Sau khi tôi giải thích một lần, Triệu Tĩnh mới hiểu được ý của tôi là gì.
Nhưng kỳ lạ là cô ta không quan tâm kho báu của lăng mộ tổ tiên, ngược lại quan tâm tới bạn bè của tôi.
“Bạn bè của anh ở khắp nơi, ngay cả những người này cũng quen biết.”
“Tôi vốn không phải là người thành thật.”
Tôi nói xong thì dừng xe lại ở ven đường, châm một điếu thuốc.
Tôi gọi cho Lưu Thông nhưng ông ta tắt máy, tôi muốn gửi tin nhắn hỏi tình hình cụ thể, nhưng lại không dám, sợ có người mở máy lên, người khác lại nhìn thấy.
Lúc này tôi có chút lo lắng cho sự an toàn của ông ta, lỡ lúc ông ta gửi tin nhắn lại có người khác nhìn thấy, hoặc là đối phương thấy ông ta không còn giá trị lợi dụng, sau đó cho ông ta về chầu trời…
“Anh không thể báo cảnh sát, anh báo cảnh sát thì bạn của anh chắc chắn không chạy được, vì sao bọn họ tìm ông ta, chắc chắn ông ta là chuyên gia, vậy thì những chuyện trước kia cũng sẽ được lật lại điều tra.”
Triệu Tĩnh đề nghị, đây mới là vấn đề quan trọng.
“Nhưng không báo cảnh sát mà cứ để bọn họ đào tung phần mộ tổ tiên của nhà cô lên sao?”
Cô ta im lặng một lát, sau đó mới nói nói: “Thật sự không được thì cứ để bọn họ đào đi, không quan tâm đến người sống thì làm gì rảnh rỗi nghĩ đến người chết.”
Suy nghĩ này của cô ta cũng đúng, hợp tình hợp lý, nhưng vấn đề quan trọng là Lưu Thông nói tôi báo cảnh sát, chắc chắn ông ta đã nghĩ đến hậu quả mình phải chịu rồi, ông ta chấp nhận bị bắt cũng muốn tôi báo cảnh sát, có thể tưởng tượng được nếu tôi không báo cảnh sát thì ông ta sẽ có kết quả gì.
“Tôi suy nghĩ một chút!”
Tôi ném tàn thuốc ra ngoài xe, nằm lên tay lái suy nghĩ cẩn thận.
Chuyện này có chút đau đầu, còn phải bảo đảm sự an toàn cho Lưu Thông, không thể để cảnh sát bắt ông ta đi được, chuyện này đúng là đau đầu đau đầu…
Triệu Tĩnh ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng tôi nhưng không nói gì, nhưng tôi biết đó là một sự ủng hộ thầm lặng, cô ta muốn nói một điều đơn giản: Cho dù tôi làm thế nào, làm cái gì, cô ta cũng sẽ tán thành và ủng hộ vô điều kiện.
Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên, lại châm một điếu thuốc, sau đó gọi cho Vũ Bích Phượng.
“Sao rồi, cậu chạy tới thành phố Q thông đồng với Địch Lệ Ba, còn nhớ tới bà thím già ở nhà sao?”
“Vợ ơi, chị nói lời này làm cho tôi rất đau lòng, có ngày nào tôi không liên lạc với chị chứ, còn có còn có, đừng nói bà thím già gì đó, da thịt chị mịn màng trơn bóng như nước, tiên nữ gặp chị cũng kém mấy phần, chị còn không có tự tin sao, lo lắng Địch Lệ Ba gì chứ. Tôi nói thật với chị, cho đến hôm nay, tôi và Địch Lệ Ba chưa từng xảy ra chuyện gì, chị cũng biết tôi chưa bao giờ nói dối chuyện này…”
Sau khi tôi giải thích với Vũ Bích Phượng, ở điện thoại kia cô ta lại không kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, cậu là người thế nào mà tôi còn không biết sao, cho tới hôm nay chưa xảy ra chuyện gì chắc chắn bởi vì chưa đến đúng thời điểm, nếu không thì cậu có thể buông tha cô ta sao? Đừng đưa cô ta về chướng mắt tôi là được, cậu muốn làm gì cũng được! Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”
Vẫn là Vũ Bích Phượng hiểu tôi, vì thế tôi nói đầu đuôi câu chuyện của Lưu Thông ra.
“Tôi nhớ rõ chị đã từng nói với tôi, lúc bác Vũ còn trẻ đã ở đây mấy năm, không biết bác ấy còn quan hệ gì ở đây hay không? Dù sao Lưu Thông cũng bán đồ cho bác Vũ, lỡ bị bắt lại liên lụy đến bác Vũ cùng không tốt lắm, dù sao cũng mua bán mấy chục tỷ, cho dù không đau cũng ghê tởm.”
Bên điện thoại kia im lặng một lát, cuối cùng trả lời: “Được rồi, tôi về nhà hỏi ba tôi một chút xem có giúp ông ta được không, có lẽ vấn đề không lớn lắm.”
“Bích Phượng, tôi không dám chắc chuyện khác, chị chờ tôi về thể hiện năng lực đi!”
“Không cần cậu thể hiện, đời trước của tôi thiếu nợ cậu nên đời này phải trả nợ, đến ba tôi mà cậu cũng bắt đầu đào hố cho ông ấy rồi…”
Sau khi tôi dịu dàng dỗ dành Vũ Bích Phượng một hồi lâu mới thở phào một hơi.
Triệu Tĩnh châm điếu thuốc, sau đó đưa đến miệng tôi, cô ta đã ném tàn thuốc kẹp trên ngón tay tôi ra ngoài cửa sổ.
“Tiên nữ gặp cô ta cũng kém mấy phần, nếu tôi nhớ không lầm, mấy ngày trước anh vừa khen tôi là tiên nữ.”
Tôi sửng sốt, nhưng thật sự quên mất chuyện này.
Vì thế tôi vội vàng nắm tay cô ta: “Triệu Tĩnh, chuyện này không giống nhau, tiên nữ cũng có nhiều loại, nếu không thì lúc Thiên Đình mở tiệc bàn đào, sao có người ngồi bên cạnh Ngọc Hoàng, còn đi hái đào nữa chứ đúng không? Triệu Tĩnh của tôi ngồi bên cạnh Ngọc Hoàng, không phải sao, anh Ngọc Hoàng của cô đến rồi này!”
“Anh là đồ dẻo miệng, có chết cũng có thể nói thành sống.”
“Tôi có bản lĩnh đó thì không cần gọi cho người khác nhờ vả rồi, cứ để tổ tiên của cô mang theo binh lính tiêu diệt bọn họ là được, lại đưa tôi mấy cây vàng.”
Sau khi tôi nói xong, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bên cạnh xuất hiện ý cười động lòng người.
Vì thế tôi không nhịn được, nghiêng đầu qua hôn lên môi đỏ của cô ta nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Cô ta không từ chối,, vì vậy tôi di chuyển lên hai má phúng phính, nhấm nháp đôi môi dày quyến rũ, lưỡi tôi đưa thẳng vào miệng cô ta, trêu chọc chiếc lưỡi đầy đặn thơm tho lại ươn ướt…
Nụ hôn bóng bỏng mấy phút trôi qua, hơi thở của Triệu Tĩnh dần trở nên nặng nề cũng càng thêm dồn dập.
Cô ta nhẹ nhàng đẩy tôi ra, trên mặt đỏ ửng lên. Sau đó cô ta cúi đầu, trở nên có chút xấu hổ.
Vẻ xấu hổ kia không phải giả vờ, ngược lại tràn ngập dáng vẻ thiếu nữ.
Cho nên lúc này tôi mới nghi ngờ nhất tỷ của Đỉnh Phường phải trải qua chuyện này rất nhiều lần rồi chứ, sao lại còn lộ ra vẻ xấu hổ từ trong lòng?
Nhưng tôi sẽ không hỏi chuyện này.
Mà đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, trên màn hình hiển thị người gọi là Vũ Bích Phượng.
Tôi nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng của cô ta truyền tới: “Xong rồi, sau đó sẽ có người liên lạc với cậu.”
Tôi cảm ơn Vũ Bích Phượng, sau đó ở trước mặt Triệu Tĩnh, tôi hỏi cô ta có cần cho người đến lái chiếc xe Lamborghini kia về hay không.
“Ném kia, chiếc đó để lại cho cậu dùng để tán gái!”
Vũ Bích Phượng nói xong thì cúp điện thoại.
Tôi quay đầu nhìn về phía Triệu Tĩnh: “Cô ta nói tôi dùng xe tán gái là có ý gì?”
Triệu Tĩnh dựa lưng vào ghế: “Chuyện này còn không hiểu sao, cô ta nhớ anh, không thể tìm anh cũng không thấy anh nên cố ý dùng cớ tán gái dằn mặt anh, trên thực tế cô ta chỉ muốn nói cô ta nhớ anh, không có ý gì khác.”
Phụ nữ đúng là môn học cả đời.
Nửa tiếng sau, có người liên lạc với tôi, sau đó nói tôi đến đội cảnh sát hình sự gặp anh ta.
Tôi đang suy nghĩ Vũ Cát Minh có đào hố gài bẫy tôi, sau đó cũng đưa tôi vào đám trộm mộ hay không?
Sau đó tôi nghĩ lại không đến mức đó, dù sao Vũ Bích Phượng ở giữa, ông ta muốn chỉnh tôi thì có rất nhiều cách, nhưng trở mặt với con gái lại là cách ngu ngốc nhất, cho nên tôi kết luận đây chắc chắn không phải là bẫy.
“Cô thì sao, đi chung hay là?”
“Từ nhỏ tôi đã đi dạo trên núi, dù sao mấy người cũng cần một người dẫn đường lại kín miệng.”
Vì thế tôi lái xe chạy đến đội cảnh sát hình sự cục thành phố.
Hơn nửa tiếng sau, xe của chúng tôi cũng tới cổng đội cảnh sát hình sự cục thành phố.