Mục lục
Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc dù cả hai đều đi ngủ rất khuya nhưng sáng hôm sau vẫn tỉnh dậy trước bình minh.

Minh Cẩm là vì lo lắng, dậy sớm để trang điểm chải chuốt. Nàng đã chuẩn bị quần áo cùng trang sức trước khi tới đây, Lục Trạm xuất thân nông hộ, những y phục tơ lụa Tề thị cho nàng thật ra không thích hợp, nàng chỉ mặc bộ đồ mới may, chọn mấy món trang sức không quá chói mắt. Hôm qua đám cưới đã trang điểm thật đậm, hôm nay tuy không cần bôi son phấn thật dầy nhưng nàng vẫn cẩn thận trang điểm một phen, lo sợ bất an chờ đợi.

Sau khi Lục Trạm tỉnh dậy lưu loát thay quần áo ra cửa, chỉ nói trở về sẽ đưa nàng đi kính trà cha mẹ, qua gần một canh giờ mới về phòng, mồ hôi đầy mặt như vớt ra từ trong nước.

Nhìn Minh Cẩm trang điểm chỉnh tề, anh chàng hình như hơi buồn cười, thấy Minh Cẩm trợn mắt lườm một cái bèn vội gật đầu khen: “Không tệ.”

“Chỉ không tệ thôi sao?” Minh Cẩm hơi thất vọng.

“Đẹp, chưa từng thấy ai đẹp như vậy.” Lục Trạm lập tức sửa miệng, trên mặt là nụ cười không có nửa phần thành ý.

Minh Cẩm bĩu môi, quay đầu không thèm nhìn chàng ta, Lục Trạm không để bụng, cởi quần áo trên người ném xuống đất, sau đó nhúng khăn vào chậu nước vắt khô lau người.

Lúc này mặt trời bắt đầu mọc, Minh Cẩm hé cửa sổ để lấy ánh sáng vẽ mày, ánh mặt trời rơi trên cơ thể cân xứng rắn chắc của Lục Trạm, màu da lúa mạch lóe sáng khỏe mạnh, thân hình chàng ta cao lớn cường tráng càng tăng thêm khí thế bất phàm.

Minh Cẩm đỏ mặt đi tới, giành lấy khăn vải giúp Lục Trạm chà lau sau lưng. Không biết chàng ta đi nơi nào mà người mướt mồ hôi, tay Minh Cẩm đi xuống, trong lúc vô ý ngón tay chạm vào vòng eo không có một chút mỡ thừa, bị chàng ta lập tức tránh ra.

“Hắc hắc,” Lục Trạm cười ngượng ngùng, “Thôi cứ để ta tự làm, tay nàng chả có chút sức nào, quá nhột!”

Minh Cẩm khẽ hừ một tiếng, quay đầu không để ý chàng ta.

“À,” Lục Trạm đang mặc quần áo, nhịn không được mở miệng, “Xuân Sinh là thằng nhỏ trong thôn chúng ta.”

Minh Cẩm biết Lục Trạm sẽ nói về chuyện này nhưng không ngờ chàng nhắc tới ngay bây giờ, không khỏi hơi kinh ngạc.

“Chuyện này phải giải thích rõ với nàng, bằng không trong lòng nàng luôn có khối u.” Lục Trạm cười khổ, “Phụ thân của Tiểu Văn cứu Hoài Uyên một mạng trên chiến trường, bản thân lại không thể trở về.”

“Sở Hoài Uyên?” Minh Cẩm nhớ lại nam tử đã gặp đêm hôm qua, “Hắn không giống một chiến sĩ.”

“Hắn đi theo quân y, hiện tại là lang trung trong thôn.” Lục Trạm cười.

“Thôn này của các người...” Minh Cẩm bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Nơi này đích thật chỉ là một nông thôn bình thường.” Vẻ mặt Lục Trạm nghiêm túc, “Chỉ là sát bên bờ sông phía Đông có một khu đất, sống ở đó đều là người từ chiến trường trở về.”

Minh Cẩm nhìn bộ dáng hiếm khi đứng đắn của Lục Trạm, hiểu rõ chuyện này đối với chàng rất quan trọng, vì vậy bình tĩnh chăm chú lắng nghe.

“Tuy nhiên nàng đừng lo lắng,” Lục Trạm an ủi, “Người Đông Viên không dễ dàng ra ngoài, nàng cũng không cần qua đó.”

“Tiểu Văn ở tại Đông Viên?” Minh Cẩm đột nhiên hỏi.

“À,” Lục Trạm dường như không nghĩ tới Minh Cẩm đã vòng trở về nhanh như vậy, ho nhẹ vài tiếng mới nói, “Đúng vậy.”

“Cô ta thích chàng.” Minh Cẩm nói một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.

Lục Trạm càng thêm co quắp, gãi gãi đầu, giọng điệu ai oán: “Ta thật sự chỉ coi nó là một đứa con nít, giống như con gái của ta, điều này, điều này khác biệt rất lớn.”

Minh Cẩm nhẹ nhàng thở phào, nàng thật sợ Lục Trạm quăng cho nàng một câu “Ta coi nó như muội muội”, nhón chân vỗ vỗ vai Lục Trạm, cười ranh mãnh: “Không nhìn ra chàng còn hấp dẫn cả mấy cô gái nhỏ.”

Lục Trạm trừng mắt lườm Minh Cẩm, một tay ôm nàng vào ngực, gần như bóp gãy eo nàng, hùng hổ mắng: “Không được nói bậy.”

“Ui da, thắt lưng của em.” Minh Cẩm kêu thảm giãy giụa, đôi mắt lại cười thành hình trăng non.

Lục Trạm ngẩn người nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của Minh Cẩm, không có cách nào bày ra vẻ hung thần ác sát với nàng.

“Xuân Sinh xảy ra chuyện, Tiểu Văn tính thế nào?” Minh Cẩm bỗng nghiêm túc hỏi.

“Việc này rốt cuộc chỉ có lời nói một bên của Xuân Sinh, Tiểu Văn vẫn luôn ở trong Đông Viên...” Giọng Lục Trạm càng lúc càng nhỏ, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Minh Cẩm, “Thực xin lỗi.”

“Em muốn nghe lời thật.” Minh Cẩm không phục nhéo cánh tay Lục Trạm nhưng chẳng khác gì gãi ngứa cho chàng ta.

“Cho dù Tiểu Văn làm nhiều chuyện ngu xuẩn gì đi nữa, Hoài Uyên cũng sẽ bảo vệ nó.” Lục Trạm kéo Minh Cẩm lại gần, tay đặt lên bả vai nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Việc này chỉ có thể chấm dứt ở đây.”

Minh Cẩm nhìn ánh mắt Lục Trạm, bên trong có van cầu, cũng có xin lỗi, nàng không lập tức trả lời mà chỉ hỏi: “Vậy Xuân Sinh thì sao? Cũng coi như chấm dứt?”

Lục Trạm giơ tay búng mũi Minh Cẩm: “Bình thường thấy nàng ngây ngốc, sao lúc này lại khôn khéo vậy?”

Minh Cẩm cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Mạng người không phải những thứ khác, không thể sống lại.”

Chính vì sinh mệnh mất đi không thể tìm lại, Minh Cẩm mới không thể tiếp thu cách giải quyết dễ dàng như thế. Đây không phải trò chơi, mỗi người chỉ có một cơ hội, chết rồi thì không còn gì nữa.

Nếu toàn bộ người trong thôn đều xem nhẹ tánh mạng, như vậy có phải sẽ còn Xuân Sinh thứ hai, Xuân Sinh thứ ba? Minh Cẩm thoát được lúc này, tiếp theo lại có thể may mắn như thế hay không?

Một cô ả ác độc như vậy ở gần nàng như hổ rình mồi, còn có Sở Hoài Uyên ở bên cạnh mạnh mẽ bảo hộ, cha Phó không kéo nổi ai ra khỏi vực sinh tử, vậy ai sẽ bảo vệ tính mạng của nàng?

“Ta hiểu mà.” Lục Trạm ôm Minh Cẩm vào lòng, lẩm bẩm bên tai nàng, “Cha mẹ Xuân Sinh chỉ cần tiền.”

Thân thể Minh Cẩm cứng đờ, hồi lâu mới khàn khàn hỏi: “Vậy chàng muốn thế nào?” Nàng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng chua xót, không muốn nói lời cay nghiệt nhưng lại không nhịn được, lời tuôn ra tựa hồ đang khiêu khích.

Thân hình Lục Trạm run lên, có chút đáng thương bảo Minh Cẩm: “Đừng nói vậy, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, tuyệt đối không để nàng gặp bất kỳ sơ xuất gì.”

“Chàng còn có việc phải làm.” Minh Cẩm cực kỳ bình tĩnh phân tích, “Chắc chắn không có khả năng thời thời khắc khắc canh giữ bên cạnh ta.”

“Nàng đừng quá xem thường Hoài Uyên,” Lục Trạm nhéo má Minh Cẩm, “Tuy hắn thiên vị người nhà nhưng lần này cũng bị chọc giận. Tiểu Văn bị nhốt ở Đông Viên, rất nhiều người lợi hại trong đó, nó không thể ra ngoài.”

“Đó dù sao cũng là nhà của nó,” Minh Cẩm cười khổ, “Còn có thể nhốt nó cả đời hay sao? Nó phải gả đi, chẳng lẽ Sở Hoài Uyên còn có thể theo nó xuất giá?”

“Tiểu Văn cùng lắm chỉ là đứa trẻ làm chuyện sai lầm,” Lục Trạm thấp giọng phân trần, “Nó quá nhỏ, không ý thức được mình gây ra chuyện gì, mạng người rốt cuộc là cái gì. Hoài Uyên bắt đầu nghiêm khắc quản giáo nó, vài năm nữa sẽ gả nó ra ngoài; còn phần chúng ta, chỉ vài ngày nữa sẽ rời khỏi nơi này.”

“Rời đi?” Minh Cẩm vốn muốn tiếp tục phản đối, ngay cả từ biện luận đều đã chuẩn bị bản nháp trong bụng, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Lục Trạm đã thành công dời sự chú ý của nàng.

“Vừa rồi không phải nàng cũng nói rồi à,” Lục Trạm cười, nháy mắt với Minh Cẩm, “Ta phải có việc làm, bằng không sao có thể nuôi nổi tiểu thư dòng dõi thư hương?”

“Phải về biệt viện Giang gia?” Minh Cẩm bực bội lườm chàng ta một cái, lúc này mới nhớ thời đại này đâu có thời gian nghỉ kết hôn, hôn lễ kết thúc thì dĩ nhiên phải bắt đầu “đi làm”.

“Không,” Lục Trạm cười cười, “Ta đâu phải thị vệ của Giang gia.”

“Lúc trước rõ ràng chàng nói mình là thị vệ Giang gia.” Minh Cẩm nghi ngờ nhìn chàng ta, tức giận chỉ ra.

“Lúc trước đúng là ta ở Giang gia làm thị vệ,” Lục Trạm gật đầu, lại cười tủm tỉm giải thích, “Nhưng không phải do Giang gia quản lý.”


Nếu chàng không muốn nói cặn kẽ thì dĩ nhiên không thể truy vấn tiếp, Minh Cẩm gật đầu, vui vẻ hỏi: “Chàng đưa em đi theo chứ?”


“Đương nhiên.” Lục Trạm kéo tay Minh Cẩm đi ra khỏi phòng, “Đâu thể vứt nàng một mình ở chỗ này, cả gia đình ở đây ta còn ứng phó không nổi huống chi nàng.”


Minh Cẩm cười ngây ngô đi theo sau Lục Trạm, rốt cuộc có một chuyện đáng để cao hứng, còn gì làm người ta vui sướng hơn so với chuyện sau khi tân hôn không cần ở cùng cha mẹ chồng? Nghĩ đến tương lai tươi sáng, chuyện kính trà trong chốc lát không còn làm nàng lo lắng.


“Tuy nhiên,” Lục Trạm rốt cuộc quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ nói, “Nương tử à.”


“Sao thế?” Minh Cẩm nghiêng đầu nhìn chàng ta, bộ dáng có chút nghịch ngợm.


Lục Trạm nhìn xung quanh một vòng rồi hôn trộm một cái, sau đó mới thỏa mãn nói: “Nàng thảm rồi, nàng trông đẹp như vậy, hôn lễ gây kinh ngạc như vậy, cha mẹ ta đã bị nàng dọa sợ.”


Minh Cẩm mới bị cái hôn của Lục Trạm làm cho thẹn thùng, rồi lại bị câu nói của chàng ta khiến đầu óc choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK