• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi lão lấy điện thoại ra rồi gọi điện, 5 phút sau có một cậu thanh niên dáng dấp khá mập mạp mặc bộ đồ bảo hộ lao động đi vào chào hỏi lão Phú,lão Phú kể lại sơ qua cho cậu ta nghe về Trần Tuấn rồi nói có gì giúp đỡ Trần Tuấn.



Cũng đã đến giờ nghỉ trưa lão phú ra hiệu bảo cậu ta dẫn Trần Tuấn về nghỉ ngơi chiều không phải qua nữa để sáng mai rồi qua làm việc,không quên dặn hắn khi về thì ghé bộ phận quản lý lấy thêm cho trần tuấn 1 bộ quần áo bảo hộ lao động,hai người liền bước ra cửa cậu thanh niên mập mạp nhoẻn miệng cười chào hỏi



-Chào cậu mình là Viên Văn Dân sinh viên năm nhất trường đại học giao thông Đông Kinh,còn cậu cậu là sinh viên trường nào?



Trần tuấn cũng chỉ đơn giản đáp lại là do mình học chậm 2 năm nên bây giờ mới xuống Đông Kinh chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp rồi nói sơ qua sao lại biết lão Phú béo. Hai người vừa đi vừa nói chuyện ra đến cổng công trường ,Văn Dân bảo hắn đợi ở đó còn cậu ta đi lấy xe máy vì không có mũ bảo hiểm nên Văn Dân lấy tạm một cái mũ kỹ sư cho hắn đội,trần tuấn nghĩ thầm cái tên mập này cũng thật là tốt bụng. Lần đầu xuống Đông Kinh nhìn phố phường tấp nập đâu đâu cũng là người, trần tuấn không khỏi bỡ ngỡ Văn Dân cũng rất nhiệt tình trả lời các câu hỏi của hắn. Vừa lái xe vừa trò truyện Văn Dân nói



- Ở dưới này chạy xe máy là phải đội mũ bảo hiểm bằng không cảnh sát giao thông họ bắt được nếu họ biết cậu mà không có cả bằng lái sẽ phạt rất nặng bất quá đấy cũng chỉ là mánh của họ thôi cậu cứ năn nỉ xin xỏ có bằng hay không có bằng cũng chỉ mất 200 ngàn tiền mãi lộ thôi.



Xe chạy một lúc thì dừng lại ở cổng ký túc xá trường đại học giao thông ,Văn Dân nói hắn ở ký túc xá cùng một vài người bạn nữa nhưng vẫn còn chỗ ở nên xin cho Trần Tuấn ở chung, lần đầu tiên TrầnTuấn được tiếp xúc với nhiều người như vậy trong lòng không khỏi hồi hộp. Văn Dân vừa cất xe máy xong muốn giúp hắn khoác giúp cái balo Trần Tuấn ra dấu là hắn khoác được. Văn dân nói phòng của mình ở trên lầu 4 toà nhà a4 ở đây có thể nhìn được toàn cảnh của ký túc xá giao thông cũng có thể nhìn ra được đường lớn, Văn Dân nói đối diện bên kia là ký túc xá nữ còn toà nhà a5 kia là toà giảng đường. Trần tuấn vừa đi vừa nghe hắn nói có cảm giác như là hắn nên đổi nghề đi làm hướng dẫn viên du lịch thì hay hơn là đi làm kỹ sư gì đó, leo cầu thang bộ một lúc thì cũng đến nơi Văn Dân ở phòng 413 bước vào phòng Văn Dân giới thiệu cho mọi người là có người mới đến ở ,là anh em xa của hắn ở quê lên Đông Kinh đi làm, hắn chọn một cái giường còn trống cho Trần Tuấn vì là ở giường tầng, 2 người một giường nên phòng cũng khá đông người. Trần Tuấn chào hỏi mọi người biết một người tên Triệu Văn Thành ở Lạng Sơn, một người tên Hoàng Đăng Hậu ở hà tĩnh ,một người tên Nguyễn Văn Hải ở Thanh Hóa và một người tên Hứa Văn Dũng ở Lạng Sơn, vậy là tính cả mình thì phòng có 6 người. Cất đồ đạc xong xuôi đâu vào đó Văn Dân đưa hắn đi mua một vài đồ dùng ở ktx mà trần tuấn không có, như chiếu đơn,màn đơn và đưa hắn đi làm thủ tục xin ở hè do cũng có mối quen biết nên hắn làm cũng khá nhanh về phương diện này Trần Tuấn hoàn toàn chịu thua, bất quá may nhờ có cái tên béo này chứ thật sự mình cũng không biết phải làm sao luôn.



Xong xuôi đâu vào đó Trần Tuấn nói mấy lời khách sáo cảm ơn với Văn Dân, tên béo tỏ thái độ đây chỉ là việc nhỏ thôi nên không cần phải bận tâm



-Cái tên béo này nhìn vậy mà cũng có cảm tình ghê.



Trần Tuấn nghĩ thầm trong bụng .Về lại phòng Trần Tuấn cũng có cơ hội giao lưu với mọi người nhiều hơn, hắn nói hắn là ở quê xuống Đông Kinh xin việc chứ không nói hắn là pháp sư đệ tử đệ tủng gì đó ,khi nói chuyện với Hoàng Đăng Hậu trần tuấn ngạc nhiên phát hiện ra trên người cậu ta có một tầng quỷ khí nhàn nhạt, vẻ mặt mệt mỏi đờ đẫn như thiếu ngủ chín phần mười Trần Tuấn đoán ra cậu ta bị quỷ ám,bất quá nguyên nhân tại sao hắn cũng không biết?liền hỏi thăm dò cậu ta vài câu!



-Dạo này cậu có hay đi đâu vào buổi tối hay có cảm thấy điều gì bất thường không?



Hoàng Đăng Hậu ngạc nhiên nói



-Cậu hỏi có việc gì không? Sắp vào mùa thi nên tối lại ăn cơm xong là tớ lên giảng đường tự học thôi



-Là tự học mình cậu hay là nhiều người?



Văn Dân đứng ngoài nghe thấy liền chen ngang



-Là tự học đông người lắm thường thường mấy tên chăm học mới hay đi học thôi à mà bất quá có tớ đây không chăm học nhưng mà hễ cứ muốn ngắm gái xinh là tớ lên giảng đường học à hề hề. Cậu có muốn đi làm quen với mấy em gái không ? Hay tối nay tớ với cậu đi,cho cậu xem trước đời sinh viên học hành vất vả như nào



Hoàng Đăng Hậu vừa ngáp ngủ vừa nói



-Con mẹ nó chứ đợt này mình lại phải cầm chìa khoá giảng đường nên cứ phải đợi bọn nó về hết để khoá phòng ,nhà thì tối sợ vãi cả đái ra



Trần Tuấn nghe xong thì phần nào đoán ra, nhìn sang Văn Dân đang cười tà mị giọng ồm ồm



-Nghe nói ở giảng đường trước có bà chị khóa trên thất tình treo cổ ở đấy phải không? Mày có ngày gặp ma nha



Hoàng Đăng Hậu mặt cau lại khóe miệng giật giật



-Ma gì chứ ma nữ anh đây quật chết,FA từ bé đến giờ vã lắm rồi đây



-Mày quật nó 1 phát chắc nó muốn mang thai với mày luôn quá.



Triệu Văn Thành chen ngang



Bọn trong phòng cũng hùa vào trêu làm cho câu chuyện nghe có vẻ kinh dị lại trở nên buồn cười bất quá chỉ có Trần Tuấn đứng dựa vào thành giường mân mê cằm suy nghĩ rồi nói với Hoàng Đăng Hậu và Viên Văn Dân rằng tối nay cho mình đi lên giảng đường với ,lấy cớ là lên để ngắm gái, bọn họ cũng vui vẻ gật đầu đồng ý. Tiết trời buổi chiều tháng 5 nắng nóng trần tuấn không chịu được thế là lại phải nhờ văn dân chở hắn đi mua một chiếc quạt cóc để dưới chân quạt cho đỡ nóng. Tối hôm đó mọi người cả phòng xuống căng tin trường ăn cơm , căng tin rất rộng rãi đông người ,mọi người đều phải xếp hàng mới đến lượt mua cơm bất quá cơm ở đây rất ngon Trần Tuấn rất thích món thịt kho tàu ,ăn xong Hoàng Đăng Hậu và viên văn dân ra hiệu là đi ra ngoài cổng ký túc xá làm bi thuốc lào với cốc trà đá rồi mới về lên giảng đường học ,Trần Tuấn rất tò mò trà đá ở Đông Kinh thế nào nên tỏ ý muốn đi theo ,ra đến nơi 3 người gọi 3 cốc trà đá đĩa hướng dương Viên Văn Dân tiện tay với cây điếu cày hắn với Hoàng Đăng Hậu mỗi người làm một hơi rồi hỏi Trần Tuấn có hút không ,Trần Tuấn nói không hút được thuốc lào. Trước ở trên núi hắn cũng thấy sư phụ hút nhiều rồi nhiều lúc nửa đêm lão còn bắt trần tuấn phải đi mua thuốc lào cho lão nên nhiều lần hắn cũng muốn thử xem thuốc lào có gì ngon mà sư phụ lại nghiện đến vậy,kết quả rít một hơi hắn ho sặc sụa say nằm vật đến nửa ngày mới dậy được từ đó hắn không bao giờ dám hút thuốc lào nữa ,hắn tưởng là chỉ có những lão già mới hút thôi không ngờ xuống đây mấy tay sinh viên này hút còn ghê hơn. Văn Dân mặt phê phê làm ngụm trà đá vẻ mặt hưởng thụ nói



-Thuốc lào nó là đặc sản của dân kỹ thuật rồi cậu ạ,sáng sớm mà được bi thuốc lào thì phê lắm. Nếu mà bị lạc đường nha cậu cứ đi đến đầu đường bên kia ngửi thấy cái mùi khen khét của thuốc lào là biết ngay đã đến ký túc xá giao thông đó

Hoàng Đăng Hậu nói



-Nó lại hợp lí vãi linh hồn luôn



Xong xuôi,Trần Tuấn trả tiền bảo hôm nay hắn mời trà đá rồi chút nữa đưa hắn lên giảng đường ngắm gái với. Về đến phòng Hoàng Đăng Hậu chuẩn bị sách vở Văn Dân lại chỉ cầm điện thoại với đôi tai nghe,Trần Tuấn hỏi lên đó thì mang những gì Văn Dân liền cười nham nhở



-Cậu trông cũng khá bảnh phết,lên đấy tớ bật nhạc cho cậu múa quạt là được



Trần Tuấn không hiểu hắn nói gì bèn hỏi



-Thế múa quạt thì mang cái gì



Văn Dân cạn lời,tuy nói rằng Trần Tuấn cũng hãy cùng sư phụ thường xuyên xuống núi,bất quá so với những thanh niên ở dưới thành phố lớn này hắn cũng khá lạc hậu. Văn Dân bảo hắn không cần mang gì cũng được bất quá đấy là chỗ tự học mọi người phải có ý thức giữ trật tự không làm ảnh hưởng đến người khác Văn Dân nói cái vẻ đạo lý mặt tỏ ra như kiểu mình là học sinh gương mẫu làm cho Hoàng Đăng Hậu suýt thì nôn. Nhìn trước ngó sau một hồi cuối cùng hắn mở ba lo lấy quyển sách pháp thuật cơ bản không môn quan mang đi cho có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK