"Siêu Ngụ Kiên, 110 điểm, trong đó cộng thêm mười điểm vì đã sáng tạo ra cách chữa trị vô cùng đơn giản mà hiệu quả tuyệt đối, tạm xếp hạng nhất!"
Tiếng nói của lão giám khảo già vang lên nhẹ nhàng từ tốn nhưng lại như một phát súng bắn thẳng vào tim Siêu Bữu Trí, cũng là cái tát vả thẳng vào mặt tất cả những ai vừa cười nhạo Dương.
Bữu Trí trước đó tự tin bao nhiêu thì bây giờ mặt tái xanh bấy nhiêu, hắn xem chuyện thi chung với Ngụ Kiên là sự xúc phạm trí tuệ của hắn, và rồi hắn thua, thua kẻ hắn chửi là ngu đần ở chủ đề thảo dược mà hắn tự tin nhất.
Nhục!
Nhưng hắn không chấp nhận thất bại, hắn cho rằng Siêu Ngụ Kiên thắng nhờ may mắn, nhờ gian lận, hoặc bất cứ khả năng nào đó giúp Ngụ Kiên thắng vì trí tuệ của Ngụ Kiên không thể bằng hắn.
Hầu hết những người khác cũng vậy, tất cả đều tìm trong đầu mọi lí do, mọi khả năng để chối bỏ khả năng Ngụ Kiên thắng bằng thực lực.
Đáng tiếc, đúng là Dương gian lận, nhưng kiểu gian lận của hắn là không kẻ nào có thể phát hiện.
Còn lão giám khảo, sau khi tuyên bố kết quả, lão biết rõ sẽ có rất nhiều người không phục, nhưng với một người sống qua hàng trăm năm và đọc qua biết bao nhiêu quyển sách như lão thì chuyện này khác gì lũ con nít gây gỗ với nhau đâu?
"Ta biết có nhiều người không phục, nhưng thắng là thắng, ta cũng lười giải thích vì giải thích là vô dụng đối với những cái đầu ngu muội cố chấp. Cho nên, tiếp tục đề thi thứ hai đi, Siêu Ngụ Kiên có thực lực hay không sẽ sớm rõ."
Lại một hồi yên lặng, lão giám khảo già kia là ai? Là vị bô lão có kiến thức và trí tuệ uyên bác hàng đầu gia tộc, dù không phục nhưng ai dám cãi lời lão?
Mà lúc này, Siêu Bữu Trí đột nhiên tỏ ra phóng khoáng nói: "Tốt, mọi chuyện bỏ qua, tiếp tục đề thi thứ hai đi nào!"
Dương cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Bữu Trí: "Đúng vậy! Thi sớm về ngủ, ai thua cược thì tự giác đi để còn thi tiếp nào!"
Nghe Dương nói, Bữu Trí đanh mặt lại, hắn đã cố ý né tránh vụ cược nhưng Dương thù dai như chó dễ gì buông tha.
Bữu Trí khó chịu nói: "Hay là thôi đi, ta công nhận là ván này ngươi may mắn thắng, nếu ta lại hô hào chửi ngươi ngu thì không tốt lắm..."
"Không sao, ta dám chơi dám chịu, thà bị chửi ngu ngay mặt còn hơn mang tiếng hèn sau lưng." Dương nói.
Bữu Trí lưỡng lự một hồi, cuối cùng nghiến răng nói: "Được lắm! Tao sẽ cho mày hối hận!"
Rồi hắn la lên ba lần một cách yếu ớt: "Siêu Ngụ Kiên là đồ ngu!"
Bị người ta chửi ngu có vẻ nhục đấy, nhưng chửi người ta ngu trong khi mình còn ngu hơn thì nhục gấp nhiều lần. Chưa bao giờ Bữu Trí chửi người khác mà lại cảm thấy nhục nhã cho bản thân như lần này, hắn thầm nguyền rủa Ngụ Kiên và thề sẽ khiến Ngụ Kiên nhục gấp ngàn lần để rửa hận.
Dương thì chỉ cười, hắn đâu phải Ngụ Kiên nên cho Bữu Trí chửi thoải mái không thấy nhột.
Sau đó, đề thi thứ hai của vòng thi thứ nhất được đưa ra.
Lần này, tất cả các thí sinh dự thi cùng được đưa lên đứng tụm lại ở trung tâm sân khấu.
Khi các thí sinh đã ổn định vị trí, đột nhiên linh lực quanh sân tỏa ra và hình thành một linh trận bao vây các thí sinh.
"Nhiệm vụ của các thí sinh là thoát khỏi linh trận, giám khảo sẽ dựa vào tốc độ và cách thức thoát ra mà chấm điểm." Giám khảo thông báo khi tòa linh trận hình thành.
Đây là một loại linh trận dùng để huấn luyện nên có rất nhiều cách để thoát ra, cách đơn giản nhất đương nhiên là dùng linh lực phá một lỗ hổng để ra, tuy nhiên đây là phần thi trí tuệ nên dùng cách này sẽ không thể có điểm cao.
Cách thứ hai là phân tích cấu trúc linh trận và can thiệp chỉnh sửa cấu trúc này để tạo kẻ hở thoát ra, đây là cách mà nhiều người chọn lựa.
Trong khi đa số thí sinh đang nhắm mắt cảm nhận cấu trúc vô hình của linh trận thì Bữu Trí đã mở mắt và mỉm cười đầy tự tin.
Nhìn sang Dương, thấy Dương đang đứng ngơ ngác gãi đầu, Bữu Trí tin rằng đây là cơ hội để hắn trả thù.
"Ngụ Kiên, dám cược lần nữa không?" Bữu Trí hỏi Dương.
"Nữa hả? Cược gì?" Dương hỏi.
"Cược xem giữa ta và ngươi ai thoát ra trước, nếu ngươi thua, ngươi phải làm con chó cho ta sai bảo một tháng, còn nếu ta thua, ta sẽ lại hô lên ba lần câu Siêu Ngụ Kiên là đồ ngu." Bữu Trí nói.
"Khôn như mày quê tao đầy!" Dương nói, sau đó lơ lơ đãng đãng bước ra ngoài.
Mà khi thấy Dương bước ra dễ dàng như thể không hề có linh trận bao vây, khán giả lại lần nữa kinh ngạc.
"Vừa rồi là sao? Nó dùng linh lực xuyên phá trận hả?"
"Đâu có! Nếu dùng linh lực xuyên phá thì phải có dao động chứ!"
"Chứ nó làm gì? Lỗi à?"
Khán giả kinh ngạc, các giám khảo còn kinh ngạc hơn, linh trận này do chính các giám khảo dựng lên nhưng các giám khảo cũng mất một lúc mới có thể thoát ra vì cấu trúc của trận này không cố định mà chuyển động liên tục.
Vậy mà khi Dương đi ra, linh trận này đột nhiên hé mở mà không hề có dấu hiệu tác động nào từ Dương.
Mà lúc này, Siêu Bữu Trí thấy Dương đi ra cũng vội vàng dùng ngón tay chỉ vài lần vào khoảng không để tạo ra khe hở rồi bước ra.
Binh!
Nhưng không như tưởng tượng, Bữu Trí va vào một bức tường vô hình và bật trở lại.
"Sao kì vậy?" Bữu Trí khó hiểu tự hỏi, rõ ràng hắn đã nắm bắt cấu trúc linh trận và thành công tạo ra khe hở, nhưng khi hắn bước qua thì đột nhiên khe hở khép lại.
Bữu Trí thử lại lần nữa.
Lần này hắn chờ vài giây xem khe hở có khép lại không, khi thấy khe hở không khép lại mới dám bước qua.
Binh!
Lại bật ngược lại.
"Lần nữa!" Bữu Trí lạo thử lần nữa, lần này hắn giả bộ bước qua vài lần để thử, khe hở không đóng, hắn liền bước qua.
Binh!
Tức giận, Bữu Trí giơ tay báo với ban giám khảo: "Thưa ban giám khảo! Linh trận này lỗi rồi!"
Nghe thế, nhiều khán giả thở phào nói: "Ra là linh trận lỗi, thảo nào tên Siêu Ngụ Kiên ra dễ dàng trong khi thiên tài có trí tuệ tuyệt luân như Bữu Trí lại không thể qua. Thằng Ngụ Kiên này đúng là chó ngáp phải ruồi, phần thi trước cũng thế!"
Nhưng mà khi Bữu Trí vừa báo lỗi xong thì có một thí sinh thành công bước qua, đó là Siêu Thụ Đức.
Rồi lại một người, một người, một người...
Những người không tìm ra cách thì đành dùng linh lực tấn công phá trận để qua.
Bữu Trí lại thử lần nữa, không được.
Tức quá, hắn chuyển sang dùng vũ lực, vung tay chưởng vào bức tường vô hình rồi phun máu bật ngược ra.
Các giám khảo đã kiểm tra nhưng không thấy linh trận có vấn đề gì.
Thí sinh lần lượt thoát ra, cuối cùng chỉ còn mình Bữu Trí ở lại. Bữu Trí chợt cảm thấy nghi ngờ trí tuệ của bản thân, hắn là thiên tài thật hay chỉ là hắn tưởng vậy? Tại sao ai cũng giải được trận mà hắn thì không?
Lúc Bữu Trí tuyệt vọng, lão giám khảo già chợt quay qua hỏi Dương: "Là ngươi khống chế linh trận không cho hắn ra sao?"
Dương gãi đầu đáp: "Đúng vậy, nhìn khó ưa quá nên lỡ tay chơi nó một vố!"
Nghe Dương nói, Siêu Bữu Trí tức phun một họng máu, hóa ra là do Siêu Ngụ Kiên, bảo sao nó không thèm cá cược dù nắm chắc phần thắng, vì nó không cần cá cược cũng có thể khiến mình nhục nhã!
"Mày được lắm! Tao sẽ cho mày hối hận!" Bữu Trí trừng mắt chỉ thẳng vào mặt Dương và nói, đầu tóc hắn rối bù, mồm đầy máu, quần áo xộc xệch, còn đâu phong phạm của một thiên tài hàng đầu gia tộc.
Kết quả Bữu Trí được thi lại với một linh trận khác và thoát ra rất nhanh, được 91 điểm.
Còn Dương vì có thể khống chế hoàn toàn linh trận nên được tuyệt đối 100 điểm, tuy nhiên, vì khống chế linh trận trả thù cá nhân nên bị trừ 30 điểm, chỉ còn 70 điểm.
Kết quả sau hai phần thi, Dương được trung bình 90 điểm, vẫn tạm dẫn đầu. Còn Bữu Trí đuổi theo sát nút với trung bình 89 điểm.
Xếp thứ ba là Siêu Thụ Đức với điểm trung bình 84 điểm.
Dương vẫn dẫn đầu khiến nhiều người bất ngờ, ngay cả Tịnh Nghiên và cha mẹ Ngụ Kiên cũng ngạc nhiên, họ là những người hiểu rõ khả năng của Ngụ Kiên nhất, chẳng lẽ chỉ hơn một năm qua mà hắn có thể từ cá chép hóa rồng?
Cũng có những người cho rằng Ngụ Kiên đã gặp kì ngộ gì đó nên mới biến hóa như vậy, có người vẫn tin rằng Ngụ Kiên gian lận, đủ mọi suy nghĩ, nhưng dù sao thì cuộc thi vẫn tiếp diễn.
Đến phần thi thứ ba, mười tòa tháp nhỏ được mang lên giữa sân khấu.
Tòa tháp này Dương nhìn khá quen mắt, đơn giản vì đây là mô hình thu nhỏ của tòa cao ốc Trí Tuệ ở Giả Kim Thành. Đây là hàng nhái do Tân Bảo Xưởng bán ra.
Tòa cao ốc Trí Tuệ dỏm này sao chép tính năng của bản gốc, một người sẽ bước vào tháp và trả lời các câu đố trong tháp, mỗi câu có một phút để suy nghĩ và trả lời, đúng mỗi câu được cộng một điểm, sai một câu liền bị loại.
Trò này Dương chơi bằng đít cũng thắng.
Mỗi lần có mười thí sinh bước vào mười tòa tháp.
Siêu Bữu Trí vào cùng một lượt với Dương, vì chỉ cách biệt 1 điểm trung bình nên hắn rất quyết tâm vượt qua Dương để có thể vô địch vòng thi trí tuệ.
Vì là hàng dỏm nên câu đố trong tháp dễ hơn rất nhiều so với hàng xịn, với trí tuệ của Bữu Trí thì vượt qua câu hỏi rất nhanh, chỉ ba mươi phút đã vượt qua hơn chín mươi câu hỏi và cuối cùng dừng lại ở câu thứ 96, đạt 95 điểm.
Bữu Trí bước ra khỏi tháp và nhìn thấy tám trên chín thí sinh thi cùng lượt đang ngồi chờ, chỉ có Ngụ Kiên là không thấy đâu.
"Chẳng lẽ hắn vẫn chưa thi xong?" Bữu Trí sợ hãi nhìn sang tháp của Dương nhưng không thấy hắn đâu.
"Thằng Ngụ Kiên đâu rồi?" Bữu Trí hỏi người xung quanh.
"Nó đau bụng xin đi vệ sinh được mười lăm phút rồi!" Có người đáp.
"Mười lăm phút? Vậy là hắn chỉ thi được mười lăm phút, mười lăm phút thì được bao nhiêu câu chứ? 60 câu là cùng! Mình thắng chắc rồi!" Bữu Trí mừng rỡ nói.
Nhưng mà Bữu Trí cảm thấy không khí có chút quái lạ.
Mà lúc này kết quả thi hiện ra trên mỗi tòa tháp.
Tòa tháp của Bữu Trí vô cùng sáng chói với 95 điểm hiện ra.
Nhưng đến tháp của Dương, con số hiện ra là 96.
Bữu Trí lại phun một ngụm máu rồi ngã ra đất, mắt trợn trắng, 30 phút thiên tài của hắn không bằng thằng Ngụ Kiên 15 phút đi ỉa???
Vòng thi trí tuệ kết thúc, Siêu Ngụ Kiên dẫn đầu với trung bình 92 điểm.
Siêu Bữu Trí xếp thứ hai với trung bình 91 điểm.
Siêu Thụ Đức hạng ba với trung bình 85 điểm.
Dù xếp thứ ba nhưng Siêu Thụ Đức vẫn rất hài lòng, vì vòng thi sau mới là vòng thi sở trường của hắn, thi đức.
Tương tự, Siêu Thái Dũng xếp tận thứ sáu, khá khó chịu, nhưng gã biết sân khấu thực sự của gã là vòng thi cuối cùng, thi dũng.