CHƯƠNG 57: KÍCH TÌNH TRONG CÔNG VIÊN GIẢI TRÍ
Tàu lượn siêu tốc là một trò chơi kích thích, Địch Lệ Ba cương quyết yêu cầu đi chơi.
Tôi nói cô ta mặc váy không thích hợp, cô ta nói không, cô ta kiên trì, nói dùng chân kẹp chặt là được.
Vì thế tôi đi xếp hàng trước, cô ta thấy mọi người xếp hàng còn dài, muốn đi nhẹ.
“Đi đi, nếu không lát nữa ông trời đổ mưa thì khó coi lắm.”
Địch Lệ Ba giơ nắm đấm về phía tôi, sau đó thì rời khỏi.
Mất khoảng mười mấy phút, lượt tiếp theo chính là đến tôi lên tàu, nhưng cô ta còn chưa trở lại.
Vì thế tôi đã gọi cho cô ta, nhưng cô ta không có nghe máy.
Tôi rời khỏi hàng, đi về phía nhà vệ sinh tìm cô ta.
Kết quả ở trước nhà vệ sinh, tôi thấy một đám đông đang xúm lại, hơn nữa đám đông càng ngày càng tụ tập đông hơn.
“Các anh ơi, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cụ thể tôi cũng không rõ, có điều giống như là công viên giới trí nợ lương người ta, trong nhà người đó cần dùng tiền gấp, đòi tiền trong vô vọng, sau đó uy hiếp một cô gái, đang làm chuyện này to ra, ép đưa tiền.”
Cuội đối thoại của đám đông trước mắt khiến trong lòng của tôi nhất thời nảy sinh một loại dự cảm không tốt.
Đẩy đám đông ra, tiến đến phía trước, trái tim của tôi lạnh đi một nửa, người phụ nữ bị uy hiếp, thật sự là Địch Lệ Ba.
Người uy hiếp cô ta là một người đàn ông trung nên, dáng vẻ trung thực, tuổi tác tầm ngoài 40-50 tuổi. Thiết nghĩ nếu không phải bị hoàn cảnh bắt ép, chắc chắn không thể làm ra chuyện tình này.
Nhưng bây giờ có hàng vạn lí do vây quanh khiến tôi cũng không thể hiểu được, bởi vì con dao sắc bén kia đang kề sát vào cái cổ trắng ngần của Địch Lệ Ba.
Nhìn ra được, Địch Lệ Ba rất sợ hãi, nhưng lại rất quy củ, không có kích thích người đàn ông trung niên làm ra hành động gì quá khích.
Bên cạnh, một nhân viên có thân hình vạm vỡ của công viên giới trí đang đối đáp với người đàn ông trung niên.
“Ông thả cô ấy ra, mọi chuyện đều có thể thương lượng!”
“Không được, trừ phi anh bây giờ kết toán tiền lương cho tôi, bốn tháng tiền lương, 36 triệu, một đồng cũng không được thiếu, đưa tiền thì tôi thả người!”
Nhân viên đang cố hết sức khuyên, nhưng người đàn ông trung niên từ đầu đến cuối lại không nghe, thậm chí cảm xúc dần trở nên kích động.
Tôi từ trong đám đông đi ra, sau đó nói với người đàn ông trung niên: “Lão ca, uy hiếp một cô gái, chuyện ông làm không ổn đâu, ông xem người ta cũng bị dọa sợ rồi, tôi làm con tin của ông, ông thả cô ấy ra đi!”
Người đàn ông còn chưa mở miệng, nhân viên có thân hình vạm vỡ đó lại lên tiếng: “Đúng, dùng anh ta thay thế cô gái đó đí, ông yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nửa chừng giả trò quỷ đâu!”
Tôi không biết cái tên nhân viên của khu vui chơi này nói ra một câu đó đã có thái độ gì, kiên trì với hành động của tôi như thế, hơn nữa nghe mọi người xung quanh nói, rõ ràng bọn họ cũng không hiểu.
“Cái trò gì thế, cục diện rắc rối của công viên giới trí các người, để khách có lòng tốt đi làm con tin, anh còn đứng ở đó hùng hồn nói đạo lý, đúng là chẳng ra gì!”
“Tôi nhận ra tên này, anh ta là phó giám đốc của công viên giải trí, bảo anh ta đi làm con tin thay, ít để anh ta bày ra cái bộ mặt đàng hoàng gả tạo đó đi mới đúng, anh ta sao lại không đi!”
Quần chúng kích động, ít nhất sau khi biết người nhân viên có thân hình vạm vỡ đó là phó giám đốc của công viên giới trí thì cảm xúc bộc phát càng lớn.
Người đàn ông trung niên giữ chặt Địch Lệ Ba rồi nhìn phó giám đốc: “Anh đến, anh không phải lo lắng cho con tin sao, anh qua đây, tôi dùng cô ta đổi lấy anh, như vậy anh cũng không cần lo lắng.”
Phó giám đốc rất e ngại: “Điều này…”
“Anh chính là tên khốn, chuyện trừ tiền lương của chúng tôi chính là anh ở trong âm thầm giở trò quỷ, anh đừng tưởng tôi không biết!”
“Khụ, tôi không giỏi đàm phán, tôi đi gọi giám đốc.”
Phó giám đốc muốn đi, mọi người xung quanh tự nhiên giơ tay chặn anh ta lại.
“Đổi con tin! Đổi con tin! Đổi con tin…”
Tiếng hô đồng thanh tựa như sấm rền, sau đó trên trán của phó giám đốc có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh, đứng ở đó mà không biết nên làm thế nào cho tốt.
Tôi muốn đi thay cho Địch Lệ Ba, tôi mặc kệ tên phó giám đốc đó rốt cuộc khốn nạn như thế nào, tóm lại tôi không cho phép Địch Lệ Ba xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Tuy nhiên người đàn ông trung niên lại sống chết không đồng ý, chỉ nhận định mỗi tên phó giám đốc đó.
Vào lúc này, giám đốc của công viên giải trí đã ra mặt, ông ta chỉ vào phó giám đốc, sau đó lại chỉ vào Địch Lệ Ba: “Cậu qua đi, để đổi lấy cô ấy đó.”
“Giám đốc, tôi…”
Phó giám đốc mang thân thể cao to nhưng bên trong đều là sự nhát gan, trên trán xuất hiện đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta không đi, giám đốc khẽ gật đầu, sau đó trong túi da của mình rút ra 60 triệu: “Chuyện của ông tôi đã nghe nói, đang chuẩn bị góp tiền cho ông, nhưng chuyện tiền lương tôi căn bản không biết, toàn bộ đều là cậu ta xử lý. Đây là 60 triệu của cá nhân tôi, ông mau lấy đi dùng, chuyện trong nhà quan trọng. Còn tiền lương của các ông, tôi sẽ cố gắng giải quyết, mặc kệ nợ bao nhiêu, trong 3 ngày tôi sẽ trả hết toàn bộ!”
Người đàn ông trung niên dần dao động, suy nghĩ một lát thì vẫn bỏ dao xuống, thể hiện sự cảm kích với giám đốc…
Tôi dẫn Địch Lệ Ba rời khỏi, cô ta giống như xác sống biết đi, cũng không có biểu cảm gì, sắc mặt cứng đờ, chỉ muốn rời khỏi đây.
Sau khi tôi trở về trong xe, Địch Lệ Ba lúc này gục xuống, khóc lớn, trực tiếp đè lên người của tôi, giống như một đứa bé bị kinh sợ.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, dùng lời nói dịu dàng an ủi cô ta.
Hơn 5 phút sau, cảm xúc của Địch Lệ Ba dần dần ổn định trở lại.
“Tôi muốn đi ngủ.”
Đi ngủ sau khi sợ hãi chính là một loại tự bảo vệ mình, điều này tôi hiểu.
Vì thế tôi ở gần đây tìm một khách sạn không tệ, thuê phòng cho cô ta.
Địch Lệ Ba bò lên người, bảo tôi ôm cô ta ngủ.
Tuy cô ta có dung mạo xinh đẹp thân hình ma mị, nhưng ôm trong ngực tôi thật sự không có có thô tục, chỉ an ủi cô ta, để cô ta yên tâm đi ngủ, có tôi bảo vệ cô ta, cô ta không cần lo lắng.
Địch Lệ Ba đáp một tiếng, sau đó nhắm lại, chỉ thỉnh thoảng, bàn tay trắng ngần đó ở trong tay tôi khẽ siết chặt lại, hình như đang quyết định tôi có tồn tại như cũ không.
Một giấc này đã khiến Địch Lệ Ba ngủ từ 4 giờ chiếu đến 11 giờ đêm.”
Sau khi cô ta tỉnh lại thì tâm trạng rất tốt.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu buổi chiều đã dũng cảm đi cứu tôi, cảm ơn cậu luôn ở bên tôi…”
Địch Lệ Ba vừa tỉnh lại thì hôn lên môi của tôi, sau đó nằm trên lồng ngực của tôi lặng lẽ nói lời cảm ơn.
Tôi hôn lên trán của cô ta: “Thật ra tôi nên xin lỗi, nếu không phải dẫn chị công viên chơi, căn bản sẽ không xảy ra loại chuyện này, càng sẽ không khiến chị bị hoảng sợ.”
“Nhưng ở công viên giải trí tôi quả thức đã rất vui, người đòi tiền lương đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, hơn nữa ông ta cũng không có thật sự làm hại tôi, tôi chỉ là cảm thấy sợ mà thôi. Có điều bây giờ có cậu ở bên cạnh, tôi không sợ nữa.”
Vuốt mái tóc dài của Địch Lệ Ba, khẽ ngửi mùi hương trên tóc của cô ta: “Lệ Ba, chị đói chưa?”
“Ừm, có một chút.”
Sau đó, tôi lật ngược cơ thể xinh đẹp của cô ta, đè dưới thân: “Vậy tôi đút no chị.”
“Không cần, không phải đói ở đó, là bụng đói…”
Nói xong, mặt mày của Địch Lệ Ba hơi đỏ ửng, hung hăng hôn tôi một cái, xấu hổ nói: “Cậu cho tôi no bụng, tôi cho cậu thỏa mãn thân thể.”
Ừm, đây là giao dịch không tồi.
Nhân lúc Địch Lệ Ba không chú ý thì đưa tay vào trong váy của cô hung hăng mà nắn bóp, trực tiếp khiến cô ta chỉ biết rên rỉ…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK