm Quân Uyên ngả lưng ra đằng sau, hai mắt khép hờ che dấu cảm xúc của mình. Nhưng nếu như để ý kỹ sẽ thấy bàn tay đặt ở trên ghế sô pha khẽ nắm chặt lại để lộ một đường gân xanh.

Thức ăn sau khi chế biến xong được người làm bày biện tỉ mỉ ở trên bàn. Khi đến gần, Vân Mộng Dao phát hiện hầu như toàn bộ những món ăn trên bàn đều là những món mà cô thích ăn. Ngồi vào vị trí bên cạnh Thẩm Quân Uyên, Vân Mộng Dao len lén nhìn anh chỉ thấy gương mặt bình tĩnh không một chút biểu cảm nào.

Trong bữa ăn tối, Thẩm phu nhân không ngừng gắp thức ăn vào trong chén cơm của Vân Mộng Dao khiến cho chén cơm của cô đầy ắp. Nhìn chén cơm trước mặt mình, Vân Mộng Dao có chút bất lực, nói: "Mẹ, đừng gắp thức ăn nữa, chén cơm của con đầy ắp đồ ăn rồi."

"Không được, con phải ăn nhiều một chút vậy mới có đủ sức khỏe để làm việc. Con xem, con gầy quá rồi." Nói rồi, Thẩm phu nhân đặt miếng sườn xào chua ngọt vào trong bát cơm của Vân Mộng Dao. Biết không thể thay đổi quyết định của Thẩm phu nhân, Vân Mộng Dao liền quay sang bên cạnh cầu cứu Thẩm Quân Uyên. Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô, khóe miệng Thẩm Quân Uyên khẽ cong lên, anh gắp bớt thức ăn trên chén cơm của cô vào chén cơm của mình sau đó chậm rãi nói: "Mẹ nói đúng đấy, em nên ăn nhiều một chút, nhưng mà vẫn nên ăn từ từ thôi, ăn hết rồi lại lấy tiếp."

Đến cuối bữa cơm, Thẩm phu nhân cho người làm bưng đến một chén canh gà hầm đặt trước mặt Vân Mộng Dao cười nhẹ. "Dao Dao, con mau uống hết chén canh này đi. Nó rất tốt cho sức khỏe của con đấy. Phải bồi bổ thật tốt để còn nhanh chóng mang thai."

Nghe Thẩm phu nhân nói vậy, Vân Mộng Dao giật mình suýt chút nữa thì phun hết canh trong miệng ra, cũng may là cô nén lại được. Mà lúc này, Thẩm Quân Uyên lại không biết sống chết tự mình lại chui đầu vào rọ.

"Còn con thì sao?"


"Anh cũng có phần." Thẩm phu nhân nói rồi cho người làm bưng đến trước mặt Thẩm Quân Uyên một chén canh đen sì sì, đặc sệt, nói. "Anh mau uống đi."


Nhìn chén canh rồi lại nhìn sang gương mặt đen như đít nồi của Thẩm, Vân Mộng Dao mím môi cố nhịn cười. Cũng vì thế mà gương mặt trắng noãn của cô hơi ửng đỏ lên trông giống như đang ngượng ngùng. Khẽ liếc nhìn Vân Mộng Dao, Thẩm Quân Uyên càm lấy chén canh lên một hơi uống cạn sau đó liền rời đi. Ngay sau đó thì Thẩm phu nhân cũng đuổi Vân Mộng Dao trở về phòng của hai người.


Vừa vào trong phòng, Vân Mộng Dao đột nhiên bị một vòng tay khóa chặt mình từ sau lưng khiến cho trái tim cô thổn thức. Thẩm Quân Uyên ở đằng sau vùi đầu vào hõm cổ cô rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.


"Uyên Uyên, anh mau buông em ra."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK