Băng hỏa dâng trào như đang nuốt chửng mọi thứ, Long Thành đã chạm đến thời khắc hủy diệt không thể cứu vãn.
Khi người dân kinh hoàng nhận ra sự khủng khiếp của cơn lũ băng hỏa đang dâng lên thì đã muộn, gào thét trong hoảng loạn, người người ùn ùn lao đến những cổng dịch chuyển để tìm lối thoát, nhưng khu vực phía ngoài, bao gồm các cổng thành đều đã bị băng hỏa nuốt chửng.
"Lập tức huy động toàn bộ thuyền cứu hộ để sơ tán người dân!" Long Ngạo gầm lên ra lệnh cho quân đội, tiếng gầm mang theo Long Uy khiến cho quân đội kính sợ vội vã nghe lệnh.
Lúc này toàn bộ lực lượng tướng lĩnh và binh lính của Long Thành cũng tham gia cứu hộ, cuộc chiến này đã không còn ý nghĩa, điều họ quan tâm bây giờ là an nguy của người thân, bạn bè.
Bên phía Hà Thành, Lý Thần Vũ vẫn luôn lặng lẽ quan sát diễn biến.
Một vị quan chức cấp cao của Hà Thành sau khi xem xét tình hình liền tiến về phía Lý Thần Vũ và hỏi: "Điện hạ, toàn bộ quân đội Long Thành đã ngừng chiến, đây là thời cơ tốt để ta dồn toàn bộ lực lượng vây bắt Long Tiếp Thiên..."
Nhưng Lý Thần Vũ lắc đầu: "Trừ các Chúa Tể vây bắt Long Tiếp Thiên, còn lại toàn bộ quân đội Hà Thành hãy tham gia trợ giúp nhân dân Long Thành di tản lên chiến hạm đi, các chiến hạm của chúng ta chứa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
Lý Thần Vũ biết rõ cuộc chiến này là do những tổ tiên bảo thủ của Long tộc gây ra, còn nhân dân Long Thành là vô tội.
Sau khi ra lệnh, Lý Thần Vũ tiếp tục lặng lẽ quan sát.
Khi nghe mệnh lệnh của Lý Thần Vũ ban xuống, quân đội Hà Thành lập tức chấp hành, họ vốn không hề có thù oán gì với nhân dân Long Thành nên khi ngừng chiến thì cũng sẵn sàng quay sang giúp đỡ. Sự hỗ trợ của quân đội Hà Thành ban đầu khiến người dân e ngại, nhưng khi nhận thấy sự trợ giúp này là thật tâm, người dân và quân đội Long Thành lập tức đền đáp bằng cách hỗ trợ sơ cứu và đưa thương binh của Hà Thành lên chiến hạm.
Nhìn hai phe từ chiến đấu một mất một còn lại chuyển sang hỗ trợ lẫn nhau trong thảm họa, rất nhiều người dù là chiến binh sắt đá nhất cũng phải đẫm lệ.
Chiến tranh, một mệnh lệnh từ con tim có thể khiến hai kẻ thù quay ra trở thành tri kỷ.
Hai quân ngừng chiến cũng là lúc nhiều ánh mắt đổ dồn về Long Tiếp Thiên. Thảm họa đang bùng phát nhưng chưa bùng nổ, nguyên nhân là vì sự áp chế từ Thăng Long vẫn còn, nếu Thăng Long bị mang đi thì chắc sẽ chẳng còn mấy người sống sót thoát khỏi nơi này.
Long Tiếp Thiên lúc này đã đứng dậy sau khi lãnh cú đá đau điếng từ Long Ngạo. Nhìn Long Ngạo hóa thành chân long hùng vĩ trên bầu trời, gã thầm cảm thấy không ổn.
Ầm một tiếng, Long Tiếp Thiên lại giật mình thấy gã Chúa Tể của Thiên Cơ vừa giúp hắn ngăn cản Độc Hành giờ đang nằm ngửa bên cạnh, mồm đầy máu.
Không phải Chúa Tể của Thiên Cơ quá yếu mà là Độc Hành quá mạnh! Là người nhưng mang sức mạnh của Quỷ, còn sở hữu một Tà Long đẳng cấp Chúa Tể trong người.
Trên có Long Ngạo, trước có Độc Hành, sau lưng có Đoạn Tuyệt đang lăm le, ngoài ra còn có nhóm tướng lĩnh Hà Thành bao vây, chưa bao giờ Long Tiếp Thiên cảm thấy cuộc đời bế tắc như lúc này.
Long Tiếp Thiên quay sang nhìn Trịnh Thiên Minh bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng Trịnh Thiên Minh ngoài kềm chế Đoạn Tuyệt thì không làm được gì khác.
Lực lượng Thiên Cơ vẫn còn vài Chúa Tể hùng mạnh, nhưng hầu hết các Chúa Tể này đang bận ngăn chặn những cựu tộc trưởng, cựu trưởng lão còn sống của Long tộc bên dưới Long Cung nên cũng không thể cứu Long Tiếp Thiên.
Không người ngăn cản, Độc Hành dễ dàng tiếp cận Long Tiếp Thiên, bàn tay Quỷ hóa sắc nhọn chụp lấy đầu Long Tiếp Thiên giơ lên một cách dễ dàng.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Độc Hành, những kí ức đau đớn và sợ hãi trong phòng thí nghiệm đẫm máu của Long Tiếp Thiên như hiện về trước mắt, những ngón tay sắc nhọn của Độc Hành đâm sâu vào đầu Long Tiếp Thiên tạo thành năm dòng máu đỏ.
"Đừng để nó chết!" Trong đầu Độc Hành chợt vang lên lời nói quen thuộc của Long Tiếp Thiên mỗi lần hành hạ Độc Hành, dù Độc Hành gào thét cầu xin được chết đi bao nhiêu lần thì hắn vẫn sống, sống không bằng chết.
Giờ Long Tiếp Thiên phải trả giá.
Ngừng đâm sâu vào đầu Long Tiếp Thiên, tay còn lại của Độc Hành bấu vào vai Long Tiếp Thiên rồi xé toạc, một mảnh da tứa máu rách ra kèm theo tiếng gào thét đau đớn bất lực của Long Tiếp Thiên vang khắp Long Thành.
Nhưng không còn ai thương xót cho gã, kể cả bọn Long Hán, Long Mác, Long Mộ, Long Mạnh, những kẻ này biết kế hoạch thất bại nên đã tìm đường bỏ trốn.
Người và Quỷ gần như không thể sinh con, Độc Hành là trường hợp hy hữu, cho nên Long Tiếp Thiên và vài tư tế khác của Tế Điện đã hành hạ đủ mọi cách để khiến Độc Hành bộc phát tiềm lực.
Giờ đây, Độc Hành cũng dùng đủ mọi cách hành hạ hắn từng chịu để đền đáp Long Tiếp Thiên, da thịt bị xé toạc, xương bị bẻ nát chỉ là khởi đầu nhưng cũng đủ khiến Long Tiếp Thiên gào khóc xin tha.
Đoạn Tuyệt chứng kiến hết thảy, trong lòng không chút thương xót nào cho người cha đã bỏ rơi mẹ con hắn ngay khi chưa kịp lọt lòng. Sau một hồi chứng kiến Độc Hành hành hạ Long Tiếp Thiên, Đoạn Tuyệt lên tiếng: "Độc Hành, ta muốn mạng Long Tiếp Thiên!"
"Biến!" Độc Hành chỉ lạnh lùng trừng mắt quát.
Đoạn Tuyệt nghiến răng tức giận, hắn biết mình chưa phải đối thủ của Độc Hành, nhưng hắn thề phải lấy mạng Long Tiếp Thiên bằng mọi giá, nên hắn bất chấp lao vào.
Với thanh Ô Long Đao đen tuyền trên tay, cả người Đoạn Tuyệt tỏa ra luồng khí đen tà ác rợn người, hắn giậm chân phóng đến bổ đao thẳng xuống đầu Long Tiếp Thiên.
ẦM!
Một đao kinh thiên động địa bổ xuống vậy mà bị Độc Hành dùng cánh tay quỷ chặn lại.
"Tao bảo mày biến!" Độc Hành trừng đôi mắt đỏ ngầu nói với Đoạn Tuyệt, sau đó hắn siết chặt lưỡi Ô Long Đao để đem Đoạn Tuyệt ném ra xa và đập người xuống đất.
ẦM!
Đoạn Tuyệt trượt dài trên đất rồi xoay người bật dậy vung đao chém thành một vệt đen phóng thẳng vào người Long Tiếp Thiên.
Xoẹt!
Trước vệt đao chém đến, Độc Hành nắm tóc kéo Long Tiếp Thiên tránh sang bên trong khi tay còn lại hắn giơ ra chụp lấy vệt đao.
Vệt đao chém vào bàn tay Độc Hành và bị Độc Hành bóp nát, nhưng những luồng khí đen trên vệt đao lại lan vào tay Độc Hành.
Độc Hành khá bất ngờ trước sự ăn mòn kì lạ này, hắn lập tức siết mạnh khiến bàn tay bị ăn mòn nổ tung, sau đó từ cổ tay lại mọc ra một cánh tay quỷ mới.
Trịnh Thiên Minh thì không còn ngăn cản Đoạn Tuyệt, bởi hắn biết đã khó cứu Long Tiếp Thiên, thay vào đó là mang Thăng Long rút đi càng sớm càng tốt.
Theo hiệu lệnh của Trịnh Thiên Minh, kẻ thật sự khống chế Thăng Long trên bầu trời âm thầm hiện ra và vội mang Thăng Long hướng phía trên bay đi.
Nhưng khi kẻ này vừa hiện ra thì phía trên đã có một thằng nhóc đứng khoanh tay chặn đường.
"Vô Địch của Cường Dương Cung!" Kẻ khống chế Thăng Long giật mình khi nhận ra Vô Địch.
Vô Địch, người cũng như tên, xưa nay vô địch trong cùng cấp bậc, ở thời đại của Vô Địch, không ai không biêt111 câu Bắc Cường Dương, Nam Vô Lực, ý chỉ thiên tài Vô Địch của Cường Dương Cung ở miền Bắc và một thiên tài của Vô Lực Bang ở miền Nam.
Danh tiếng của Vô Địch không chỉ nổi ở ba miền mà cả lòng đất và trên trời cũng biết đến, đủ thấy sức nặng của cái tên Vô Địch là không thể bàn cãi, dù cho hiện tại đã bị phong ấn.
Bị Vô Địch chặn đường không rõ nguyên do, kẻ khống chế Thăng Long e dè tự giới thiệu và hỏi: "Ta là Trịnh Phá Tư của Thiên Cơ, không biết ngài chặn đường có vấn đề gì không?"
"Để Thăng Long lại!" Vô Địch hờ hững đáp.
"Chuyện này liên quan gì đến Cường Dương Cung?" Trịnh Phá Tư khó hiểu hỏi.
Vô Địch lắc đầu: "Không liên quan, nhưng cứ để lại đi!"
Trịnh Phá Tư sầm mặt lại, giọng đe dọa nói: "Ngươi muốn can thiệp vào chuyện của Thiên Cơ?"
Nhưng khi gã dứt câu, Vô Địch như hóa thành tia sáng bắn về phía gã, thân thể nhỏ bé cũng đã hóa thành lực lưỡng và tung cước đá Trịnh Phá Tư văng xa hàng trăm mét.
Mà khi Trịnh Phá Tư bay đi, đột nhiên một con lợn đen và một tên hòa thượng béo từ đâu xuất hiện cùng lao thẳng về phía Thăng Long.
"Gâu! Cút ra!"
"Mô phật! Của tao!"
Ở một hướng khác, Hoài Bão và Sùng Hạo cũng đang lao đến, trực giác nói cho Sùng Hạo biết rằng con bạch long hư ảo kia liên quan đến cha hắn, còn Hoài Bão được sư phụ hắn nhắc nhở điều tương tự.