Mục lục
Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Còm đăng ở Wattpad

Convert bởi Tâm Tít Tắp ở Wiki dịch

Lý thị quả nhiên chờ ở cổng viện, thấy Minh Cẩm vội tới đón.

“Hôm nay thật vất vả cho tỷ tỷ.” Tuy tâm tình Minh Cẩm không tốt nhưng nhìn thấy Lý thị chờ ngoài cửa vẫn khá cảm kích.

“Không có gì vất vả,” Lý thị lắc đầu, “Ta đã làm xong công việc, thuận tiện cùng về với muội.”

“Chuyện của tỷ tỷ đều làm xong?” Minh Cẩm ngạc nhiên.

“Ta làm việc ngay đây thôi,” Lý thị cười chỉ sang một tiểu viện bên cạnh, “Vừa nãy kêu một tiểu nha hoàn canh ở chỗ này, thấy muội sắp đi thì chạy nhanh qua báo cho ta, cũng không phải luôn chờ ở đây.”

Minh Cẩm càng kinh ngạc hơn: “Vậy mà cũng kịp?”

“Muội muội vừa đứng dậy là lập tức sẽ có nha hoàn trong phòng xem mặt đoán ý đi ra giúp vén mành,” Lý thị cười giải thích, “Sau khi đứng dậy còn phải nói thêm vài lời khách sáo với cô nương; kế tiếp cô nương đưa muội ra cửa nhất định còn nói vài câu hôm sau gặp lại linh tinh gì đó; từ cửa phòng ra đến cổng viện thì nha hoàn sẽ đến nói vài câu cát lợi thường xuyên qua lại kiểu đó, dĩ nhiên ta đuổi kịp.”

Minh Cẩm nghe Lý thị giải thích, hồi tưởng từ lúc nàng chuẩn bị cáo từ đến lúc ra tới đây đều ứng với mỗi một câu của Lý thị, cảm thấy rất thú vị bèn gật đầu: “Quả thật đúng như thế.”

Trên đường về, Minh Cẩm cũng không giấu Lý thị, nói cho cô biết chuyện cha Phó sẽ tới Triệu phủ dạy học, lại nói chính mình có khả năng giúp Quân Nghiên học thêu thùa may vá.

Lý thị nghe xong lại không mừng cho nàng, ngược lại có vẻ lo âu hỏi đố: “Muội có biết thời gian qua Triệu gia đã thay đổi vài vị tiên sinh rồi không?”



Minh Cẩm ngẩn ngơ, ngửi được mùi không đúng: “Vài vị?”

Lý thị xòe năm ngón tay quơ quơ, lại cảm thấy hình như mình nói vậy là trù ẻo, vội bổ cứu: “Có lẽ mấy tiên sinh trước đó đều không tốt, Phó lão gia tài cao...”

“Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở,” Minh Cẩm cười ngắt lời, “Ta biết nên nói thế nào với phụ thân.”

Lý thị cúi đầu cười, cặp tay Minh Cẩm cùng đi ra ngoài.

Hai người thực mau rời phủ, thấy ngay một cô bé đứng chờ đầu hẻm chạy đến báo với Lý thị: “Lý tỷ tỷ mau đi xem sao, ông nhà của tỷ lại uống nhiều quá.”

Lý thị tái mặt, sải bước chạy về phía trước.

Minh Cẩm không rõ nguyên do, đi theo hình như không tốt, không đi theo giống như cũng không được, đành phải căng da đầu đuổi theo sau lưng Lý thị.

Minh Cẩm quẹo vào một ngõ nhỏ, thấy Lý thị đỡ một gã say khướt đi vào trong. Gã kia giơ tay đẩy Lý thị té xuống đất, chửi ầm lên bằng những từ tục tĩu đáng khinh, hoàn toàn khiến nàng không thể tưởng tượng được hai người có thể là phu thê.

Một đám con nít đi bên cạnh la hét chế giễu, bị gã kia mắng vài câu bèn cợt nhả trả treo.

Một thằng bé trai béo lùn chắc nịch đứng trước cửa nhà, mặt vô biểu cảm nhìn Lý thị và gã kia giằng co với nhau, ánh mắt có vẻ châm chọc.

Minh Cẩm vội đi qua nâng Lý thị đứng lên, lạnh giọng quát mấy đứa con nít: “Mau về nhà, có gì mà xem.”

Mấy đứa con nít kinh ngạc rồi lập tức cười ầm ầm.

“Con mẹ nhà họ Lý kiếm được một đồng lõa tụi bây ơi!” Một đứa mặt đen hỗn xược cười to.

Một đám con nít lập tức cười hùa theo.

“Trông bộ dáng cũng không tệ.”

“Xụ mặt quá khó coi.”

“Không biết vào tay ai.”



Minh Cẩm bị mấy đứa con nít mất dạy chọc cho mặt mày xanh mét, đi qua cười lạnh quát đứa đầu đàn: “Cha mẹ ngươi là ai, ở trong phủ làm việc gì? Mỗi ngày ở nhà dạy con kiểu vậy? Trong phủ có chuyện gì đều dám ra ngoài nói bừa? Muốn ta nói với các quản sự một câu cho cha mẹ ngươi đẹp mặt hay không?”

Phía sau không biết từ chỗ nào vọt ra một người đàn bà cao to, xông về phía Minh Cẩm.

Minh Cẩm sớm có chuẩn bị, đối phó với đàn ông nàng kém một chút, nhưng đối phó với một phụ nữ trung niên thì nàng vẫn có thể. Minh Cẩm giơ tay ra vận lực đẩy mạnh, người đàn bà té đập mông xuống đất.

Mụ ta kêu ui da, ngồi dưới đất bắt đầu tru tréo, Minh Cẩm cười lạnh, xoay người vào sân nhà Lý thị.

Lý thị đã đỡ gã kia lên giường, trong lúc mơ mơ màng màng mà gã vẫn mắng chửi liên thanh. Thằng bé đứng ở cửa lúc nãy hiện giờ ngồi trong góc, lạnh lùng nhìn cha mẹ mình, trong mắt đều là sự hờ hững.

Khi Minh Cẩm vào nhà, Lý thị cười nịnh nọt dỗ thằng bé qua bàn bên cạnh ăn cơm, thằng bé trầm mặc đi qua, không nói gì.

Lý thị đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Đa tạ muội tử.”

“Cảm tạ ta làm gì?” Minh Cẩm vẫn chưa hết tức, giọng điệu có chút cứng ngắt, “Chẳng qua ta muốn trút giận cho mình thôi.”

Nàng vốn chướng mắt vụ Lý thị dây dưa với đàn ông có vợ, nhưng hôm nay chứng kiến gã kia như vậy, nàng cảm thấy chính mình không có lập trường gì để phán xét. Nếu đổi lại là nàng, phải sống với một người đàn ông nát rượu và bỉ ổi như vậy, bên cạnh lại có một người đàn ông ổn trọng âm thầm chiếu cố, chẳng lẽ có thể thật sự bảo vệ khối đền thờ trinh tiết?

“Muội không nên đắc tội bà ta.” Lý thị thấy vẻ mặt lạnh lùng của Minh Cẩm, có chút khó xử, nhưng vẫn miễn cưỡng nói, “Chồng bà ta cũng là quản sự trong phủ.”

“Ta không phải người Triệu phủ.” Minh Cẩm nhún vai. Hôm nay vốn dĩ tâm tình của nàng không tốt, ai biểu đám người kia xui xẻo đụng phải.

Lý thị hơi hé miệng, thở dài cười khổ: “Để ta đưa muội về.”

Minh Cẩm nhìn thoáng ra bên ngoài, hình như thật sự khó tìm thấy sân nhà mình bèn gật đầu.

Hai người mới ra tới cửa chợt nghe trong phòng vang lên một tiếng động lớn, Minh Cẩm cảm thấy phía sau có nguy hiểm, cuống quít kéo Lý thị tránh sang bên cạnh, thiếu chút nữa bị một bình hoa ném trúng đầu.

Gã kia âm trầm nhìn hai người, hét lớn với Lý thị: “Trở về!”

Lý thị không nhúc nhích.

“Trở về!” Gã ta lại ra lệnh.



“Tỷ về đi,” Minh Cẩm bắt đầu bực, “Ta tự mình tìm đường được rồi.” Nói xong xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa.

Trong phòng tức khắc truyền ra tiếng kêu thảm nhưng cố nhỏ giọng của Lý thị, sau đó là tiếng vải vóc bị xé rách, tiếng nắm tay đấm vào người, tiếng cửa phòng bị đá một cú đóng lại.

Minh Cẩm nhắm mắt, cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi nhà Lý thị.

Một đường đi ra, Minh Cẩm không nhận ra lối về, bất đắc dĩ vòng lại trước cửa Triệu gia, dựa vào ấn tượng tối hôm qua mò mẫm về sân nhà mình.

Khi vào cửa thì gặp Hứa gia đang ăn cơm, dọn bàn ăn ra sân.


Hứa đại ca là một người đàn ông khỏe mạnh khoảng ba mươi mấy, trông có vẻ chân chất, thấy Minh Cẩm trở về vội cười gật đầu chào nàng.


Hứa gia còn có hai đứa con nhỏ một trai một gái, thấy Minh Cẩm vào sân đều nhìn qua, lại bị Hứa tẩu tử đập cho một cái thật mạnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm đi!”


Minh Cẩm chạm phải ánh mắt lạnh băng của Hứa tẩu tử bèn thở dài. Một hồi lâu như vậy cũng đủ để lời đồn đãi truyền đến bên này, nàng miễn cưỡng gật đầu chào Hứa đại ca rồi xoay người vào nhà.


Loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của hai vợ chồng.


“Dù gì cũng ở cùng một sân...” Giọng Hứa đại ca có chút do dự.


“Đi quậy lẫn với loại đàn bà kia, ông không chê dơ nhưng tôi ngại.” Hứa tẩu tử giống như cố ý cất cao giọng.


Minh Cẩm ở trong phòng cười khổ, xem tình hình này, chính mình không muốn đi Triệu phủ làm việc cũng không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK