Và trong lúc Dạ Vũ chết lặng, bộ xương Chân Long và Phong Linh Nhi đã phát hiện ra nàng... "Cẩn thận!" Dương hét lên khi chứng kiến bộ xương lao như đạn bắn về phía Dạ Vũ.
Nhưng Dạ Vũ không hề có ý tránh né, lãnh trọn một cước của xương Chân Long vào bụng và bay đi và được Dương chạy đến đỡ lấy.
Biết không phải đối thủ, Dương lấy Hắc Kim Thánh Khải làm tay, khởi động Truy Ảnh Thánh Cơ đưa Dạ Vũ bỏ chạy trước cuộc truy đuổi của xương Chân Long. "Là lỗi của ta... Là lỗi của ta..." Chứng kiến Dạ Vũ đau đớn dằn vặt, Dương tìm cách an ủi: "Nếu được chọn lần nữa, nàng có chọn hi sinh bản thân để cứu Ánh Dương không?" Dạ Vũ gật đầu. "Nếu không được nàng cứu, giờ này người dẫn dắt âm đ*o hội suốt thời gian qua và đang dằn vặt có lẽ chính là Ánh Dương, lúc đó nàng có cho rằng lỗi tại Ánh Dương không?" Dạ Vũ lắc đầu.
Dương nói tiếp: "Hãy nhớ, lỗi là do Thủy! Những người đã chết không hề oán hận nàng!" Dương đang bay về hướng Cổ Loa, Chân Long cốt liên tục nhảy lên những mảnh gạch vỡ lơ lửng khắp nơi để đuổi theo, và Phong Linh Nhi sau một lúc chần chừ cũng vỗ cánh đuổi theo Dương.
Từ kính chiếu hậu, Dương nhận ra loại cánh tiên trong suốt quen thuộc, liền kinh ngạc quay đầu lại gọi: "Đù! Là mày hả Hoài Bão? Lên Thánh vũ hồi nào vậy?" "Ngực nở ra luôn kìa, ta nghi nghi lâu rồi..." Dạ Vũ biết rõ thông tin về Hoài Bão, biết chuyện Dương, Hoài Bão và Phong Linh Nhi từng hợp sức đánh bại Đại Vũ và Đại Du, cũng từng chứng kiến Dương và Hoài Bão hợp tác đánh bại Xương Cuồng. Nên cái sự nhầm lẫn của Dương khiến nàng không khỏi buồn cười: "Ngốc! Đó là Phong Linh Nhi!" "Phong Linh Nhi? Cô ta bị sao vậy?" Dạ Vũ đáp: "âm đ*o hội có nghiên cứu một loại thuốc tạo ra chiến binh đa chủng tộc... Nhưng thuốc này còn chưa hoàn thiện..." "Vậy là Phong Linh Nhi đã bị..." Dạ Vũ nói: "Tiên huyết của Thánh Nữ như Phong Linh Nhi có khả năng hòa hợp tốt với thứ thuốc đó nhất. Nhưng thuốc chưa hoàn thiện nên ta chưa từng cho phép tiêm thuốc vào người Phong Linh Nhi... Có lẽ trong lúc nguy cấp, Lam Thư đã tự ý tiêm thuốc..." Nếu đúng là vậy thì thật là rước họa vào thân... "Còn bộ xương này?" Dương hỏi. "Là xương của một tộc trưởng quá cố của Long tộc, Thủy đã giao cho chúng ta để nghiên cứu, nhờ đó mà phát triển ta một loại Long thể mới." Loại Long thể mới tất nhiên là Long thể chỉ Long hóa được một phần cơ thể và không có sừng mà Dương từng thấy ở Lôi Chấn, Phong Du của âm đ*o hội.
Dạ Vũ nói tiếp: "Lần cuối ta thấy thì bộ xương vẫn còn trong vô thức và được cất giấu dưới cấm địa, không hiểu sao giờ hắn lại có ý thức như vậy." Chân Long cốt và Phong Linh Nhi vẫn đang đuổi theo, bằng sự linh hoạt và tốc độ cực nhanh, đôi lúc bộ xương Chân Long đuổi kịp và nhảy lên đón đầu nhưng đều bị Dương tránh được. Riêng Phong Linh Nhi chỉ đuổi theo mà không hề có vẻ gì là muốn tấn công, Dương nghĩ là do nàng tuy bị biến đổi nhưng vẫn còn nhận ra hắn...
Thời điểm Dương đang hướng về Cổ Loa, ở trung tâm Cổ Loa thành...
Sùng Hạo đang một mình tìm đến nơi phát ra cơn mưa Linh Quang Loạn Vũ.
Một tràng cười rê gợn phát ra từ trung tâm tòa thành, Sùng Hạo đến nơi và phát hiện một kẻ áo đen đang đứng giữa một quảng trường, tay cầm chiếc nỏ vàng gọn gàng mà tinh xảo, chiếc nỏ bị hỏng mất một phần nhưng không khó để đoán ra đây chính là một trong 12 Thần Bảo, Linh Quang Thần Cơ.
Kết thúc tràng cười rê rợn, kẻ áo đen nhìn sang Sùng Hạo và nói: "Bạch Long Bá Vương Sùng Hạo? Đến đúng lúc lắm... Ngươi sẽ là bại tướng thứ hai trên con đường xưng bá của ta..." Thách thức một Thế Hệ Phi Thường trong tình trạng không thù không oán là điều mà chẳng mấy ai dám làm, trừ những thằng ngu dốt. Nhưng kẻ áo đen, chính xác là Đạo, không cho rằng bản thân hắn ngu dốt, bởi hắn đang nắm trong tay một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất lịch sử, Linh Quang Thần Cơ.
Tại sao một chủ nhân Thần Bảo phải sợ một chủ nhân Thần Bảo khác?
Tràn ngập tự tin, Đạo giương Linh Quang Thần Cơ vào mặt Sùng Hạo...
Ánh sáng tụ thành tiễn, Đạo kích cò bắn mũi tên về phía Sùng Hạo. Sùng Hạo lập tức rút kiếm chém một đường phá tan mũi tên ánh sáng, nhưng bản thân hắn cũng bị bật lui mấy bước và vội vã lộn ngược ra sau để tránh thêm một đợt tên bay đến.
Trong khi Sùng Hạo liên tục phải tránh né thì Đạo chỉ việc đứng một chỗ ngắm bắn với vẻ mặt đắc thắng: "Cứ né đi, dù ngươi dồn hết toàn lực cũng không thắng nổi ta đâu! Ha ha ha..." Trái với vẻ đắc thắng của Đạo, Sùng Hạo phải liên tục tránh né với vẻ mặt mệt mỏi và bực dọc. Nhưng sự thực Sùng Hạo mới là mèo còn Đạo kia chỉ là chuột, sau nhát kiếm đầu tiên để từ uy lực của Linh Quang Thần Cơ đoán ra thực lực của kẻ áo đen, Sùng Hạo liền từ bỏ đối chiến để chuyển sang tránh né, tuy tiêu hao thể lực nhưng hắn có thể bù đắp bằng Long hóa, còn kẻ áo đen chắc chắn phải tiêu tốn nhiều linh lực cho mỗi lần bắn và cuối cùng là thảm bại.
Đạo vẫn tha hồ bắn phá: "Ha ha! Sao thế Sùng Hạo? Thời đại của Thế hệ phi thường sẽ chấm dứt ngay hôm nay! Và từ nay là thời đại của ta, thời đại của Đạo!" Một vũ khí hủy diệt rơi vào tay một kẻ hoang tưởng có thể gây ra hậu quả khủng khiếp...
Sùng Hạo biết sự hưng phấn của Đạo đã đạt đến đỉnh điểm, liền giả vờ trúng tên và ngã xuống.
Sự cố tình của Sùng Hạo không qua được mắt Đạo, hắn nhếch mép đắc thắng khi thấy Sùng Hạo có xu thế nhướng người sang phải, liền nhắm bắn vào khoảng không bên phải Sùng Hạo...
Nhưng khi mũi tên ánh sáng vừa lao đi, Sùng Hạo không hề di chuyển mà bắn một đòn Nhất kiếm xuyên tâm về phía Đạo khiến tên này giật mình phải giơ Linh Quang Thần Cơ lên trước mặt làm khiên chắn. Trong lúc đó, Sùng Hạo cấp tốc Long hóa và phóng đến bổ Thuận Thiên kiếm xuống đầu Đạo.
Nếu thực sự là Đạo thì xác định là bị Sùng Hạo chẻ đầu làm đôi, đáng tiếc là từ lúc này thì không còn là hắn...
Khoảnh khắc Thuận Thiên kiếm bổ xuống, hai ngón tay của Đạo giơ lên định chụp lấy lưỡi kiếm khiến Sùng Hạo giật mình thu kiếm và đạp lên người Đạo để nhảy lui ra.
Trong khoảnh khắc, Đạo từ một tên trẻ trâu ảo tưởng đã biến thành một kẻ yểu điệu, gã nhìn Sùng Hạo bằng đôi mắt trắng dã khác thường và tán thưởng bằng giọng bán nam bán nữ: "Phản xạ thật đáng sợ..." Sùng Hạo không chút bất ngờ, vốn từ đầu hắn đã không tin một kẻ tầm thường như Đạo có thể được Thần Bảo chọn lựa. Vậy nên, kẻ điều khiển Linh Quang Thần Cơ thực sự chỉ có thể là Bạch Kê tinh.
Sùng Hạo nhìn Bạch Kê trong lốt Đạo, hiện tại chỉ có hắn và Đạo nên Sùng Hạo khó lòng đạt được trạng thái Xích Vũ Bạch Long với Thần lực để đánh bại Bạch Kê. Tiếc cho Sùng Hạo, người đến thì có nhưng lại là một kẻ gian manh chẳng kém gì hắn, Nguyễn Hoài Bão.
Hoài Bão đến từ sớm, nhưng đã rút kinh nghiệm sâu sắc từ cái lần bị Sùng Hạo "hại để cứu" nên Hoài Bão chọn cách nấp đi, chờ Sùng Hạo và Bạch Kê đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi xông vào cũng chưa muộn...
Trong lúc Sùng Hạo và Đạo đánh nhau, một người ôm bả vai đẫm máu đang chạy xa khỏi trung tâm Cổ Loa thành, là người mà Dương từng gặp, Lưu Mông.
Cảm thấy đã chạy đủ xa, Lưu Mông ngồi xuống uống thuốc và vận công trị thương. "Phù! Suýt chết!" Lưu Mông cảm thán, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc hắn vừa đáp xuống trung tâm Cổ Loa thành...
Lúc đó, Lưu Mông thấy một kẻ áo đen đang tiến về phía một chiếc nỏ vàng cắm xuống giữa quảng trường đá. Khi thấy kẻ áo đen mà thật ra là Đạo tiến đến gần, chiếc nỏ vàng lóe sáng và phát ra tiếng gọi u hồn: "Đến đây... đến đây..." Đạo tò mò tiến đến gần rồi hỏi: "Ngươi là... Linh Quang Thần Cơ?" "Đúng vậy... Chủ nhân... ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi..." Đạo kinh ngạc: "Ngươi gọi ta là chủ nhân? Ngươi chọn ta?" "Đúng vậy... thưa chủ nhân.. Hãy chấp nhận ta... chỉ cần phá bỏ phong ấn... đã suy kiệt này... thì người chính là... chủ nhân của ta..." Rồi Đạo mừng rỡ phá hủy phong ấn theo hướng dẫn của tiếng gọi và lấy được nỏ thần, liền đắc ý giương nỏ thần lên trời bắn một trận Linh Quang Loạn Vũ để thị uy.
Ngay sau đó, Lưu Mông thấy một tàn hồn cũng thoát ra và định ngăn cản Đạo.
Linh Quang Thần Cơ hướng về phía tàn hồn và nói: "Chủ nhân... giết hắn..." Đoán ra rằng tàn hồn kia chính là tàn hồn của An Dương Vương, Lưu Mông liền liều mạng xông đến đỡ thay mũi tên rồi dẫn tàn hồn kia bỏ chạy, sau đó thì Sùng Hạo đến. "Đa tạ đã cứu giúp..." Tàn hồn mờ nhạt chắp tay nói với Lưu Mông.
Lưu Mông xua tay đáp: "Ài! Đừng bận tâm, nếu ta không nhầm thì người chính là An Dương Vương?" Tàn hồn gật đầu: "Là ta." Lưu Mông vui mừng nói: "Vậy thì quá tốt!" "Tốt chỗ nào cơ? Bạch Kê đã thoát..." Lưu Mông xua tay: "Bạch Kê tuy đáng sợ nhưng nơi này còn có kẻ đáng sợ hơn... Ta cần sức mạnh của ngài để tiêu diệt kẻ đó, ngăn ngừa tai họa!" Dù được cứu mạng nhưng để hoàn toàn tin tưởng một người vừa gặp là rất khó với một bậc vua chúa đầy kinh nghiệm như An Dương Vương, thấy ngài lưỡng lự, Lưu Mông liền lấy ra một thứ. "Ngài xem đây là gì..." Trên tay Lưu Mông là một viên ngọc trai, viên ngọc trai này màu đỏ như máu và sáng lấp lánh lạ kì...
Môi An Dương Vương run run vì xúc động: "Đây là... huyết trân châu của... Mỵ Nương..." Tương truyền, sau khi mất nỏ thần vào tay Triệu Đà và bại trận, An Dương Vương đưa Mỵ Châu bỏ chạy. Sau đó phát hiện ra Mỵ Châu rắc lông ngỗng dọc đường khiến quân địch dễ dàng theo dấu, An Dương Vương trong cơn giận dữ đã rút dao chém chết Mỵ Châu, máu nàng chảy xuống nước và được một con trai nuốt vào tạo thành một viên Huyết trân trâu.
Đó là những gì nhân gian kể lại, sau khi được Thần Kim Quy cứu thoát, An Dương Vương nhớ thương con gái nên quay về nơi nàng chết và tìm được huyết trân châu.
Cuối cùng, trải qua nhiều biến động, An Dương Vương hy sinh để giam cầm Bạch Kê cùng với Cổ Loa, đây là bí mật mà ít người biết đến...