Mục lục
Đêm ấy tôi rơi vào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 181: HAI TÊN NÀY ĐIÊN RỒI

Tôi cho rằng chị Cầm là đồ ngu, nhưng thực tế chứng minh rằng tôi đã sai rồi, cô ta không phải là đồ ngu mà là đồ điên mới đúng.

Giống như những gì cô ta đang làm vào lúc này vậy đấy, sau khi tắt âm nhạc để căn phòng chìm trong yên tĩnh, cô ta bèn ngồi xuống bên cạnh tôi, lướt danh bạ tìm số của Trịnh Quốc Huân.

“Cậu đoán xem tôi muốn làm gì?”

Sau khi nói dứt lời, cô ta không đợi tôi kịp trả lời, cô yêu tinh này hôn ngay lên mặt của tôi.

Vào lúc hôn tôi, cô ta lấy ngón tay gọi một cuộc.

Sau hai tít tít, rốt cuộc cũng có người bắt máy.

Cô ta điên thật rồi.

“Trịnh Quốc Huân, em đang ở quán bar, có một gã đàn ông sờ mông của em suốt nửa tiếng đồng hồ rồi này, nước cũng chảy ra luôn rồi, em nói với nó em là người phụ nữ của anh. Anh nhắm làm sao được thì làm!”

Sau khi nói dứt lời, cô ta hôn vào mặt tôi rồi dùng đầu lưỡi ươn ướt liếm mặt tôi.

Cô ta đang khiêu khích tôi, nhưng chủ yếu là đợi xem tôi xấu mặt.

Thú vị thật.

Nhưng thú vị hơn nữa là âm thanh vang lên từ trong điện thoại: “Thế thì em giúp tôi chuyển lời lại cho cậu ta, dù em có cho bao nhiêu thì tôi đều có thể ra giá gấp đôi để cậu ta làm chết em.”

Sau khi nói dứt lời, điện thoại tít tít hai tiếng rồi cúp ngay.

Đây đúng là một chuyện khó xử, nhưng lại khiến cho chị Cầm khó xử cơ.

Dường như cô ta không tài nào chấp nhận nổi sự khó xử này, thế là bèn lạnh mặt gọi thêm một cuộc nữa nhưng lần này lại bị từ chối.

Một tiếng ‘bốp’ vang lên, điện thoại táo cắn dở đắt tiền bị cô ta đập vỡ.

Trong chốc lát, cô ta gục trên vai tôi mà bật khóc nức nở.

Tôi cảm thấy hơi ngơ ngác, không biết hai người này đang chơi cái trò gì mà người bình thường không tài nào chơi được.

“Cậu cũng không biết đường an ủi tôi à, cậu có phải là đàn ông không đấy!”

Chị Cầm chỉ trích tôi, điều này khiến cho tôi cảm thấy hết sức tủi thân.

“Bà chị gì ơi, chúng ta làm thế không ổn lắm đâu nhỉ? Chị tìm người đàn ông của chị chém chết tôi, kết quả anh ta lại ra giá gấp đôi để làm chị, bây giờ chị khóc, mà còn nằm trên vai tôi khóc, còn chê tôi không an ủi chị, tôi thật sự muốn phỏng vấn chị xem rốt cuộc chị đang nghĩ cái gì trong đầu đấy?”

“Cậu mới là bà chị đấy, cả nhà cậu đều là bà chị, tám đời tổ tông của cậu đều là bà chị!”

Tôi lười không muốn tính toán với bà điên như cô ta.

Một hồi lâu sau, cô ta khóc đủ rồi, tôi cũng không an ủi, cuối cùng cô ta mới ngừng sụt sùi mà nhờ tôi đi lấy rượu.

Đúng thế, là nhờ, thái độ của cô ta rất lịch sự.

Thế là tôi bèn đi đến quầy bar lấy hai bình rượu về cho cô ta, tôi phụ trách mở nắp còn cô ta phụ trách tu ừng ực, sau khi tu liên tục sáu bình, cô ta nôn ra ngay khi tu đến bình thứ bảy, nôn điên cuồng.

Có điều trông cô ta vẫn rất lịch sự, cho dù lúc không nhịn được nữa thì cô ta vẫn lấy tay che miệng lại, cuối cùng mới tìm thùng rác để nôn.

Cô gái này có tâm sự, trụy lạc và lịch sự, điên cuồng và bi thương, dường như thiên thần và ác quỷ cùng sống chung với nhau trong cơ thể của cô ta rồi lần lượt chia nhau khống chế cơ thể của cô ta vậy.

Nói trắng ra là, tôi thấy cô ta giống như bị thần kinh phân liệt.

Đợi đến sau khi cô ta ói xong, tôi rót cho cô ta hai ly nước, sau khi cô ta cầm đi rửa mặt, bèn nói một tiếng ‘cảm ơn’ với tôi

Sau khi cầm lên súc miệng, nửa ly còn sót đều rót vào bụng cô ta, đến bây giờ gương mặt cô ta mới hồng hào lên một chút.

“Tôi tên là Thư Hiểu Cầm, tôi và Trịnh Quốc Huân là mối tình đầu của nhau, quen nhau kể từ lúc lên đại học rồi…”

Thư Hiểu Cầm luôn miệng kể cho tôi nghe chuyện giữa cô ta và Trịnh Quốc Huân.

Giống như những gì cô ta nói, cô ta và Trịnh Quốc Huân đã học chung với nhau từ cấp ba, thành tích học tập của cô ta hơi kém còn anh ta lại giỏi, lúc đi thi đại học, để được ở chung với cô ta, Trịnh Quốc Huân đã điền cùng một nguyện vọng với Thư Hiểu Cầm, hai người học chung đại học với nhau cho đến lúc tốt nghiệp như ước nguyện.

Thậm chí sau khi đi làm, hai người bọn họ cũng làm chung cùng một đơn vị, mối tình như keo sơn này khiến cho tôi phải cảm thấy ghen tị.

Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra rồi, trong một ngày trực ban nào đó của Trịnh Quốc Huân, Thư Hiểu Cầm trở về nhà một mình, dọc đường về, cô ta gặp phải bọn lưu manh, rồi chuyện xảy ra sau đó không những khiến cho tâm lý của Thư Hiểu Cầm tổn thương nặng nề mà còn để lại vết sẹo dài gần hai mươi phân trên chân của cô ta.

Sau khi Trịnh Quốc Huân biết tin này, anh ta không nói gì cả, cũng ngăn người khác báo cảnh sát, anh ta không muốn để cho danh tiếng của Thư Hiểu Cầm bị ô uế.

Anh ta biết tên đại ca lưu manh ấy là ai, thế là anh ta bèn xách dao nhà bếp đi tìm hắn.

Trong tối ngày hôm đó, vừa khéo gặp được đại ca lưu manh ngồi uống rượu với Bàng Kiến Quân.

Thế là Trịnh Quốc Huân đi ra sau lưng tên đại ca lưu manh, móc thanh dao nhà bếp sắc bén ra, dứt khoát nhảy lên chém đứt đầu của tên đại ca lưu manh, đầu của hắn lăn lông lốc trên mặt đất, máu bắn ra ướt hết người của Bàng Kiến Quân.

Vào khoảnh khắc đó, tất cả những người đi theo Bàng Kiến Quân đều móc vũ khí ra chém anh ta.

Còn Trịnh Quốc Huân lại ném dao nhà bếp sang một bên rồi ngồi xổm xuống mặt đất.

Vào lúc mọi người nghĩ rằng anh ta sắp xin tha, kể cả khi Bàng Kiến Quân cũng nghĩ như thế, Trịnh Quốc Huân nhặt hai ngón tay từ dưới đất lên.

Đến lúc này mọi người mới để ý thấy ngón tay cái và ngón giữa bên tay trái của anh ta đã bị cứa đứt rồi.

“Cậu có biết vì sao hai ngón tay ấy bị đứt không?”

Thư Hiểu Cầm dựa vào vai tôi, cô ta cười khổ, không đợi tôi trả lời mà tự mình đáp: “Là vì anh ấy bất cẩn chém đứt ngón tay của mình trong lúc vung dao.”

“Vào lúc mọi người nghĩ rằng anh ấy nhặt hai ngón tay lên, đúng là anh ấy nhặt lên theo đúng với dự liệu của họ thật, nhưng đảm bảo anh sẽ không ngờ anh ấy làm gì sau đó đâu.”

Thư Hiểu Cầm ngồi thẳng dậy, cô ta rút hai điếu thuốc từ bao thuốc của tôi ra, châm lửa cùng một lúc rồi nhét một điếu vào miệng tôi.

Vào lúc tôi rít được nửa hơi, đột nhiên cô ta nói với tôi: “Anh ấy ăn luôn ngón tay của mình rồi.”

Câu nói này khiến cho tôi sặc đến ho sù sụ, thậm chí suýt nữa đã ho luôn cả phổi ra ngoài.

Tôi không biết người này là người thế nào, không ngờ lại hung hãn đến mức này, thậm chí tôi còn có thể lờ mờ tưởng tượng ra khung cảnh lúc ấy, ‘rôm rốp’ ‘rôm rốp’, chắc chắn dáng vẻ anh ta ăn ngón tay bê bết máu tươi của mình trông rất đáng sợ.

“Cuối cùng thì Bàng Kiến Quân không giết anh ấy mà giữ anh ấy ở lại bên cạnh mình, anh ấy rất thông minh, cũng nhờ sự thông minh của mình mà anh ấy đã giúp Bàng Kiến Quân giành được rất nhiều địa bàn, đạp lên rất nhiều đại ca…”

Thư Hiểu Cầm vẫn còn đang nói chuyện nhưng tôi cảm thấy Trịnh Quốc Huân không phải trông chờ vào sự thông minh của mình để giành địa bàn, trên thế giới này có nhiều người như thế, chắc chắn cũng không có ai thông minh hơn hẳn ai, tôi cảm thấy không có ai tàn nhẫn hơn Trịnh Quốc Huân.

Một kẻ còn dám ăn cả ngón tay bị đứt của mình, nếu như dùng hết sức để đối phó với kẻ khác thì ai có thể chịu được kia chứ, ai mà dám chịu đây?

Thư Hiểu Cầm nói rất nhiều trong suốt cả đêm, cuối cùng cô ta cũng đề cập đến tình cảm của bọn họ.

Kể từ lúc Trịnh Quốc Huân đi theo Bàng Kiến Quân, anh ta đã không còn đụng vào cô ta nữa.

Ban đầu Thư Hiểu Cầm còn nghĩ là vì Trịnh Quốc Huân sợ làm tổn thương đến lòng tự tôn của cô ta, sợ cô ta còn cảm thấy sợ hãi sau khi bị cưỡng hiếp. Nhưng cuối cùng cô ta mới biết mình sai rồi, cũng có thể là từng đúng, nhưng ít nhất cô ta phát hiện mình đã sai rồi.

Bởi vì Trịnh Quốc Huân đã thích người con gái khác, một người đàn ông từng giết người vì cô ta đã thích người con gái khác rồi.

Tôi cảm thấy hai người bọn họ đều điên hết cả rồi, một người đi giết người vì bạn gái mình, sau khi giết xong lại thích người phụ nữ khác. Còn người kia vừa trụy lạc lại vừa lịch sự, vừa điên cuồng lại vừa bi thương…

Cả hai người này đều điên hết cả rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK