Chơi dao có ngày đứt tay, Dương đánh chết một con nhện độc to lớn gọi là Lục Độc Tri Thù cấp Linh Úy, nào ngờ phát hiện ra mình đang ở trong ổ nhện, bị nhện chúa Linh Tướng cấp 1 rượt chạy té khói.
Sấm chớp rền vang rồi cơn mưa ào ạt tuông xuống không hề nể nang.
Rì rào, lộp độp, rừng rậm bạt ngàn tắm mát trong mưa thu. Cây cối, đất đá thì vui vẻ ra mặt, còn muông thú thì khổ não tìm chỗ trú mưa. Hai người, một thiếu niên anh tuấn mặc trang phục màu đen, một thiếu nữ xinh xắn mặc trang phục thổ cẩm cùng nhau lao đi dưới rừng mưa mịt mù, phía sau họ là một con nhện khổng lồ màu xanh lục, mình đầy lông lá trông cực kỳ ghê tởm điên cuồng rượt theo, thỉnh thoảng lại phun ra một đường tơ độc hòng kềm chân con mồi nhưng đều bị Dương và Nhi né được.
Nhược điểm của loài nhện chính là tốc độ và tính linh hoạt, đường rừng rậm rạp khiến 8 cái chân của nó càng thêm vướng víu nên khó đuổi kịp Dương, chỉ có thể duy trì khoảng cách. Dương và Nhi chạy dọc theo một vách núi, phát hiện ra một khe đá, liền lách người trốn vào.
Miệng hang chật hẹp, con nhện hung ác chân cẳng vướng víu không cách nào vào được, liền tức giận bắn loạn tơ nhện vào trong, sau đó còn dùng tơ độc bịt kín miệng hang.
Bên trong hang khá sâu, Dương và Nhi nấp vào một bên nên không bị tơ độc bắn trúng, hai người đứng đợi, đến khi nghe chỉ còn tiếng mưa rơi thì mới thò đầu ra nhìn, tối om. Dương lấy một chiếc đèn pin rọi ra mới thấy miệng hang đã bị bịt kín, liền thở phào nhẹ nhõm, thà bị nhốt còn đỡ hơn bị giết a...
Phong Linh Nhi cũng thở phào, tay đặt trên ngực ngăn tim đập nhanh: "Hôm nay ngày gì mà bị rượt liên tục, híc híc..."
"Lần này là do ta liên lụy ngươi..." Dương thở dài, sau đó hắn rọi đèn pin vào trong hang: "Chúng ta vào trong nghỉ một lát, sẵn tiện xem có đường khác thoát ra không..."
Hang đá không hề bằng phẳng, lại trơn trợt ẩm ướt, càng vào sâu hang càng mở rộng, Dương cầm đèn đi trước còn Nhi tiếp bước theo sau, cẩn thận đề phòng linh thú nguy hiểm.
Tất nhiên trong cái hang có miệng hang ẩm ướt nhỏ hẹp chỉ đủ 1 người lách qua này khó có các loại linh thú như sói, hổ, gấu, có chăng chỉ là các loài rắn rết, dơi, chuột, mà những loài sinh vật có linh hồn nhỏ yếu này rất hiếm khi phát triển thành linh thú, cho nên cũng rất hiếm gặp.
Nói về Hoài Bão, sau khi trúng một dao của Lan, liền bỏ chạy và tìm được một miệng hang, liền trốn vào.
Lửa nhỏ bập bùng trong vòm hang u tối, Hoài Bão nhìn vết thương trên vai, tuy không sâu nhưng nóng rát và sưng rất to.
"Không ngờ con ả ngoài Hỏa linh lực còn có Độc linh lực! Nếu không kịp chữa trị thì mi tiêu đời!" Lão sư phụ của hắn lo lắng nói.
Hoài Bão thở dài: "Ở trong rừng này tìm đâu ra người để cứu... Mấy viên linh đan giải độc con luyện không chữa được hả sư phụ?"
Lão già nói: "Độc này là linh độc dạng thông thường, nhưng là độc của Linh Tướng, thuốc quèn của nhà ngươi may ra có thể giúp cầm cự thêm một chút..."
Lúc này, trong linh hồn Hoài Bão lại có một giọng nói khác, nghe có vẻ hung ác và đắc ý: "Ha ha... Đưa cơ thể cho ta, ta sẽ giúp ngươi giải độc!"
Lão già nghe được, tức giận quát: "Mẹ kiếp con ngư tinh lắm mồm! Ai cho phép ngươi phát biểu?"
Ngư Tinh cười khinh bỉ: "Linh lực nó đang yếu dần, làm gì còn đủ sức cấm ngôn ta! Chờ nó yếu thêm, ta thịt cả ngươi lẫn nó! Ha ha..."
Đã quen với những cuộc cãi vã trong chính linh hồn mình, Hoài Bão lắc đầu ngao ngán, chợt thấy có ánh đèn rọi đến, liền lo lắng nói: "Có người đến!"
Lão già và ngư tinh liền ngưng cãi, mạng Hoài Bão cũng là mạng bọn hắn mà, thế nên liền thử vận lực dò xét.
Lão già thở phào: "Có lẽ không phải bọn âm đ*o hội, chỉ là hai tên Linh Tá cấp 1."
Tuy chỉ là Linh Tá cấp 1 nhưng cũng dư sức lấy mạng Hoài Bão hiện tại, hắn liền dập lửa rồi rút kiếm ẩn nấp, chuẩn bị tinh thần thà giết lầm còn hơn bị hiếp.
Ánh đèn pin tiến lại ần, giọng nam nghi hoặc: "Lạ nhỉ! Rõ ràng ta vừa thấy ở đây có ánh lửa!"
Giọng người nữ run run: "Ngươi đừng có dọa ta!"
"A! Đây nè!" Người nam đắc ý rọi trúng vào đống củi vừa tắt, rồi nghe búng tay một tiếng, một ngọn lửa màu máu bốc lên, đám củi lập tức bùng cháy trở lại.
Đúng vào lúc này, Hoài Bão đang nấp lao ra, định một kiếm chém chết cả hai, nhưng ánh lửa bốc lên rọi sáng gương mặt cả ba người.
"Là ngươi!" Hoài Bão, Linh Nhi và Dương cùng thốt lên, Hoài Bão nhìn Dương rồi nhìn sang Linh Nhi, còn Dương nhìn Hoài Bão rồi nhìn Linh Nhi, Linh Nhi nhìn Hoài Bão rồi nhìn sang Dương.
"Các ngươi quen nhau?" Cả ba người lại đồng thanh hỏi, Hoài Bão hỏi Dương và Linh Nhi, Linh Nhi hỏi Hoài Bão và Dương, Dương hỏi Linh Nhi và Hoài Bão.
Rồi cả ba lại đồng thanh gật đầu đáp: "Có gặp qua!"
Sự đồng thanh thú vị làm cả ba im lặng rồi cùng bật cười.
Cười xong, Dương e dè nhìn thanh kiếm trên tay Hoài Bão, liền tìm cách dìm hàng hắn trước mặt Phong Linh Nhi: "Ngươi cũng hiếu sát quá nhỉ? Chưa biết quen lạ đã định chém chết bọn ta rồi?"
Tuy Dương và Nhi không quá quen biết nhưng cũng không phải kẻ thù nên Hoài Bão cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, liền xấu hổ thu kiếm lại: "Xin lỗi... Ta bị kẻ thù săn giết, phải trốn vào đây. Tưởng các ngươi là kẻ thù đuổi đến nên..."
Dương thở dài đồng cảm: "Ai... Chúng ta cũng bị thù đuổi giết vào đây, nhưng là Lục Độc Tri Thù cấp Tướng a... Nó là loại thù dai lắm nha, đang chặn ngoài cửa hang rồi, chúng ta mà thò đầu ra là nó táp ngay a..."
Nghe đến đây, Hoài Bão vì đang suy yếu, lãi vận linh lực quá đà nên choáng váng ngã đùng ra ngất xỉu.
Dương vội đỡ lấy hắn và tranh thủ dìm hàng: "Ách! Mới nghe có nhện đã xỉu rồi? Đàn ông con trai gì mà nhát thế?"
Hoài Bão chỉ ngất một lúc thì mở mắt tỉnh dậy, nghe Dương và Phong Linh Nhi đang trò chuyện.
