CHƯƠNG 192: ĐÂY THỰC SỰ LÀ MỘT VẤN ĐỀ KHÓ KHĂN
Lúc tôi đưa Triệu Du về, đôi mắt to trong veo như nước của cô ta nhìn tôi đấy trách cứ và oán hận.
Cái cảm giác này giống như là tôi ở bên trên cô ta xong không trả tiền, tuy tôi không ở bên trên cô ta nhưng đây thực sự chính là vấn đề.
“Trần Cẩn Phong, anh là một tên khốn nạn, có bản lĩnh thì anh cứ nhịn đi, đừng có mà đi tìm phụ nữ khác để phát tiết!”
Tôi không nói gì, trực tiếp đưa tay về phía đũng quần làm ra hành động như muốn lột ra, sau đó nhìn về phía cô ta: “Cô cũng có thể mà.”
Cô ta tức giận nước mắt lừng tròng, sau đó đưa tay định cởi chiếc vòng Pandora trên tay ra.
“Nếu cô dám cởi nó xuống thì cả đời này cô sẽ không nhìn thấy tôi nữa!”
“Không thấy thì không thấy!!!”
Triệu Du tức giận gào lên, cô ta đóng sầm cửa xe lại, sau đó bỏ đi.
Nhưng cô ta đã quên mất một chuyện đó là trước hết cô ta phải tháo vòng tay xuống đã, còn về phần cô ta vô tình hay cố ý quên mất thì tôi cũng không rõ.
Sau khi bóng dáng tức giận kia biến mất ở cuối con đường, tôi cũng lái xe về chỗ ở của Lưu Thông.
Sau khi tán gẫu với Hàn Lộ Trinh cả một buổi chiều, ăn cơm tối xong tôi liền chạy tới quán bar Ma Tính tiếp tục đi làm.
Mấy ngày gần đây việc kinh doanh trong quán bar cũng gọi là khấm khá nhưng không biết làm sao tôi lại không thể chủ động đi đón khách được, khách lẻ có thể từ chối được tôi đều từ chối, duy chỉ có khuya ngày hôm trước trong phòng bao riêng có một người khách không thể nào từ chối được, sau đó tôi làm giống như đối phó với Loan Gia Gia, trực tiếp dùng tay hầu hạ cô ta đến khi cô ta không thể nào nhấc chân lên được nữa.
Tối nay quán bar kinh doanh cũng khá ổn, có chuyện làm ăn ở phòng bao riêng tôi cũng sẽ đi như thường, chỉ là khách hàng không chọn tôi thì tôi cũng hết cách, dù sao cà rốt hay củ cải thì cũng đều có tình yêu của riêng mình.
Khoảng hơn mười giờ tối, khách khứa cũng thưa thớt dần.
Tôi cũng định rời đi, nhưng sau đó lại suy nghĩ lại, vẫn nên ở lại đây chờ thêm một chút nữa nhỡ đâu lại có người phụ nữ quyền quý nào đó đến thì sao, cũng tốt để sau này mình có nhiều mối làm ăn hơn.
Không ngờ quyết định ở lại này là hoàn toàn đúng đắn, không chờ được người phụ nữ quyền quý nào nhưng lại chờ được Thư Hiểu Cầm.
Không cần chọn nhiều, cô ta trực tiếp gọi tôi vào phòng bao riêng.
Sau khi giúp cô ta lấy một ít bia và nước, cô ta hỏi tôi vài câu chuyện phiếm về chiếc xe của cô ta.
Sau khi trò chuyện, cô ta rút hai điếu thuốc ra và châm lửa, rồi đưa một điếu vào trong miệng của tôi.
“Cảm ơn.”
Cái câu ‘Cảm ơn’ này không phải do tôi nói, mà là cô ta nói, cho nên tôi hơi khôngs hiểu.
Cô ta giải thích nói: “Cám ơn anh đêm đó sau khi đưa tôi về khách sạn đã không thừa dịp tôi say rượu chiếm hữu tôi.”
Cô ta nói rất ẩn ý, không chút nào có thể liên hệ với người phụ nữ mở miệng ngậm miệng là đòi ngoại tình đêm đó.
Tôi phất phất tay, tỏ ra chuyện này không có gì.
Thư Hiểu Cầm gật đầu, sau đó buồn bực ngồi hút thuốc, giống như là có tâm sự gì đó.
Cho đến khi hút xong điếu thuốc rồi, cô ta dí đầu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó quay đầu nhìn tôi.
“Có phải tôi thật sự đã không còn chút sức hấp dẫn nào nữa đúng không, vì sao ngay cả khi tôi say đến mức bất tỉnh nhân sự mà anh vẫn không chịu muốn tôi, hay là anh lo bị Trịnh Quốc Huân trả thù, nếu như là cái sau thì tôi chỉ có thể nói là anh suy nghĩ nhiều rồi, ngày đó anh cũng đã được chính tai nghe thấy anh ấy nói qua điện thoại rằng anh ấy hoàn toàn không ngại nếu tôi quan hệ với người đàn ông khác.”
Tôi liếc nhìn Thư Hiểu Cầm một chút, sau đó tiếp tục hút thuốc.
Mà điếu thuốc trong tay tôi lúc này vẫn còn một nửa, nhưng điếu thuốc của cô ta đã bị hút hết vứt ở trong gạt tàn rồi.
“Tôi biết, chính tai tôi nghe được nên đương nhiên là biết rồi, thật ra tôi cũng rất muốn ngủ với chị vì dù sao thân thể của chị mê người như thế, tôi rất muốn thấy chị bị chinh phục ở dưới thân của tôi thậm chí là cả dáng vẻ rên rỉ cầu xin tôi của chị nữa, nghĩ tới thôi là tôi đã cảm thấy hưng phấn rồi, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
Tôi rít một hơi thật sâu, sau đó phun khói thuốc ra: “Chị từng bị người ta cưỡng bức nên tôi lo lắng là bản thân tôi sung sướng rồi nhưng lại làm cho chị một lần nữa cảm nhận được nỗi đau khổ đó, đây là chuyện mà tôi không hi vọng nhìn thấy, chị đã rất khổ rồi nên tôi không muốn chị lại phải trải qua một lần nữa.”
“Ồ, ha ha, ha ha ha!”
Thư Hiểu Cầm dùng một cách giễu cợt có một không hai của cô ta để cười nhạo tôi, không sai, đúng là cười nhạo, hơn nữa còn cười nhạo một cách trắng trợn không thèm che giấu chút nào.
Tôi hỏi cô ta: “Chị cười cái gì?”
Cô ta trả lời: “Có một tên trai bao đang nói chuyện về tình cảm với tôi, nói đồng tình với tôi, chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn cười à?”
Tôi cẩn thận suy nghĩ, sau đó nghiêm túc trả lời cô ta: “Tôi không hề cảm thấy buồn cười.”
Thư Hiểu Cầm im lặng, trong lúc im lặng cô ta lại châm một điếu thuốc, sau đó bắt chéo chân, khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay đỡ trán, mặc cho khói thuốc lá lượn lờ cuốn quanh mấy sợi tóc của mình.
Một lúc lâu sau, cô ta ngẩng đầu lên nói với tôi: “Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn.”
Tôi lịch sự trả lời một câu: “Không cần khách sáo, thật sự cũng không có gì.”
Thế là cô ta cười, trong nụ cười này đã không còn sự chế giễu nữa mà chỉ có chân thành.
Sau khi cười xong, cô ta nói với tôi nếu như đêm đó tôi muốn cô ta thì cô ta sẽ cố gắng hết sức nghênh hợp với tôi, phóng túng mình, phóng túng cả thể xác cũng như linh hồn của mình, sau đó ngày hôm sau cô ta sẽ chết.
“Hoặc là nhảy sông, hoặc là nhảy lầu, hoặc là nằm trên đường ray, cách nào cũng được.”
Đây là một người phụ nữ đã phải chịu nỗi thất vọng lớn, sống không bằng chết.
Cho nên tôi thật sự rất tò mò, một người đàn ông đã từng vì người phụ nữ của mình mà cầm dao đi chặt đầu của một ông trùm xã hội đen như vậy, làm sao trong nháy mắt lại quay sang thích người phụ nữ khác, sự thay đổi tình cảm này thực sự cũng quá nhanh rồi.
Thế là tôi đem nghi ngờ trong lòng nói cho Thư Hiểu Cầm.
“Đây cũng từng là nghi ngờ của tôi, tôi không chỉ một lần hỏi anh ấy nhưng anh ấy chỉ đáp lại tôi bằng một nụ cười lạnh, mãi sau này tôi mới hiểu ra, anh ấy đi giết người không phải là vì tôi mà là vì chính anh ấy, thứ thuộc về anh ấy người khác không được động vào, ai động vào liền giết người đó!”
Tôi lại hỏi: “Như vậy bây giờ thì sao, không phải bây giờ chị vẫn là người phụ nữ của anh ấy, thậm chí đã kết hôn trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của Trịnh Quốc Huân rồi mà.”
“Vợ của anh ấy là thật, nhưng cũng là đồ vật mà anh ấy không còn thích nữa, anh nghĩ anh ấy sẽ còn cảm thấy tôi thuộc về anh ấy nữa sao?”
Thư Hiểu Cầm cười nhạo: “Anh phải hiểu rằng trước khi tôi bị người khác làm bẩn thì thân thể của tôi chỉ chân chính thuộc về một mình anh ấy thôi, sau khi bị vấy bẩn bên trong thân thể của tôi đã lưu lại vết tích của hai người đàn ông rồi. Nói với anh như thế này cho dễ đi, bao cao su bị người khác dùng qua rồi anh sẽ còn dùng lại lần nữa sao?”
“Nhưng đây rõ ràng là hai khái niệm khác nhau, chị là người, chị không phải là dự bị…”
Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Thư Hiểu Cầm đã mở miệng đánh gãy lời tôi.
“Đó là với anh thôi, còn đối với anh ấy đều là giống nhau.”
Nói xong, Thư Hiểu Cầm thở phào một cái thổi cho làn khói bay ra nơi xa, ở dưới ánh đèn càng trở nên hư ảo, như là một giấc mộng lộng lẫy mờ ảo.
Ngay sau đó, cô ta đứng dậy.
Đêm nay cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, một chiếc áo quây hở vai màu đen phối với chiếc quần jean màu trắng bó lấy đôi chân thon dài, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ tươi, màu đỏ nóng bỏng như chính dáng người tuyệt mỹ của cô ta vậy.
Chính bởi vì cách ăn mặc làm tôn lên thân thể tuyệt đẹp này mà hành động kế tiếp của cô ta khiến cho tôi hơi lo lắng.
Cô ta đang cởi quần áo, hơn nữa còn không chút do dự cởi chiếc áo quây bên ngoài ra làm lộ ra hai bầu ngực no tròn săn chắc được bao bọc bởi áo lót màu tím sậm, giờ phút này hai bầu ngực đầy đặn đó đã lộ rõ ở dưới ánh đèn lại càng trở nên quyễn rũ mê người hơn.
Nhất là vòng eo mảnh khảnh không có chút mỡ thừa nào kia càng khiến cho thân thể cô ta gợi cảm hơn, để cho người ta phải kinh diễm.
“Không phải anh cảm thấy tôi xinh đẹp gợi cảm à? Vậy thì tới đi, đêm nay tôi sẽ thỏa mãn anh, phục vụ anh thật tốt.”
Tôi thật sự rất muốn, tôi thề, bây giờ mà tôi không muốn cô ta tôi chính là thằng khốn, nhất là khi cô ta cúi người xuống cởi nốt cả chiếc quần jean trên người làm lộ ra chiếc quần lót buộc dây màu xanh lá cây nhạt kia, loại xúc động đó lại càng thêm mãnh liệt.
Chỉ có điều tôi không dám, tôi sợ tôi sẽ trở thành người đàn ông cuối cùng trên đời này của cô ta.
Hoặc là nói, tôi sợ đêm nay sẽ trở thành đêm cuối cùng cô ta còn sống trên cõi đời này.
Nhìn vào thân thể quyến rũ mê người của cô ta, tôi hỏi Thư Hiểu Cầm: “Nếu đêm nay tôi muốn chị, ngày mai chị sẽ chết đúng không?”
Cô ta không chút do dự còn trịnh trọng gật đầu nói: “Ừ.”
Nói xong, cô ta lại bổ sung một câu: “Cho dù đêm nay anh không muốn tôi thì ngày mai tôi cũng sẽ chết, cho nên coi như xin anh thương xót tôi, thỏa mãn thỉnh cầu cuối cùng trước khi chết của tôi, để cho tôi được trải nghiệm niềm sung sướng khi làm phụ nữ thêm một lần nữa.”
Đây thực sự là một vấn đề khó khăn.