Mục lục
Đêm ấy tôi rơi vào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 103: TÔI CHO CẬU CHƠI ĐỦ

Khi tôi bắt đầu ma sát trên lưng ngọc ngà của cô ta, cô ta không được tự nhiên mà nôn nóng từ chối.

“Xin lỗi, xin đừng như vậy, xin đừng như vậy.”

Cô ta rất khách sáo, giống như lúc trước giơ hai tay đưa tiền boa vào trong tay tôi, vô cùng lễ phép.

Vì thế tôi tôn trọng cô ta, bao gồm cả mỗi một quyết định của cô ta.

Cũng chỉ là từ phía sau nắm đôi tay rất trắng rất đẹp của cô ta, cũng chỉ là đôi chân dính sát vào đôi chân xinh đẹp thon dài mà bóng loáng của cô ta, không hề có động tác nào khác.

“Nếu như cô bằng lòng, có thể nói chuyện trong lòng cho tôi biết.”

Cô ta im lặng, một lúc lâu sau, tôi nhìn thấy đầu cô ta khẽ lắc.

Cô ta vẫn không muốn nói, có lẽ vì xấu hổ mở miệng mà trong lòng buồn bực, lại có lẽ chỉ là muốn tự mình lặng lẽ nếm trải đắng chát trong lòng.

Tóm lại, cô ta là một người phụ nữ có tâm sự, hơn nữa chắc chắn tâm sự này không phải là vui vẻ gì.

Cứ lẳng lặng ngồi nửa tiếng như vậy, sau đó cô ta khẽ lên tiếng.

“Tôi phải đi rồi, anh không thể đi ra ngoài trước?”

Giống như lần trước, cô ta sợ tôi nhìn thấy cơ thể phía trước của cô ta, giống như nhìn bóng lưng của cô ta đã là buông thả lớn nhất của cô ta rồi.

Tôi rời khỏi phòng tắm, đứng trước cửa châm một điếu thuốc, chờ cô ta.

Chờ sau khi cô ta ra cửa nhìn thấy tôi, nét mặt khẽ sửng sốt, nhưng lập tức tự cho mình là đã sáng tỏ, vui vẻ trên nửa bên mặt lại càng rạng rỡ, đó là một loại chế giễu, không phải đối với tôi, mà là đối với bản thân cô ta.

Thế là, cô ta mở ví da, lại lấy ba triệu từ bên trong ra.

Vì vậy tôi mới cho rằng cô ta đang tự cho là mình đã sáng tỏ.

“Tôi chờ cô không phải là vì đòi tiền boa của cô, tôi chỉ là muốn nói với cô, nếu cô bằng lòng thổ lộ hết chuyện trong lòng cô, tôi sẽ là một người nghe thích hợp. Không cần nghi ngờ tôi có suy nghĩ xấu xa với cô hay không, bởi vì chắc chắn là có, bởi vì tôi rất có hứng thú với cô.”

Cô ta lại sững sờ, sau đó thu tiền lại: “Vì sao anh lại có hứng thú với tôi?”

“Thượng Đế sáng tạo ra phụ nữ là một sự thiên vị với đàn ông, vì vậy đây là một loại ân sủng, mà mỗi một người phụ nữ đều nên nhận được ân sủng này, điều này không liên quan đến xinh đẹp hay không. Rất rõ ràng, cô không có, vì vậy tôi sẵn lòng cho cô.”

“Anh cho tôi? Anh cho tôi, dựa vào cái gì tôi phải nhận? Anh lại dựa vào cái gì mà cho tôi ân sủng? Anh dựa vào cái gì?!”

Cô ta rất kích động, đến mức có hơi không khống chế được cảm xúc, vì vậy tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.

Một lúc lâu sau, ánh mắt sắc bén tràn đầy thái độ thù địch của cô ta dần dần ấm lại, dần dần trở nên dịu dàng.

“Xin lỗi, cảm xúc tôi hơi kích động.”

Cô ta xoay người rời đi, tốc độ hơi gấp gáp, giống như chạy trốn.

Bỗng nhiên trong lúc vô tình tôi phát hiện, có đôi khi khơi gợi cảm xúc tức giận của phụ nữ cũng là một loại thành công.

Nếu cô ta không quan tâm đến anh, sao cô ta lại tức giận chứ?

Vì vậy, dường như tôi đã thành công đi vào trong trái tim cô ta, đó là một hạt giống, rồi sẽ mọc rễ nảy mầm, chỉ cần tưới tắm phù hợp, nó sẽ trở thành cây lớn rợp trời…

Tối nay làm ăn khá khẩm, lại tiếp thêm hai khách hàng, mặc dù dáng người khó có thể đánh giá, nhưng ít nhất thái độ cũng không tệ lắm. Dù lạnh lùng, chỉ cần không gây sự thì đây cũng là một loại thái độ tốt.

Rạng sáng không giờ, tất cả mọi người tụ tập bên trong phòng nghỉ.

Đều đã thay xong quần áo chuẩn bị tan làm, Hoàng Hương đến, trong tay cầm trăm tờ tiền xanh, sau đó đưa cho Lưu Thông.

“Hôm nay là trung thu, tối nay muốn về nhà sum vầy với gia đình thì có thể không cần đến làm việc. Ở lại, tiền lương gấp ba, Lưu Thông, sau đó ông thống kê rồi báo cho tôi. Còn số tiền này, mỗi người ba triệu, là phúc lợi trung thu cửa tiệm cho mọi người, chúc mọi người trung thu vui vẻ.”

Trong một loạt lời cảm ơn bà chủ Hoàng, Hoàng Hương rời đi.

Lưu Thông thống kê danh sách nhân viên, sau đó giao bảng thống kê cho tôi.

“Chiếc xe nát kia của tôi lại hỏng, tôi đi xem sao đã, cậu đi đưa cho bà chủ Hoàng.”

Phổ Tang mười lăm năm, trước kia còn là xe đơn vị, cũng thật vất vả cho Lưu Thông, lái ba ngày sửa hai ngày, dùng lời nói của chính ông ta, bây giờ ông ta cũng có thể mở cửa tiệm sửa Phổ Tang rồi.

Cầm bảng thống kê, sau đó tôi đi đến văn phòng của Hoàng Hương.

“Lưu Thông đi sửa xe rồi, nhờ tôi giúp mang bảng thống kê đến cho chị.”

Sau khi đặt bảng thống kê lên bàn của Hoàng Hương, tôi không e dè ngồi cả người xuống, sau đó duỗi tay vuốt ve cặp đùi xinh đẹp mặc quần tất trong suốt kia.

“Vẫn luôn cho rằng chị thích mặc quần tất đen, thích loại xinh đẹp và quyến rũ kia, không ngờ chị mặc quần tất trong suốt cũng gợi cảm như vậy. Quả nhiên giống như tôi đoán, chân đẹp, mặc gì cũng đẹp.”

Trên bàn làm việc vang lên tiếng sột soạt, nghe tiếng động, chắc là Hoàng Hương đang xem bảng thống kê kia.

Sau đó cô ta dựa vào ghế làm việc.

“Đêm nay nếu cậu đi làm, tôi cho cậu chơi đủ, chỉ cần cậu bằng lòng, chơi suốt đêm cũng được.”

Đột nhiên Hoàng Hương lên tiếng, đối với tôi chính là một loại xung kích, hơn nữa còn là hai tầng xung kích về cả thể xác và linh hồn.

Đứng dậy, tôi ngồi trên bàn làm việc trước mặt Hoàng Hương, đối mặt với cô ta.

“Chị không cần sum vầy với người nhà sao?”

“Trên trời không lên được, tạm thời cũng không muốn đi. Dưới đất đã giải tán rồi, đâu còn có nhà?”

Cô đơn của cô ta khiến tôi nhớ đến Trương Ngọc Dung, ở một mức độ nào đó, hai người phụ nữ này rất giống nhau.

Chỗ khác biệt chính là, Trương Ngọc Dung đã cô đơn rất nhiều năm rồi, vì vậy cô ta không sợ cô đơn.

Mà Hoàng Hương vừa mới bắt đầu cô đơn, vì vậy cô ta sợ cô đơn.

Tìm được thuốc lá ở trên bàn, châm lấy hai điếu, một điếu đặt vào trong miệng Hoàng Hương.

“Thứ cho tôi nói thẳng, có rất nhiều chuyện đáng giá hơn so với chơi chị một đêm, ví dụ như sum vầy cùng người nhà.”

Vỗ bờ vai thơm ngát của cô ta, sau đó tôi rời đi, không để ý đến bất kỳ biểu cảm nào của cô ta.

Ra khỏi Phòng tắm Đế Vương, Lưu Thông cũng vừa khép mui xe lại.

Khởi động xe một lát, sau đó tôi nói đêm nay tôi muốn tự đi tìm tiểu thư, bảo ông ta cứ đi đi.

Ông ta cười, lắc đầu lái xe đi, để lại khói đặc ngợp mùi dầu máy.

Một mình tôi đi dọc trên con đường, chờ xe taxi, sau đó xe của Hoàng Hương dừng ở bên cạnh tôi.

“Tiễn cậu một đoạn?”

Tôi nói ‘cảm ơn’ cô ta, sau đó cô ta gật đầu lái xe đi.

Về phần trước đó bị tôi từ chối, dường như cô ta cũng không để ý.

Sau khi bắt xe trở lại nơi của Trương Ngọc Dung, tôi phát hiện đèn phòng tắm vẫn còn sáng.

Thế là tôi rón rén đi đến phòng ngủ, tay cầm ga giường, dựa ở trước cửa phòng tắm đợi cô ta.

Khi Trương Ngọc Dung tóc tai bù xù chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh từ trong phòng tắm đi ra, tôi lập tức lấy ga giường trùm lên đầu cô ta, một tay cũng lập tức vươn ra ôm lấy cô ta, trong tiếng thét giãy dụa mà cưỡng ép ôm cô ta đến giường lớn.

Một tay níu lấy ga giường, sau đó một tay xốc chiếc váy ngủ mỏng manh kia lên.

Nơi chính giữa hai chân thấp thoáng ánh đen khiến cho cả người tôi lập tức tràn đầy hăng hái.

Ngay tại khi tôi chuẩn bị dùng đầu lưỡi thưởng thức thơm ngon, đột nhiên, Trương Ngọc Dung lên tiếng nói: “Cậu để cho Đông Nhị Gia lái chiếc xe thể thao kia đi.”

“Hả? Vũ Cát Minh phái Đông Nhị Gia đến lái?”

Vừa mới dứt lời, tôi giơ tay tự tát mình một cái.

Là mày thật sao? Ngu quá!

Trương Ngọc Dung nằm trên giường đơn cười khanh khách, rõ ràng cô ta nghe thấy tiếng tát của tôi.

“Phong, cậu muốn bắt nạt chị, vẫn phải rèn luyện mấy năm nha!”

Tôi đúng là quá thật thà, rõ ràng Trương Ngọc Dung dùng lời nói dụ tôi, kết quả tôi ngu ngốc nhận lấy. Nhưng mà cô ta cũng quá mức thông minh, biết tôi lo lắng cho Vũ Bích Phương nhất là cái gì, vì vậy dứt khoát nhắc đến Đông Nhị Gia.

Sau khi hôn mỗi bên chân Trương Ngọc Dung một cái, tôi đi vào phòng tắm tắm rửa.

Khi tôi tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, cơ thể mềm mại của cô ta đang khỏa thân, cả người không mảnh vải che thân nằm trên giường lớn.

Tôi hỏi cô ta muốn làm không.

Cô ta nói, không muốn làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK