Từ địa chỉ do gia chủ Thống Thanh cung cấp, Dương lúc này đang giả dạng Ngụ Kiên cùng Tịnh Nghiên và cha mẹ nàng tìm đến một căn nhà hoang cũ kĩ ở khu vườn cây hẻo lánh.
"Đây là nơi người ở sao?" Siêu Sinh tức giận hỏi, so với căn biệt thự cao cấp của lão thì căn nhà hoang này thật sự là một trời một vực.
"Được rồi, ở đâu cũng được, cả nhà đoàn tụ là vui rồi!" Mẹ của Tịnh Nghiên cam chịu nói.
Tịnh Nghiên thì vừa xoắn tay áo bước vào nhà vừa nói: "Để con dọn dẹp."
Thấy Tịnh Nghiên bước vào, hai vợ chồng Siêu Sinh cũng vào, ba người bắt đầu dọn qua căn nhà bẩn thỉu.
Trải qua một năm sóng gió mà nguyên nhân tất cả là do Ngụ Kiên, nhưng suốt đường đi cả ba người không hề nói một lời trách cứ nào mà chỉ hỏi han về những cực khổ và nguy hiểm mà Ngụ Kiên phải chịu. Thứ tình cảm gia đình thân thương này khiến Dương càng khó nói ra sự thật về cái chết của Ngụ Kiên.
Tối hôm đó, tại một gian phòng bí mật ẩn dưới lòng đất nhà họ Siêu, một nhóm người già nua đang ngồi chia thành hai phe thảo luận về Ngụ Kiên và tổ vật.
Một người nói: "Chỉ dựa vào những lời Ngụ Kiên nói thì không đủ xác thực để có thể công nhận hắn là người thừa kế tổ vật được!"
"Đúng vậy! Ta nghi ngờ có một thế lực đang lợi dụng Ngụ Kiên để phá hoại nhà họ Siêu."
Người khác phản đối: "Vậy chỉ dựa vào sự nghi ngờ vô căn cứ mà loại bỏ quyền thừa kế là đúng sao? Ngươi lấy bằng chứng nào chứng minh hắn nói dối? Ngươi nằm mơ thấy hả?"
"Bằng chứng xác thực thì không có, nhưng có một nghi vấn là nếu không có người ngoài giúp đỡ thì làm sao Ngụ Kiên trộm được trấn gia chi bảo?"
"Chẳng phải Ngụ Kiên đã nói là cố gia chủ Siêu Đẳng báo mộng sao? Sao ngươi không nghĩ chính cố gia chủ để lại thủ đoạn giúp Ngụ Kiên lấy đi trấn gia chi bảo, hơn nữa Ngụ Kiên đã mang trấn gia chi bảo lành lặn trở về còn gì?"
Thật ra đó là sự thật, khi nhận ra nguy hiểm của tượng Xà Thần và bị Bạch Thiên Đường để mắt đến, Siêu Đẳng trước khi bỏ trốn đã để lại một thông điệp nói về sự nguy hiểm của tượng Xà Thần và cách lấy trộm bức tượng này, cho đến tận năm ngoái, Ngụ Kiên mới vô tình nhận được thông điệp và liều lĩnh lấy trộm bức tượng bỏ trốn.
Còn về chuyện Ngụ Kiên dùng tượng Xà Thần làm chìa khóa tìm đến tổ vật trong một hang động đương nhiên là do Dương bịa ra, sự thật là Siêu Đẳng bị Bạch Thiên Đường truy sát phải trốn vào Địa Tâm Cảnh, kẹt lại rồi chết trong đó, sau đó mới có chuyện Dương lấy được hài cốt của lão trước khi nhóm người Bạch Thiên Đường tìm đến.
Hai phe bô lão của Siêu gia, một phe thì muốn tịch thu tổ vật giao lại cho gia chủ Thống Thanh, một phe thì muốn Ngụ Kiên giữ tổ vật để tạo ra đối trọng với phe ủng hộ gia chủ Thánh Thông, hai phe tranh cãi quyết liệt đến hết một chương truyện, người kể sợ mang tiếng câu chương sẽ ảnh hưởng đến sĩ diện, cho nên đành xóa hết và lấy nội dung chương sau bù vào cho đẹp mặt.
Sau một hồi tranh luận gay gắt, một bô lão đưa ra đề nghị: "Nếu một bên nhất quyết muốn công nhận quyền thừa kế của Ngụ Kiên còn một bên vẫn nghi ngờ, hay là vầy đi, chúng ta đưa ra thử thách cho hắn, nếu hắn vượt qua thử thách về cả trí, dũng và đức thì cũng phần nào chứng tỏ hắn xứng đáng là người được cố gia chủ Siêu Đẳng chọn lựa."
Các bô lão ngẫm nghĩ rồi gật đầu tán thành.
Thế là các bô lão của cả hai phe cùng nhau thảo luận về thử thách.
"Thử thách về trí tuệ thì ta kiến nghị thử thách hai năng lực chiêm tinh và giải mộng, ngắm sao kê và phân tích giấc mơ."
"Về dũng, cử lực lượng chiến đấu lập ra các chốt, nếu hắn thông qua tất cả các chốt thì đạt yêu cầu."
"Về đức thì sao? Bảo hắn đi làm từ thiện rồi cử người theo soi hay gì?"
Ngoài ba phương án trên còn có nhiều phương án khác được đưa ra. Sau một hồi tranh luận, cuối cùng các hô lão cũng thống nhất chọn ra ba thử thách dành cho Siêu Ngụ Kiên.
Đêm đó, khi đang ăn thì có người gõ cửa báo tin: "Ngụ Kiên, gia chủ nhắn ngươi đến nhà gặp gia chủ để bàn một số vấn đề, gia chủ bảo ngươi đi một mình thôi."
Nghe thế, Dương thầm suy tính, sau khi ăn cơm xong, Dương trấn an ba người nhà Tịnh Nghiên rồi rời đi.
Căn nhà gia đình Tịnh Nghiên nằm ở cuối khu vườn cây nên để đến được nhà gia chủ, Dương cần phải đi qua khu vườn cây vắng vẻ.
Đi được một đoạn, Dương nghe có tiếng động lạ sau một lùm cây nên tỏ ra tò mò tiến đến.
Sau lùm cây, một thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu đang bị một gã đàn ông che mặt khống chế và bịt miệng, quần áo nàng đã bị xé nát, chỉ còn cơ thể trần trụi ngọc ngà lộ ra dưới vầng trăng nhân tạo.
Thấy có người đến, kẻ bịt mặt nhìn đến Dương rồi tỏ ra giật mình cắm đầu bỏ chạy.
Không cần dùng Google Dương cũng biết đây là một cú lừa, thậm chí hắn còn cảm nhận được Siêu Tích Thi cùng hai tên đặc nhiệm Linh Vương của gia tộc đang nấp theo dõi gần đó, chỉ cần đến lúc là Dương bị kết tội ấu dâm ngay.
Khi tên bịt mặt chạy đi, cô thiếu nữ liền bất chấp cơ thể trần trụi nhào vào lòng Dương.
Mà lúc cô bé nhào vào lòng mình, Dương liền dang tay cởi áo mình ra để khoác lên người cô bé.
Lúc Dương cởi áo ra, cơ thể gọn gàng nhưng săn chắc cực kỳ nam tính của hắn lộ ra khiến Tích Thi đang lén xem từ xa không khỏi trợn mắt, đàn ông mình trần thì ả nhìn qua không ít nhưng thể hình hấp dẫn khủng khiếp như của Dương thì lần đầu ả gặp, trong lòng nghĩ đến ông chồng già ngực đầy dao găm mà không thể không ngao ngán.
"Em không sao chứ?" Lúc này Dương tỏ ra ân cần hỏi cô bé.
Sự ân cần của Dương khiến cô bé rất ngạc nhiên, cô bé đâu biết Dương cũng cũng diễn chứ thật ra đang thèm lắm.
Cô bé ngây thơ cũng đâu biết kế hoạch vu oan cho Dương đã bị hắn nhận ra, nàng vẫn diễn theo kế hoạch, giả vờ chóng mặt ngã vào lòng Dương và nói: "A... Tên đó cho em uống thuốc kích dục, hắn nói nếu em không quan hệ với đàn ông ngay lập tức thì sẽ bị chết."
Cô bé nép sát vào người Dương, phần thân dưới của nàng khe khẽ cọ vào phần thân dưới của Dương một cách tình cờ nhưng đầy dụ hoặc. Chỉ cần dụ được Dương cởi quần ra thì gia chủ phu nhân sẽ thưởng cho nàng một lượng lớn linh tinh để chữa trị cho người cha bị thương nặng đang nằm viện.
Chợt Dương bế cô bé lên, khi cô bé mừng thầm vì nghĩ Dương đã bị dẫn dụ thì Dương nói một câu: "Đi bác sĩ khám nha."
Nghe Dương nói thế, cả cô bé lẫn Siêu Tích Thi đều chưng hửng, dâng tận miệng mà còn không xơi, hoặc là thánh nhân, hoặc là bị bê đê rồi!
Nhận thấy kế hoạch có nguy cơ bị thất bại, Tích Thi liền ra hiệu cho hai tên đặc nhiệm xông ra cản đường Dương.
"Tên kia! Đêm hôm khuya khoắt mà bế con gái người ta đi đâu vậy?"
Thấy hai tên đặc nhiệm tiến đến ngăn Dương lại, cô bé mở mồm định vu oan cho Dương, nhưng đột nhiên từ Dương tỏa ra linh lực khủng khiếp khiến hai tên Linh Vương ngã bẹp xuống đất, gương mặt toát lên vẻ sợ hãi.
Hai tên chỉ cảm giác được Dương là Linh Vương, nhưng thực tế Dương là Chiến Hoàng cấp năm, hơn nữa còn có khả năng đánh với cả Chúa Tể. Vậy nên chỉ cần Dương tỏa ra linh lực cũng đủ tạo ra sức ép lên linh hồn cả hai.
Mà Tích Thi đang nấp từ xa cũng bị khí thế của Dương làm sợ khiếp vía, khí thế tỏa ra trên cơ thể đầy nam tính khiến Dương trong mắt Tích Thi lúc này tựa như một nam thần tuyệt thế.
Mà lúc này Dương bế cô bé lướt qua khỏi hai tên Linh Vương và lạnh lùng nói: "Nghĩ sao mà bảo ta đi giở trò với con bé này? Gu của ta là dạng phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ và cao quý như gia chủ phu nhân kìa!"
Đang ngất ngây trước sự nam tính và mạnh mẽ của Dương, lại nghe thấy Dương nói về mình, bất giác Tích Thi cảm thấy giữa hai chân mình trở nên ẩm ướt...
Sau đó Dương bế cô bé đến bệnh viện, hắn đặt vào tay cô bé một chiếc túi rồi quay lưng rời đi.
Cô bé khó hiểu mở túi ra, bên trong toàn là linh tinh, đáng ngạc nhiên là lượng linh tinh này vừa đủ để chữa lành thương thế cho cha cô bé.
Nhìn ra thì Dương đi mất, cô bé khóc nức nỡ, giờ thì nàng đã hiểu, từ đầu Dương đã không hề bị lừa, hắn thậm chí còn biết cha nàng đang nằm viện và lấy ân báo oán, cho nàng số linh tinh nàng cần để có thể cứu cha.
Một con người nghĩa hiệp, một anh hùng thật sự!
Nhưng đó là nàng nghĩ thế thôi, chứ thật ra hắn làm vậy chỉ để lấy le.