Phong Linh Nhi nói với giọng có lỗi: "Lúc đó ta bị sói rượt, chạy ngang chỗ hắn, bảo hắn chạy nhưng hắn không chạy, ta thấy thế liền dừng lại định đến giúp hắn, nhưng không ngờ hắn một kiếm chém chết con sói, ta sợ quá nên chạy luôn, quên cả cảm ơn..."
Hoài Bão mỉm cười, cảm thấy trong lòng ấm áp, định ngồi dậy nói một câu gì đó cho ngầu nhưng lại nghe Dương đâm chọt: "Dào... Hắn hiếu sát như vậy, không có ngươi thì vẫn chém con sói như thường, cần gì cảm ơn..."
"Bà mẹ cái thằng đâm thóc chọc gạo!" Hoài Bão sợ mất hình tượng nên chỉ mắng thầm trong lòng, sau đó giả vờ ho khan để báo cho Dương và Nhi biết rằng hắn đã tỉnh.
Linh Nhi reo lên: "A! Ngươi tỉnh rồi!"
"Ừ... Ta không sao..." Hoài Bão gật đầu với Linh Nhi, cố ra vẻ bình thường nhưng đúng lúc bị hỏa độc bạo phát, đau điếng ôm tay, răng cắn chặt kềm nén cơn đau.
"Ngươi sao vậy?" Linh Nhi lo lắng hỏi.
Dương tuy độc mồm nhưng thật ra là vì lấy le với gái chứ chả có thù oán gì với Hoài Bão, thậm chí là có chút cảm giác tốt vì từng cùng nhau đối chọi với Long Ngạo. Thấy Hoài Bão ôm tay đau đớn, Dương liền chú ý chỗ tay áo bị rách lan đầy máu của hắn, liền hỏi trong đầu: "Google! Hắn bị gì thế?"
Google đáp: "Trúng một dao mang Hỏa - Độc linh lực của Linh Tướng cấp 6."
"Có trị được không?"
"Đây là loại linh độc thông thường, có thể dùng Giải Độc Tiên Đan sơ cấp để giải trừ, còn hỏa linh lực có thể từ từ giải trừ hoặc dùng băng linh lực triệt tiêu."
Dương nói: "Kiếm đâu ra tiên đan? Còn cách khác không?"
Google nói tiếp: "Có thể dùng Khu Độc Tiên Thảo trên 300 năm để giải trừ, hiệu quả tốt hơn giải độc tiên đan nhưng rất quý hiếm."
"Mẹ! Sao lúc cần thì mày tào lao quá vậy?" Dương tức giận mắng.
Google im lặng.
Dương sực nhớ tới một lần, không phải Google tào lao mà là hắn hỏi không kỹ, liền hỏi thêm: "Mà khoan! Cái khu độc tiên thảo 300 năm đó có ở gần đây không?"
Google đáp: "Có!"
"Quả nhiên là vậy! Không phải Google ngu, mà là ta hỏi ngu!" Dương đắc ý dù đang tự chửi mình ngu, sau đó Google truyền vào hắn thông tin về địa điểm của khu độc tiên thảo, khiến hắn trợn tròn mắt bất ngờ, bởi vì đường đến nơi đó nằm ngay trong cái hang động này!
Cuộc trò chuyện trong Dương diễn ra rất nhanh, khi xong chuyện thì nghe Hoài Bão ho sặc sụa, mặt hắn lúc này trở nên xanh mét không còn chút máu.
Phong Linh Nhi lo lắng vuốt lưng cho hắn và hỏi: "Ngươi trúng độc à?"
Hoài Bão lấy trong ba lô ra một lọ thuốc, là "thuốc quèn" Giải Độc Linh Đan trung cấp do chính hắn luyện ra, ngửa cổ nuốt hẳn toàn bộ thuốc trong lọ để cầm độc. Tuy là thuốc quèn nhưng độc cũng quèn nên cả lọ này có thể giúp hắn cầm độc thêm vài giờ nha!
Nhìn Hoài Bão nốc cả lọ thuốc vào mồm, trong lòng Dương thầm nhủ sau này nhất định phải thủ sẵn thuốc trị độc chứ gặp trường hợp như thằng này thì hẻo sớm rồi!
Thuốc nhanh chóng tan ra, Hoài Bão dần cảm thấy thoải mái hẳn, còn Dương thì bắt đầu biểu diễn khả năng bốc phét thần thánh.
Đoạn hang này khá rộng rãi, có hẳn một mái vòm hình cầu, Dương vờ vu vơ cầm đèn pin rọi quanh rồi mới rọi lên trần hang, ngắm nghía một chút rồi giả vờ bất ngờ thốt lên: "Ủa! Hình như trên trần hang có hình vẽ gì này!"
Nghe vậy, Hoài Bão và Linh Nhi cũng ngước nhìn lên trần hang.
"Có thấy gì đâu? Ngươi đùa nhạt quá!" Linh Nhi nhìn lên không thấy gì lạ, liền nghĩ là Dương trêu nàng.
Còn Hoài Bão thì chăm chú hơn, ban đầu cũng không thấy gì, nhưng từ từ mới thấy có những hình vẽ nhỏ hiện ra, liền nói với Linh Nhi: "Hắn không đùa đâu, có hình thật đấy! Phải nhìn kỹ mới thấy!"
Sự trầm ổn của Hoài Bão tạo cho Linh Nhi cảm giác tin tưởng hơn so với Dương, liền thử nhìn lên lần nữa, phớt lờ chuyện Dương đang trề môi bất mãn.
Lần này thì tập trung hơn, rồi trong đôi mắt lấp lánh của Phong Linh Nhi hiện ra những hình vẽ nhỏ, những hình vẽ này mờ nhạt hư ảo tự như bóng của vật gì rọi đến chứ không phải được vẽ trực tiếp lên trần hang, khiến Linh Nhi lẫn Hoài Bão đều phải liếc nhìn xem Dương có giở trò đặt thứ gì trên đèn pin hay không.
Nhưng tất nhiên là Dương vô tội, những hình vẽ hư ảo này tựa như những ký tự tượng hình, xếp thành những vòng tròn đồng tâm trông khá tương tự hoa văn trên các loại trống cổ, ở giữa là hình một ngôi sao năm cánh.
Hoài Bão nghi hoặc hỏi sư phụ: "Đây là gì vậy sư phụ?"
Lão già có vẻ phấn khích: "Đây là một dạng cổng linh cảnh kiểu cổ!"
"Cổng linh cảnh kiểu cổ? Là của thời đại nào?"
Lão già nói không chắc chắn: "Chắc khoảng 3000 năm trước vẫn có người dùng loại này... Sau đó thì ta không biết!"
"Vậy mở ra thế nào?"
Lão già suy nghĩ rồi nói: "Ngươi thấy hình ngôi sao ở trung tâm chứ, từ đó nhìn xuống dưới, tìm xem có hình vẽ ngôi sao nào giống vậy không?"
Thuốc đã ngấm giúp giảm đau đớn rất nhiều, Hoài Bão liền lấy đèn pin ra rọi xăm soi mặt đất, thấy vậy, Dương hỏi: "Ngươi tìm gì nữa vậy?"
Hoài Bão vừa rọi vừa đáp: "Tìm xem có hình vẽ tương tự không!"
"Để làm gì? Không phải chỉ là hình vẽ thôi sao?" Linh Nhi hỏi, nói thế nhưng nàng cũng giúp Hoài Bão tìm kiếm.
"Ta... nghi ngờ đây là một cổng linh cảnh loại cổ!" Hoài Bão nói.
"Ạch!" Dương kêu lên bất ngờ, hắn không nghĩ Hoài Bão lại có thể nhận ra thứ này là một kiểu cổng linh cảnh.
"Sao vậy Dương?" Linh Nhi hỏi.
Dương đáp: "Không có gì, ta cũng nghĩ đây là một cổng linh cảnh..."
Nếu là người khác thì sẽ mắng Dương rằng phét không biết ngượng, nhưng cả Hoài Bão và Linh Nhi đều từng được chứng kiến tri thức siêu phàm của Dương nên tất nhiên không hề nghĩ thế.
Lúc này thì Hoài Bão kêu lên: "Đây rồi!"
Dương và Linh Nhi liền tiến lại, quả nhiên dưới nền hang có một phiến đá hình ngôi sao năm cánh, so ra thì tương đương kích thước hình vẽ trên trần hang.
Dương gật gù: "Xem ra đúng là cổng linh cảnh rồi! Nhưng mở cổng thế nào đây?"
"Ặc! Ta đâu có biết!" Hoài Bão đáp.
Linh Nhi thở dài: "Cũng như không..."