Convert bởi Tâm Tít Tắp ở Wiki dịch
Không thể làm pha lê hiển nhiên không thể đả kích đến cọng thần kinh thô của Giang Du, hắn hồi phục nhanh chóng và bắt đầu lập ra những kế hoạch đầy tham vọng.
Những ngày kế tiếp, Giang Du sắm thật tốt vai người mới xuyên qua, như một anh nhà quê nhìn cái gì cũng mới lạ, nhìn cái gì cũng tò mò, ngay cả Minh Thụy đang độ tuổi trêu mèo chọc chó mà phải cam bái hạ phong.
Trải qua nhiều năm mài giũa của mẹ chồng, Tề thị vẫn luôn tự xưng có khả năng chịu đựng cường đại, nhưng sau khi kiến thức lực phá hoại của Giang Du cũng phải rớt nước mắt -- -- Minh Thụy và Minh Lan hiếu động nghịch ngợm chút xíu đâu đáng là gì, so sánh với tên kia thì thật sự là hai đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện có thể nói là hoàn mỹ, chỉ vì từ trước mình không biết quý trọng đấy thôi!
Một mặt, Tề thị đau đớn bóp nát cây chổi lông gà, hận không thể lôi Giang Du sắp leo lên nóc nhà lật ngói đè xuống quất cho một trận; mặt khác, dưới sự an ủi của cha Phó, nói rằng đây chỉ là giai đoạn đầu tư trước, Giang gia có thể mang đến càng nhiều lợi ích, bà tiếp tục cắn răng chịu đựng, giấu đi tất cả những đồ dễ vỡ trong nhà.
Giang Du vẫn hồn nhiên chẳng hề cảm giác được không khí càng ngày càng quỷ dị xung quanh, hắn đắm chìm trong thế giới nhỏ của bản thân không cách gì tự kềm chế, mỗi ngày ngồi xổm ở một nơi khác nhau. Bất cứ chỗ nào hắn tìm tới là y rằng sẽ bị đào bới tung tóe, ngay cả tường trong nhà cũng bị hắn lặng lẽ moi rớt một miếng, xem bên trong có bê tông cốt sắt hay không.
Khi Minh Cẩm vào phòng, đầu tiên là nhìn thấy Tề thị nghiến răng nghiến lợi kiềm nước mắt chua xót trước mặt lão cha, bên cạnh là Minh Thụy và Minh Lan bị Tề thị phạt đứng thẳng.
Hai đứa nhóc bĩu môi, hiển nhiên không phục lắm, quả thật bọn họ đi theo Giang Du quậy tưng bừng, nhưng dù sao cũng chỉ là tòng phạm, đâu có lý gì đầu lĩnh thổ phỉ ung dung ngoài vòng pháp luật trong khi hai tiểu lâu la bị phạt?!
Tề thị mặc kệ trong lòng hai anh em nghĩ gì, hỏi Minh Cẩm: "Đồ của Lý gia làm xong chưa?"
Ở trong thôn Minh Cẩm có cô bạn thân tên Lưu Tiểu Ngọc, năm ngoái được gả cho Lý Tiến không cha không mẹ, hiện tại đã hoài thai. Bởi vì cô nàng bị thai nghén không cách gì thêu thùa may vá, nhờ Minh Cẩm làm bộ đồ rộng rãi, nhân tiện gởi ít tiền công để Phó gia dư dả chút.
"Tối hôm qua mới làm xong ạ." Minh Cẩm gật đầu, cười chêm thêm một câu: "Nếu không vì mấy ngày nay trong nhà... bận rộn thì xong sớm rồi."
"Còn cười được," Tề thị trừng mắt lườm nàng một cái, "Thấy vui lắm hả?"
Minh Cẩm cuống quít lắc đầu, mặt mày méo xẹo: "Không thấy vui chút nào ạ, quá khó chơi."
Tề thị bị bộ dáng vô liêm sỉ của nàng chọc cười, vươn tay cốc lên trán nàng, "Con gái lớn như vậy mà còn giỡn hớt."
"Đau quá." Minh Cẩm bịt trán mếu máo, vẻ mặt kính sợ, "Lực tay của mẹ càng ngày càng uy phong mãnh liệt, thật sự trong phạm vi trăm dặm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."
"Có nghiêm trọng vậy không?" Tề thị chưa đã thèm thu lại ngón tay, quả nhiên đỏ một mảnh, bà xoa xoa trán cho Minh Cẩm, "Vừa rồi cha con ngăn cản không để mẹ ra tay dạy dỗ hai đứa kia, hỏa lực bị tích tụ."
Minh Cẩm bất đắc dĩ nhìn cặp sinh đôi đang cười trộm bên cạnh, ai biểu nàng một hai phải tạo không khí sinh động làm chi, xứng đáng tự tìm ngược.
"Con đến đưa đồ cho Lý gia đi." Tề thị thấy Minh Cẩm không nói gì, bèn phân phó.
"Mẹ không đi ạ?" Minh Cẩm ngạc nhiên.
Đây không hợp với lẽ thường nhe, Tề thị chính là rồng giữ của, trình độ ham thích được cầm vàng bạc trong tay khiến người kinh ngạc cảm thán, đặc biệt là những vụ tiền trao cháo múc kiểu này, không thể để Minh Cẩm đi một mình chứ nhỉ?
"Ta phải ở nhà trông chừng." Tề thị mặt ủ mày ê chỉ về hướng phòng Giang Du. Lúc này hắn còn đang ngủ, trong nhà có thể yên lặng một lát, đợi chút tỉnh lại nếu không ai trông chừng, chẳng biết còn gây ra họa gì.
Cha Phó nhìn hai mẹ con như hai kẻ dở hơi, nhịn không được phì cười, bị Tề thị nguýt một cái vội quay đầu đi.
"Con mau đi đi." Tề thị xua tay, "Cứ đem đồ qua đó trước, tiền bạc lấy sau cũng được. Bây giờ người con bé nặng nề, đừng trì hoãn chuyện này."
Minh Cẩm cũng nghĩ đến Lưu Tiểu Ngọc, gật đầu thưa vâng rồi xoay người ra cửa.
Lý gia cách Phó gia không xa, khi Minh Cẩm đến nơi, Lưu Tiểu Ngọc còn đang ăn sáng, thấy nàng thò đầu vào bèn kêu: “Vào đây ngồi đi!”
Bụng Lưu Tiểu Ngọc đã bắt đầu hiện sơn lộ thủy, cô nàng không xuống giường mà chỉ vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu cho Minh Cẩm ngồi xuống.
“Lần trước ta tới còn ăn cái gì nôn ra cái nấy, lần này sao ăn nhiều vậy?” Minh Cẩm nhìn thoáng qua cơm canh trên bàn, trợn tròn mắt.
Trên bàn bày đầy tràn, nào là trứng gà, bánh nướng áp chảo, canh, còn có vài món thịt thà mỡ màng, bữa sáng chẳng phải quá hoành tráng?
Trước đây nghe đồn một số người trở nên rất thích ăn uống sau khi mang thai, nhưng nàng chưa từng chứng kiến ai ăn nhiều như vậy.
“Ta không biết sao lại thế này,” Lưu Tiểu Ngọc hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nhịn không được cắn một miếng bánh bột ngô, “Trước đó không muốn ăn một miếng nào, ngửi mùi cơm là buồn nôn; hiện tại ăn mạnh, còn siêu thích ăn thịt, lão nhà ta bị ta hành hạ quá sức.”
Cô nàng nhắc tới trượng phu nhà mình rõ ràng là bộ dáng "Cậy sủng mà kiêu", Minh Cẩm không khỏi bật cười: “Chẳng biết năm đó ai khóc la không chịu lấy chồng.”
Lý Tiến tuy là người trung thực và có năng lực nhưng tướng mạo khó coi, hầu như có thể dùng hiện trường tai nạn xe cộ để miêu tả mức độ thảm thiết của dung nhan anh ta, bởi vậy mãi vẫn chưa kiếm được vợ. Năm đó khi Lưu gia đồng ý mối hôn nhân này, Lưu Tiểu Ngọc một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng bị mẫu thân hung hăng đánh cho một trận mới ngoan ngoãn kết hôn, ai ngờ chưa đến một năm đã lập tức thay đổi hoàn toàn.
Minh Cẩm nhìn xung quanh, trong nhà sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, đồ đạc cần thiết đều có đủ. Gương mặt bánh bao của Lưu Tiểu Ngọc càng thêm đầy đặn, vẻ mặt cũng vui sướng hạnh phúc, tay nhẹ nhàng đỡ bên hông, nụ cười mang theo một tia mẫu tính sáng rọi khiến Minh Cẩm suýt không nhận ra cô bạn chơi thân từ nhỏ.
“Chuyện cũ rích còn nhắc lại làm gì?” Lưu Tiểu Ngọc giả vờ tức giận đập Minh Cẩm một cái, hỏi, “Quần áo làm xong rồi?”
“Thì đem đến cho ngươi nè.” Minh Cẩm cười mở ra bao phục trong tay.
“Tay nghề của ngươi càng ngày càng tiến bộ.” Lưu Tiểu Ngọc vuốt ve bộ đồ, hấp tấp bảo Minh Cẩm, “Mau canh cửa giùm đi, ta thay ngay.”
“Ngươi làm gì nóng nảy như con khỉ vậy?” Minh Cẩm kinh ngạc.
“Ngươi cũng biết ta mà,” Lưu Tiểu Ngọc mặt mày đau khổ, “Trước nay đều thích mặc đồ bó sát, mấy ngày qua ăn uống ngon miệng, lão nhà ta lại không cho ăn ít, người phình to như cái màn thầu, bụng cũng to ra, hầu hết y phục cũ không thể mặc vừa. Nhìn bên ngoài còn miễn cưỡng trông được, bên trong không dám cột dây.” Nói xong bèn vén áo cho Minh Cẩm xem.
Minh Cẩm liếc nhìn, quả nhiên áo lót hầu như không che được vòng bụng, khó khăn lắm mới dùng mảnh vải buộc lại, rốt cuộc không nhịn được cười khúc khích: “Không tệ không tệ, vừa trắng vừa béo.”
“Ngươi đừng chọc giận ta.” Lưu Tiểu Ngọc ngang ngược hất cằm, chỉ vào bụng mình, “Ta không thể bị hù dọa, nơi này còn một đứa bé đấy.”
“Ngươi dùng chiêu này mà đối phó với Lý Tiến nhà ngươi.” Minh Cẩm cười nhạo, “Mang thai thôi chứ có gì đâu, coi bộ dáng của ngươi kìa, nói ngươi trắng nõn mập mạp bộ không đúng sao?”
“Ngươi có bản lĩnh thì cũng sinh con đi?” Lưu Tiểu Ngọc liếc xéo nàng, bộ dáng không ai bì nổi.
“Xì.” Minh Cẩm coi thường, chút này chưa đủ trình độ làm nàng đỏ mặt đâu, “Lấy chồng sinh con cũng không tiến bộ, đi học vài câu hù dọa người?”
Lưu Tiểu Ngọc lúng túng cười cười, nghĩ tới hôn sự của Minh Cẩm bèn hiếu kỳ hỏi: “Nhắc mới nhớ, sao Lục gia mà ngươi đính hôn còn chưa tới đón dâu?”
“Ta đã nói với mẹ, để ta ở nhà thêm mấy năm, ngàn vạn lần đừng bắt chước mẹ Tiểu Ngọc.” Minh Cẩm nhại lại giọng điệu kiêu kỳ của Lưu Tiểu Ngọc năm trước: "Nếu bắt con lấy chồng sớm, con đi theo Trư Bát Giới!"
Lưu Tiểu Ngọc giả vờ tức giận đẩy nàng ra, “Mau đi canh cửa cho ta, đừng nhí nhố.”
Minh Cẩm cười lau nước mắt, ngoan ngoãn đi khép cửa lại rồi giúp Lưu Tiểu Ngọc hành động không tiện thay quần áo.
“Bây giờ mới có thể thở được, mấy ngày qua ta thật khó chịu muốn chết.” Lưu Tiểu Ngọc đỡ hông, vẻ mặt thỏa mãn.
“Tại ta bận quá,” Minh Cẩm nói, “Bằng không có thể làm xong sớm mấy ngày đưa tới cho ngươi.”
“Ta biết.” Lưu Tiểu Ngọc nghe xong, vẻ mặt hóng hớt, “Mau nói ta nghe, người tới nhà ngươi là ai vậy? Có phải thiếu gia họ Lục mà ngươi đính hôn không?”
“Ngươi nghĩ tới đâu rồi, mẹ ta cũng chưa nhọc lòng chuyện hôn nhân của ta như ngươi.” Minh Cẩm buồn cười chọc chọc gương mặt bánh bao tròn vo của Lưu Tiểu Ngọc, chỉ chỉ bụng cô nàng, “Rảnh quá thì nghỉ ngơi đi, đừng nghe gió đoán mưa, dạy hư con nít.”
“Mấy bà lão nhiều chuyện trong thôn đều bàn tán xôn xao kìa, đều là mấy bà có bốn thế hệ con cháu, đồn thổi còn giựt gân hơn ta.” Lưu Tiểu Ngọc chun mũi, không cho Minh Cẩm nói sang chuyện khác: “Kể nhanh lên, sao ta nghe nói đầu óc hắn không thông minh lắm?” Cô nàng nói một cách uyển chuyển, ánh mắt lại biểu hiện rõ ràng nàng ta muốn tuôn ra hai chữ “Ngu ngốc”.
Minh Cẩm dở khóc dở cười, lắc đầu đính chính: “Không phải người Lục gia.”
“May quá.” Lưu Tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chửi rủa: “Ta biết ngay bọn họ đồn bậy, sao Minh Cẩm có thể lấy một đứa...”
Minh Cẩm lườm một cái làm Lưu Tiểu Ngọc im miệng, cười cười, “Rốt cuộc là người nào thế, nghe nói nhặt được?”
“Không phải.” Minh Cẩm lắc đầu, “Là bà con xa của cha ta la cà đến đây, vừa tới đã ra bờ sông chơi, kết quả ướt nhẹp bị nhiễm phong hàn nên không cách gì rời đi, chỉ có thể ở nhà ta dưỡng bệnh.”
Dù sao Giang Du là người ngoài, đến ở trong nhà cũng phải có lý do. Tề thị và bà cụ Phó bàn bạc một hồi, quyết định công khai là họ hàng xa của Phó gia đến đây ở tạm. Bởi vì Giang Du không nhớ gì cả, Phó gia chỉ có thể âm thầm chờ đợi người nhà hắn đủ thần thông quảng đại để tìm tới thôn này, mau chóng đưa hắn về.
“Sao ta nghe đồn hắn náo động đòi bỏ đi, còn phá đổ tường nhà ngươi nữa?” Lưu Tiểu Ngọc thật cẩn thận hỏi.
“Ngươi chẳng động não chút nào,” Minh Cẩm cười yếu ớt, “Hắn mới bao lớn, làm sao có thể phá tường? Thật ra chỉ đi theo Minh Thụy phá phách làm tróc một mảnh tường thôi.”
“Nói cũng đúng,” Lưu Tiểu Ngọc bị Minh Cẩm thuyết phục, lại khẩn trương hỏi, “Nhưng về vụ này, mẹ ngươi không dậm chân à?”
Minh Cẩm nén cười, “Không có.”
Tề thị chỉ hơi phiền não, bà vẫn luôn chờ đợi sẽ có chút thu hoạch ngoài ý muốn. Từ cử chỉ khí độ của Giang Du, lại nhìn mức độ kén ăn của hắn, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy hắn có vẻ là thiếu gia của một đại gia nào đó, biết đâu đây là phần kỳ ngộ của Phó gia. Nếu được việc, Phó gia có thể thịnh vượng một lần nữa, không cần đi theo Tề gia kinh doanh.
Trước đây Tề thị cảm thấy cuộc sống quá mức vô vọng, nhưng hiện giờ như thế rất tốt, một hơi tới hai cơ hội, không biết chọn cái nào tốt hơn -- vốn đã thuyết phục xong Tề Tư Vinh mang theo trượng phu đi buôn bán, Tề Tư Vinh khó khăn lắm mới nhận lời, bỏ lỡ cơ hội này thật sự đáng tiếc; nhưng thấy Giang Du là con cá lớn lại không nỡ buông tha, làm Tề thị mấy đêm trằn trọc không ngủ ngon giấc.
“Nhà ngươi thật không tệ.” Lưu Tiểu Ngọc hâm mộ nhìn Minh Cẩm khen, “Mẹ ngươi lợi hại như vậy mà lại rất hiếu thuận với bà bà.”
“Lão thái thái nhà ta là người hiểu chuyện.” Minh Cẩm mỉm cười.
Tiểu bối có hiếu thuận hay không, trước nay đều từ trong miệng lão nhân nói ra, chỉ cần không gây náo loạn, đóng cửa lại ai biết mẹ chồng nàng dâu nhà người ta rốt cuộc sống chung thế nào? Tuy bà cụ Phó ở nhà rất nghiêm túc lại hay bắt bẻ, nhưng mỗi khi có người hỏi thăm chuyện nhà, trước nay bà cụ đều khen con trai con dâu hiếu thuận hiểu chuyện, chưa hề nói nửa câu không tốt về Tề thị với người ngoài.
Tề thị cũng là người biết điều, mẹ chồng giữ thể diện cho mình ở bên ngoài, vậy thì ở nhà dù bị mắng đến bốc hỏa đều miễn cưỡng nén xuống lắng nghe, mười mấy năm không đỏ mặt.
“Cũng may ta không có bà mẫu, bằng không thật đúng là chẳng biết phải sống thế nào,” Lưu Tiểu Ngọc bất đắc dĩ kể, “Cứ xem mẹ ta và tổ mẫu kìa, tết năm nay suýt nữa là đánh nhau. Người hơn bảy mươi tuổi vẫn có thể lập tức phóng từ trên giường xuống đất, chân cẳng còn linh hoạt hơn ta.”
“Người già thân thể khỏe mạnh là phúc phận,” Minh Cẩm an ủi, “Tổ mẫu và mẹ ngươi đấu nhau ngần ấy năm, nếu thật ngừng nghỉ, không chừng ngược lại không khỏe mạnh như hiện tại.”
“Ngươi đang an ủi ta sao?” Lưu Tiểu Ngọc nghiến răng chồm tới, giơ tay muốn véo má Minh Cẩm.
“Ôi chao, coi chừng cái bụng.” Minh Cẩm lanh lợi né tránh, đứng xa xa nhìn Lưu Tiểu Ngọc cười híp mắt.