• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Bớt đau buồn làm sao được mối tình đầu của tôi chưa nở đã vội tàn. Cậu có biết tôi đau như nào không?



-Bất quá người cậu gặp ngoài hành lang kia là hồn ma, mới gặp có mấy giây thôi mà người ta đâu có nói yêu cậu đâu mà mối với chả tình



Văn dân lại càng khóc rống lên trần tuấn mặt nhăn nhó không biết giải thích thế nào, đúng là điên cái đầu. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai người quay đầu nhìn lại người đến là tú linh, vừa thấy mặt tú linh cái vẻ mặt buồn bã của tên béo đã quay ngoắt 180 độ. Văn dân vội chạy ra mở cửa,niềm nở mời ngồi trần tuấn vẻ mặt ngơ ngác nhìn văn dân,văn dân đáp luôn



-Nhìn cái gì? Người ta đến tận đây rồi còn không mời ngồi.Buồn nào rồi cũng sẽ qua chỉ có buồn ngủ là không tha ngày nào, cậu chưa nghe nói bao giờ à



Tiên sư bố nhà ông cơ mà cái nỗi buồn của ông nó qua nhanh quá ông ạ, nghĩ trong bụng vậy chứ trần tuấn cũng chả thèm nói ra. Tú linh vào phòng ngồi xuống bên cạnh giường kế bên trên người vẫn còn mặc bộ cảnh phục nói vừa tan làm là ghé qua đây luôn chứ chưa về nhà. Hỏi thăm trần tuấn vài câu biết tình trạng sức khỏe của hắn cũng đã ổn tú linh nói



-Ởcông trường tôi đã giải quyết xong rồi còn một vài điểm nghi vấn muốn hỏi qua ý kiến của cậu bất quá khi nào cậu khỏe hẳn chúng ta có thể trao đổi, hồ sơ đã được bộ phận giải quyết sự việc linh dị giao lại cho bộ pháp thuật, cậu là đệ tử huyền môn chắc cũng biết về tà môn ngoại đạo thiên ngoại thiên là chắc chắn có dính líu đến bọn họ đó



Trần tuấn nghe xong cũng thất kinh. Thiên ngoại thiên một tổ chức ngoài vòng pháp luật, luôn muốn lật đổ bộ pháp thuật nhằm nắm quyền chi phối pháp thuật giới, ở đó quy tụ đều là những cặn bã nói là cặn bã cho đúng với văn bản mà bộ pháp thuật công văn xuống, thật ra là những pháp sư bị môn phái của mình ruồng bỏ hoặc ôm mối hận nào đó với pháp thuật giới hoặc những pháp sư tà tu làm điều ác bị pháp thuật giới truy sát đều tìm đến thiên ngoại thiên để lánh nạn và tìm cho mình một chỗ đứng trong đó nhằm có cơ hội báo thù. Thiên ngoại thiên chứa chấp những kẻ giống như tội phạm nguy hiểm của xã hội vậy, thế nên bộ pháp thuật luôn có những tổ chức tình báo vây bắt và tuyệt diệt bọn chúng nhưng hằng trăm năm nay bọn chúng vẫn âm thầm phát triển chiêu mộ những tà tu pháp sư để cường đại thêm thế lực cho mình bất quá trước giờ bọn họ hoạt động rất bí mật không để lại dấu vết cũng không có ồn ào nhằm tránh sự truy quét của bộ pháp thuật. Những sự việc gây động tĩnh thế này là rất hiếm khi xảy ra. Đoán chừng thuận thiên kiếm xuất thế bọn họ cũng không thể đứng nhìn thuận thiên kiếm rơi vào tay pháp thuật giới được. Ngồi trầm tư nửa ngày trần tuấn mới thở ra một hơi



-Đúng là sử dụng tà pháp độc ác như vậy không thể có ai khác ngoài pháp sư của thiên ngoại thiên,vậy cô có tính toán gì không?



-Tạm thời tôi chưa…tôi nghĩ sự việc không hề đơn giản như vậy, bất quá thể loại pháp sư thiên ngoại thiên thật sự là khó đối phó. Chúng tôi vẫn còn phải điều tra thêm



Nãy giờ 2 người nói chuyện văn dân ngồi ngoài cũng không có làm phiền mà chăm chú lắng nghe bất quá không chịu được cũng tò mò hỏi một câu



-Này Thiên ngoại thiên là gì mà lại trâu bò như vậy? Có phải là ma giáo không?



Trần tuấn lườm hắn nói



-Cậu nói đúng rồi đó là mà giáo đó



-Vậy đừng để lão tử gặp được chúng lão tử đây đã luyện thành cửu dương thần công, trương vô kỵ còn phải gọi lão tử đây bằng chú, lão tử là trực tiếp một chưởng đánh cho bọn chúng ba má không nhận ra



Trần tuấn xua tay



-Bốc phét như cậu ở quê tôi xích đầy đó



Tú linh không nhịn được che miệng cười,ngồi nói chuyện phiếm một lúc tú linh cũng xin phép về luôn nói là cuối tuần không bận sẽ vào thăm trần tuấn. Tiễn tú linh một đoạn còn văn dân thì một mực muốn đưa tú linh xuống tận cổng, quay lại phòng ngồi suy tư nửa ngày điện thoại trần tuấn lại reo lên làm hắn giật mình, nhìn số thì lại là chú phú béo.Trần tuấn nhấc điện thoại lên nghe đầu dây bên kia chú phú béo hỏi han tình hình sức khỏe trần tuấn thế nào trần tuấn cũng ngạc nhiên đang định hỏi làm sao mà chú biết thì chú phú nói là tú linh đã nói qua về tình hình của hắn cho lão biết,nói vụ sự ở công trường đã xong lão bận đốc thúc công nhân vào guồng làm việc cho kịp tiến độ thời gian tới, tháng nữa là lại bước vào tháng ngâu mưa nhiều nên thời gian này phải gấp rút mấy hạng mục quan trọng cho xong nên bây giờ mới gọi hỏi thăm được bất quá công việc bận cũng không thể vào thăm hắn, nói hắn nghỉ ngơi khi nào khỏe rồi đi làm cũng không sao.Trần tuấn ngại ngùng nói cảm ơn vài lời rồi cúp máy,vì hắn với văn dân làm công nhật ở công trường nên đến làm ngày nào thì tính tiền ngày đó ,lão phú cũng khá thoải mái trả cho hai bọn hắn mỗi người một trăm ngàn một buổi nuôi một bữa ăn,công việc cũng chả có gì gọi là nặng nhọc cả cũng phù hợp với sinh viên đi làm thêm như văn dân,có hôm đến thì dọn cốt pha có hôm đến thì dọn gạch rơi vãi,có hôm chạy đi lấy cái này lấy cái kia.Công việc như vậy cũng đủ tiền sinh hoạt được cái hai đứa bọn hắn đều được ở ký túc xá cả ,tiền phòng cũng chỉ có sáu trăm chín mươi ngàn một kỳ 5 tháng nên nếu như biết tiết kiệm có khi lại tha hồ uống bia. Được một lúc thì văn dân quay lại vừa đi vừa nhảy chân sáo trần tuấn ra hiệu ở đây là phòng hồi sức mọi người cần nghỉ ngơi nên hắn mới nhẹ nhàng đi vào phòng. Mới đó mà đã gần 8 giờ tối,trần tuấn lúc này đang xem ti vi,dạo này đang hót cái phim gì mà “ về nhà đi con” những tận 9h mới có,không biết làm gì nên xem mấy chương trình khác giết thời gian. Văn dân cũng nằm một bên lôi quyển sách pháp thuật của trần tuấn ra xem,vừa xem vừa hỏi mấy cái linh ta linh tinh trần tuấn không còn cách nào nên cũng trả lời qua loa cho có,bảo hắn ban đêm ra ngoài mà luyện âm dương nhãn xem thấy con ma nào không sắp đến giờ xem phim rồi đừng làm phiền hắn



Văn dân nghe vậy không những không sợ ngược lại thì rất phấn khích



-Này cậu..có khi nào luyện xong âm dương nhãn tôi có thể nhìn xuyên thấu quần áo nữ nhi không ta?



-Thấy cái đầu nhà cậu…cút ngay để tôi xem phim



Nói đoạn định vớ cái gối đáp hắn,văn dân thấy vậy vọt lẹ ra cửa cười nham nhở.Văn dân đi một vòng quanh khu hồi sức cấp cứu bên ngoài lúc này trời đang chuẩn bị mưa,từng con gió mang theo hơi lạnh ùa về làm văn dân hơi nổi da gà. Bệnh viện cũng không đáng sợ như trên phim ảnh miêu tả,ở đây đèn điện khắp nơi hành lang được lau chùi rất sạch những người nhà của bệnh nhân ở đây họ còn trải chiếu nằm dọc hành lang,đông đúc chứ không vắng như trong mấy bộ phim kinh dị ,vì là trời sắp mưa mọi người đều dáo dác chạy vào trong nhà chứ không còn nằm hay ngồi ở ngoài khuôn viên bệnh viện nữa.Sấm chớp một hồi thì mưa cũng trút xuống xối xả như nước đổ,Đông kinh mấy ngày nay nắng nóng được cơn mưa như làm dịu lại hẳn cái nóng oi bức cuối mùa hạ, văn dân đứng cảm nhận một hồi,ngoài kia từng cơn gió lướt trên từng ngọn cây tạo thành những tiếng vù vù của tán lá lại làm cho không gian có phần kinh dị.Qua khu hồi sức văn dân đi qua khu nhà ăn và bãi gửi xe,định bụng muốn ăn gì đó bất quá ban đêm nhà ăn đã đóng cửa chỉ còn một vài người đổi phích nước nóng cho bệnh nhân cũng đang dọn hàng.Bên ngoài,trên con đường chính những hàng cây xà cừ lá rụng xuống lả tả ,một vài người tất bật đội mưa mà chạy, Văn dân đứng trợn trợn mắt xem có thấy cái gì đó là lạ không bất quá trợn mắt nửa ngày mỏi mắt không chịu được dứt khoát là thôi đi về ,vừa quay đầu lại thì có một cô gái từ đâu chạy vào trú mưa hai ánh mắt chạm nhau vẻ mặt cô gái hợi ngượng liền quay mặt sang chỗ khác.Văn dân bây giờ mới có cơ hội để ý kỹ cô gái,cô mặc bộ đồ bệnh nhân tóc xuông và thả dài khuôn mặt đeo khẩu trang y tế nên văn dân chỉ thấy cô ấy có một đôi mắt rất đẹp,đôi mắt to và ướt nhìn qua chắc chắn cô cũng rất xinh đẹp,cô gái đi một đôi dép sục bên trên lại còn gắn vài con minion nhìn rất dễ thương.Văn dân liền tiến lại chào hỏi chứ tầm này vã lắm rồi liêm sỉ gì nữa



-Chào cậu..tôi là văn dân…mưa thế này mà cậu vẫn đích thân ra đây trú mưa cơ à?



Cô gái lẳng lặng nhìn lướt qua văn dân cũng không thèm nói với hắn một câu,văn dân cảm thấy da mặt mình hơi dày dày định nói gì đó bất quá lại không nghĩ ra gãi đầu gãi tai mấy cái



-Hay là để tôi che mưa cho cậu về..chứ mưa thế này mà nhìn cậu có vẻ không được khỏe lắm, là tôi lo bệnh sẽ nặng thêm đó



Cô gái vẫn đứng đó im lặng, lần này cũng chả thèm nhìn văn dân lấy một cái,ngoài trời mưa cũng đã ngớt chỉ còn mấy hạt nước trên tán lá bị gió cuốn rơi xuống lộp bộp. Cô gái cứ như vậy mà đi ,bóng lưng khuất dần sau cuối con đường, đèn điện hiu hắt đã bị tán cây che khuất.Đứng lặng nửa ngày cuối cùng văn dân quyết định là chạy theo xem cô ấy ở khoa nào rồi lựa cơ hội làm quen sau,nghĩ là làm văn dân chạy vội theo cô gái,cuối con đường là một hẻm nhỏ được ngăn cách bởi tường vây xây cao,nhà để xe và khu giặt đồ cho bệnh nhân,con hẻm nhỏ sau trận mưa to nước ngập khá cao đến gần đầu gối đứng cách một đoạn văn dân vẫn còn nghe rõ tiếng bước chân lội nước bì bõm.Cuối con đường có một ngọn đèn đường mờ nhưng vẫn đủ nhìn thấy bóng lưng của cô gái đang bước vội, văn dân rón rén giữ khoảng cách sợ bị phát hiện.Đi đến cuối hẻm là lối vào một toà bệnh viện rộng hành lang ở giữa chạy thẳng vào trong bất quá bên khu này bên ngoài hành lang lại rất vắng vẻ, đến đây thì không thấy cô gái đâu nữa,văn dân bước vội theo hành lang cố để ý xung quanh xem có thấy cô ấy đâu không nhưng tòa nhà khá rộng, 2 tầng hành lang chia ra thành hai ngã tư giống hình chữ thập ở đầu và cuối ,thang bộ lên tầng 2 thì được bố trí ở phần trung tâm, tường nhà đã ẩm mốc rêu phong hết nhìn cũng không giống khu bệnh nhân lắm,văn dân lúc này tâm trí chỉ để ý tìm cô gái thì bỗng nghe có tiếng bước chân từ trên lầu 2 vọng xuống,tiếng bước chân từng bước một bước vội, được một lúc thì dừng hẳn.Văn dân không giấu nổi tò mò cũng liền đi lên cầu thang lầu 2 vừa đi vừa cố để ý và nghe ngóng xung quanh,trên lầu 2 rất là tối chỉ có một bóng đèn điện thắp sáng chỗ cầu thang lên xuống.Đến nơi,văn dân nhìn thấy cô gái đang đứng dựa vào tường ánh mắt đờ đẫn như suy nghĩ về điều gì đó,văn dân cất giọng gọi



-Này..cậu gì ơi cậu có sao không?



Cô gái đưa anh mắt nhìn văn dân một lúc cũng không có nói gì,lúc này cửa phòng bỗng mở ra cô gái cũng bước vội vào.Văn dân để ý qua khung cửa sổ bất quá trong phòng không bật điện chỉ có thể nhìn thấy bên trong qua ánh đèn điện hắt vào từ bên ngoài cầu thang,dưới ánh đèn hiu hắt mờ văn dân thấy mọi người trong phòng đều đã ngủ hết.Cô gái ngồi cạnh chiếc giường gần cửa sổ,trên giường hình như có người đang nằm ngủ bất quá chăn trùm kín văn dân cũng không nhận ra được là nam hay nữ cô gái ngồi đó anh mắt nhìn đăm đăm người nằm trên giường,văn dân cũng rón rén bước lại gần cửa cũng vì sợ làm mọi người thức giấc văn dân khẽ cất giọng



-Cậu gì ơi cậu ổn chứ ?



Cô gái liền quay lại nhìn văn dân trong căn phòng tranh tối tranh sáng đôi mắt cô gái sáng quắc làm văn dân khẽ giật mình bỗng cô gái cất giọng,một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng cảm giác rất vang vọng



-Cậu ngồi xuống đây với tôi một chút



Văn dân trong bụng cũng mừng thầm nghĩ kiểu này chắc chắn mình cũng sẽ xin được Facebook hoặc zalo của cô gái, không ngần ngại văn dân ngồi xuống bên cạnh cô gái vẻ mặt hơi ngượng nói



-Cậu có mệt lắm không? Nếu mệt nằm nghỉ chút đi để mình trông chừng người nhà cậu cho



Cô gái khẽ gật đầu hướng nhà vệ sinh bước vội,văn dân ngồi một mình ở đầu giường căn phòng im lặng như tờ để ý hồi lâu cũng không thấy có bác sĩ đi ra đi vào được một lúc không có việc gì làm liền lấy điện thoại ra nghịch bỗng giật nảy mình hình như có gì không đúng,căn phòng yên lặng đến nhịp tim của hắn còn có thể nghe thấy nhưng người nằm trên giường này lại không có thở,văn dân lúc này mới để ý nhìn xuống người bệnh đang nằm trên giường có một cánh tay thò ra khỏi chăn đã tím ngắt toan gọi bác sĩ và cô gái,vội vàng kéo tấm chăn đang trùm trên người bệnh nhân xuống.Vừa kéo tấm chăn ra đôi chân của văn dân như muốn khụy xuống hai đầu gối run lên,người nằm trên giường là một cô gái vẫn mặc quần áo bệnh nhân đôi mắt trắng dã mở to,toàn thân và khuôn mặt tím ngắt cái miệng khô khốc còn đang mở ra, văn dân ngã ngồi ra đằng sau miệng há to lắp bắp không thành tiếng vội vùng dậy toan đánh thức bệnh nhân đang nằm trên giường bên cạnh cầu cứu sự giúp đỡ nhưng vừa đến nơi văn dân kinh hãi nhận ra người nằm trên giường bên này không ai khác cũng chính là một tử thi,thi thể đã cứng đờ toàn thân cũng đã tím ngắt,khắp căn phòng tất cả nằm trên giường đều là người chết. Văn dân ba chân 4 cẳng hướng cửa mà chạy như điên nhưng vừa đến nơi cánh cửa đóng sập lại dù có cố sức đẩy thế nào cũng không thể mở ra được đúng lúc này có một luồng âm phong rất lạnh lẽo thổi đến văn dân giật mình quay lại thì một bóng đen bay lập lờ từ nhà về sinh đi ra văn dân cố sức kêu gào lấy toàn thân thịt mỡ của mình mà đẩy cửa,cảnh cửa vẫn không hề dịch chuyện, cái bóng đen vừa tiến lại gần văn dân vừa cất giọng vang vọng như từ sâu thẳm



-Cậu đến đây chơi với tôi..tôi chưa chết



Lúc này thi thể của cô gái khi nãy ngồi bật dậy các thi thể trong phòng cũng từ từ ngồi dậy ngoái cái cổ nhìn văn dân,cái bóng đen hóa ra lại chính là cô gái khi nãy trong bóng đêm đôi mắt cô đỏ ngàu, cô cất tiếng cười ghê rợn cái bóng hạ xuống chiếc giường bệnh khi nãy, ngồi cạnh thi thể của mình quắc mắt nhìn văn dân,văn dân lúc này mồ hôi vã ra như suối đôi chân cứng ngắc không thể cử động được đũng quần đã ướt sũng.Cô gái mân mê thi thể một hồi rồi lại nói câu nói đó



-Cậu đến đây chơi với tôi…tôi chưa chết



Văn dân ngồi thụp xuống trước cửa, bây giờ mới nhìn thấy giường bệnh mà cô gái kia ngồi chính là giường bệnh số 107 ở đuôi giường vẫn còn kẹp tờ bệnh án “ bệnh nhân mai phương anh” căn phòng này chứa toàn người chết và tòa nhà này chính là nhà xác của bệnh viện.Cô gái dần dần tiến lại trước mặt văn dân không ai khác chính là mai phương anh đôi mắt cô đỏ ngàu miệng,mũi,tai máu nhểu ra khắp khuôn mặt,văn dân quá đỗi kinh hãi bất quá không thể cử động nổi,mai tóc cô ta dài ra quấn lấy cổ văn dân nhấc bổng lên và siết chặt,văn dân chỉ còn nghe thấy tiếng cười man rợ đôi mắt dần dần mờ đi rồi ngất lịm…

Đúng lúc này một tiếng phật âm vang lên



-Ma lệ tỳ ma lệ,niết ma lệ,mộng già lệ,tam mạn na bạt đề lệ,tá lệ phú la nê ,ma nô lại đệ



Vi đà thiên tướng



Bồ tát hóa thân



Bảo xử trấn ma quân



Na mô bồ tát vi đà thiên tôn hộ pháp



Ban đà ba la mật ,ban đà ba la không



Văn dân cảm nhận được có gì đó đánh vào người mình toàn thân lúc này nhẹ nhõm vô lực lăn quay ra bất động.Người vừa đến là một hòa thượng mặt đẹp như phật nhìn qua còn rất trẻ mặc một bộ quần áo tăng nhân đã bạc màu hòa thượng 2 tay chắp trước ngực đứng bất động miệng lầm rầm niệm chú.Phương Anh bám vào thân thể văn dân khi nãy bị đánh văng ra toan hướng cửa sổ định bay đi,hòa thượng thân pháp cực nhanh vọt đến bên chiếc giường mà thi thể phương anh đang ngồi đó tay phải bắt pháp quyết đánh vào sau ót thi thể, tay trái chế trụ mệnh môn hô lớn



-Viên ly chúng khổ quy viên tịch



Hằng dụng giới hương đồ vinh thể



Quay về…





Dứt lời như có một luồng lực lượng vô hình cực mạnh nào đó phát ra từ thi thể của phương anh xanh biếc và nhu hòa lôi kéo linh hồn của phương anh quay lại ,phương anh dù có cố gắng thế nào cũng không thể bay đi nửa tấc liền quay lại ánh mắt dữ tợn hướng hòa thượng phóng vút tới nhưng chưa kịp tới nơi chỉ thấy hòa thượng vung tay cái nhẹ tràng hạt rời khỏi tay bay ra hướng đầu phương anh mà chụp xuống,phương anh như bị một chiếc chuông vàng khổng lồ úp lại ở bên trong bị những vệt kim quang đánh cho đến quằn quại nằm xụi lơ trên nền nhà. Hòa thượng bây giờ mới cất giọng



-Na mô a di đà phật,thí chủ chất niệm quá sâu đậm khi chết tụ thành oán khí nếu bần tăng không đánh cho tiêu tan oán khí e rằng thí chủ sẽ trở thành ác quỷ làm hại chúng sanh,na mô a di đà phật



Phương anh ngồi dậy nhìn thi thể của mình trên giường bệnh ánh mặt đẫm lệ,người ta nói quỷ không khóc nhưng khi chết biến thành quỷ họ đều có thể bắt trước lại cảm xúc khi ở nhân gian,nhìn qua rất thê lương phương anh ngồi sụp ở đó nấc từng tiếng



-Từ khi sinh ra tôi đã là một đứa trẻ yếu ớt suốt ngày ốm đau bệnh tật để ba mẹ phải khổ phải lo toan vất vả vì tôi,tôi cố gắng sống cố gắng chống chọi với căn bệnh chỉ mong có một ngày được báo đáp ơn sinh thành dưỡng dục,sao ông trời bất công với tôi quá vậy chưa một ngày tôi được báo hiếu cho cha mẹ..tôi không muốn chết..tôi không cam tâm



Hòa thượng thở dài nói



-A di đà phật…duyên sinh rồi duyên diệt,đời người trải qua luân hồi cũng chỉ như một cái chớp mắt,đến từ cát bụi thì cũng sẽ trở về với cát bụi,sống không ham hố chết không mang theo đời người nơi nào chẳng gặp lại.Cha mẹ thí chủ hành thiện tích đức chắc chắn sẽ có phúc báo thí chủ hãy cứ an tâm đi luân hồi có nợ với nhau chắc chắn sẽ còn gặp a di đà phật..



Phương anh đứng dậy lau lau nước mắt nhìn qua thi thể của mình một lượt trong lòng cũng đã nhẹ nhõm liền lấy trong túi áo ra một vật nói



-Nhờ đại sư giúp tôi đưa cái này cho cha mẹ tôi,nhắn họ đừng buồn tôi ở nơi chín

suối sẽ luôn phù hộ cho họ được an lành,còn cả cậu bạn kia nữa suýt chút nữa tôi đã trở thành ác quỷ lại phiền đại sư chuyển lời xin lỗi giúp tôi



Hòa thượng đưa tay nhận lấy là một đồng xu khẽ gật đầu nói



-Nếu đã không có tiền qua sông vong xuyên thì để bần tăng tiễn thí chủ một đoạn



Sông vong xuyên theo tín ngưỡng của việt điện ta là một dòng sông ngăn cách giữa hai thế giới,cõi âm và cõi dương những người chết muốn qua dòng sông này tiến vào cõi luân hồi đều phải trả cho người lái đò một đồng xu nếu không có tiền người chết sẽ bị kẹt ở lại thế giới của người sống và trở thành cô hồn dã quỷ,quỷ hồn một khi đã đi qua sông thì không thể quay lại được nữa,các pháp sư hòa thượng đi siêu độ cũng chính là để đưa cô hồn dã quỷ về cõi âm không cho họ quay lại quấy phá nhân gian nữa.Vì vậy khi có người chết người việt ta thường có tín ngưỡng bỏ một ít vàng và một ít gạo vào miệng của người chết hoặc bỏ vào túi áo mục đích là để làm lộ phí tiễn người chết về cõi âm.Hòa thượng vừa nói hai tay chắp trước ngực miệng lầm rầm phật âm



-Quan âm bồ tát diện nhiên vương



Dìu dắt cô hồn khỏi khổ ương



Hỷ xã từ bi thương cứu hộ



Hà sa ngạ quỷ được siêu thăng



Na mô diện nhiên vương bồ tát



Tràng hạt toát ra linh quang bám lên người Phương Anh từ từ bay về phương bắc rồi tan biến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK