Mục lục
Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Còm đăng ở Wattpad

Convert bởi Tâm Tít Tắp ở Wiki dịch

Vào năm ba mươi tuổi nàng gặp được người thứ hai theo đuổi chồng mình, đây có coi như là một loại khảo nghiệm nhân sinh hay không?

Ngoài mặt Minh Cẩm làm bộ bình tâm hòa khí, thêu thùa may vá cùng với con gái Tiểu Nam.

"Mẹ," Giọng nói nhỏ nhẻ của Tiểu Nam vang lên, "Vì sao Khang tỷ tỷ có thể cùng cha và các ca ca ra cửa, mẹ con mình phải ở nhà?"

Minh Cẩm nuốt xuống cục máu nóng nghẹn ở cổ họng, bất đắc dĩ nhìn con gái út non nớt đáng yêu, thật đúng là đang chọc vào vết thương lòng của nàng mà.

Khang cô nương kia dù sao cũng đã hai mươi, nàng chỉ lớn hơn cô ta mười tuổi chứ mấy, sao bối phận lại cao hơn một bậc thế này?

Minh Cẩm bực bội bĩu môi, sinh bốn đứa con xong thật đúng là không ai coi nàng là cô vợ trẻ nữa rồi, nhưng năm nay nàng mới ba mươi tuổi thôi mà, chưa tới sinh nhật nữa đấy!

"Cha và các ca ca phải làm việc nguy hiểm, mẹ và Tiểu Nam đi theo chỉ gây thêm phiền." Minh Cẩm kiên nhẫn giải thích với Tiểu Nam, như thể đang thuyết phục chính mình, "Từ nhỏ Khang tỷ tỷ đã học võ công, người cũng giỏi giang, đi theo để hỗ trợ."

Đương nhiên, nếu trong lúc mấy cha con làm việc, cô gái họ Khang kia không cần luôn hướng tới Lục Trạm liếc mắt đưa tình thì càng tốt hơn.

Có trời mới biết một ông chồng đã qua bốn mươi sao còn hấp dẫn được gái hai mươi thế kia?!

Minh Cẩm không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

"Ồ." Tiểu Nam bất mãn lầu bầu, "Vậy vì sao cha không cho Tiểu Nam học võ từ nhỏ?"

Bởi vì sợ con gái yêu lớn lên sẽ thực sự trở thành khỉ phá phách như đám ca ca, tương lai có cho của hồi môn nhiều bao nhiêu cũng không có người dám rước.

Minh Cẩm nghĩ đến năm đó Lục Trạm mặt mày nghiêm trọng tuyên bố quyết định này, rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhàng hơn, xoa đầu Tiểu Nam: "Đó là việc làm nguy hiểm, cha muốn Tiểu Nam lớn lên một cách an toàn tự tại."

Cũng may Tiểu Nam không tiếp tục truy vấn, mà quan tâm đến một vấn đề khác: "Vậy khi nào họ trở về?"

"Không chừng vừa sập tối là đã trở lại." Minh Cẩm bẹo má Tiểu Nam, cười đáp.

Hai mẹ con nhìn sắc trời, buông xuống kim chỉ trong tay, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Cho dù Tiểu Nguyên cưới vợ đã dọn ra ở riêng, trong nhà vẫn còn bốn tên đực rựa ăn như núi lở, nếu bọn họ trở về, mấy chiếc bánh bột ngô trong nhà thật không đủ nhét kẽ răng.

Tuy Tiểu Nam còn chưa tới tuổi chính tay nấu cơm, nhưng vẫn có thể làm phụ bếp cho Minh Cẩm. Hai mẹ con vừa nói chuyện phiếm vừa nấu cơm, thời gian trôi qua cũng mau.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, trời vừa tối là cánh đàn ông từ bên ngoài trở về, người đầy bụi đường.

Mọi người đều biết quy định của Minh Cẩm, về tới cũng không dám nhào thẳng đến bàn ăn mà nối đuôi nhau tiến vào phòng tắm, cãi nhau ầm ĩ tranh giành tắm trước.

Lục Trạm khoanh tay trước ngực đứng ngoài cửa, chờ bọn nhỏ tắm xong thì vào thu dọn tàn cục.

"Khang cô nương vào nhà rửa mặt đi." Minh Cẩm nặn ra vẻ mặt tươi cười, trông hơi cứng ngắt.

"Đa tạ tẩu tử." Khang cô nương cười cười với Minh Cẩm, lại liếc nhìn Lục Trạm đứng ở cạnh cửa một cái, xoay người uốn éo eo đi vào phòng.

Minh Cẩm ở phía sau chửi thầm, còn vặn nữa coi chừng ông trời làm cho trẹo hông!

Đáng tiếc ông trời luôn chậm trễ trong việc thu tin, không nghe được Minh Cẩm kêu gọi, nàng chỉ đành quay sang nhìn Lục Trạm.

Lục Trạm cũng đang nhìn nàng, thấy nàng rốt cuộc chú ý tới mình, hơi mỉm cười thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hả?" Minh Cẩm nghi hoặc liếc Lục Trạm một cái.

"Nàng không được vui." Lục Trạm chỉ chỉ giữa hàng mày của nàng, "Từ khi chúng ta vừa đi là đã như vậy, xảy ra chuyện gì?"

Minh Cẩm cứng họng, chẳng lẽ nàng phải nói cho ông chồng chậm hiểu này, có một cô gái nhỏ đang tuổi thanh xuân nhưng mắt chó bị mù để ý chồng mình?

"Không có gì." Minh Cẩm lắc đầu, cười lảng đi, "Có thể mấy hôm nay hơi mệt."

Vừa nghe vậy là Lục Trạm đứng thẳng người, đi tới cúi đầu cẩn thận quan sát Minh Cẩm, sau đó đặt tay lên vai nàng, nhíu mày nói: "Nàng vào phòng nghỉ ngơi đi, bên này giao cho ta."

"Một cô nương đang ở trong phòng rửa mặt chải đầu, giao cho một người đàn ông coi sao được." Minh Cẩm cố gắng kiềm chế vị chua trong giọng nói, đẩy Lục Trạm sang một bên, "Chàng cứ lo cho mấy tên quỷ nhỏ kia là được, chỗ này giao cho em."

"Con trai của ta không nhỏ hơn cô nương kia bao nhiêu," Vẻ mặt Lục Trạm chả thèm để ý, "Ta đâu có đi vào phòng, chỉ chờ Khang cô nương đi ra để ta kêu vào phòng ăn cơm mà thôi. Nàng và Tiểu Nam vào nhà chính trước đã, bên ngoài lúc nóng lúc lạnh. Từ khi nàng sinh Tiểu Nam thì sức khỏe không còn tốt như xưa, phải chú ý giữ gìn một chút mới được."

Trong lòng Minh Cẩm ấm áp, kề sát vào Lục Trạm thấp giọng nói, "Em mặc nhiều lớp lắm, hơn nữa lúc này vẫn chưa quá lạnh. Chàng đã ra ngoài mấy ngày rồi, em chỉ muốn ở bên chàng nhiều thêm một lát."

Lục Trạm bất chấp bụi đất trên người, giơ tay ôm eo Minh Cẩm, cũng thấp giọng nói: "Đợi buổi tối đã, nàng vào nhà đi."

Hai người đang nói chuyện, không chú ý bên kia Lục Phi đã nhanh chóng tắm xong từ trong phòng tắm chui ra, nhìn cha mẹ cười quái dị.

Minh Cẩm tức khắc đỏ mặt, không biết Lục Trạm làm gì, chỉ cảm thấy chân chàng ta hình như hơi động một chút là nghe Lục Phi kêu thảm thiết.

"Ui da," Lục Phi ôm cẳng chân nhảy tới nhảy lui, "Con chưa nói gì mà."

Lục Trạm cười khục khục, liếc xéo con trai.

Minh Cẩm vội vàng rời khỏi vòng tay Lục Trạm, chợt thấy Khang cô nương đang từ trong phòng đi ra, thấy hai người âu yếm như thế, sắc mặt dường như tái hơn.

"Đi theo ta." Minh Cẩm cười tủm tỉm nắm tay Khang cô nương kéo về hướng phòng ăn.

Lục Trạm xoay người vào phòng tắm, Lục Phi vội không chờ nổi phóng đi kiếm đồ ăn.

Chờ Lục Trạm và cặp song sinh từ phòng tắm lại đây, Lục Phi đã bắt đầu ăn cơm chiều.

Lục Trạm giơ chân đá Lục Phi sang một bên, chen vào bàn ăn cùng hai đứa sinh đôi, chộp một cái màn thầu nhét vào miệng.

Khang cô nương cúi đầu, mặt ửng hồng, khóe mắt không ngừng liếc về phía Lục Trạm.

"Sao lần này Khang cô nương lại theo tới đây?" Minh Cẩm mở miệng hỏi, nghiêng người ngăn cản loạt tim hồng đối phương không ngừng phóng ra.

"À," Khang cô nương sửng sốt một chút, thấp giọng nói, "Đã lâu không gặp Tiểu Nam, hơi nhớ con bé."

"Khang tỷ tỷ nói xạo," Tiểu Nam thẳng thừng vạch trần, "Tỷ vẫn luôn nhìn cha muội, chưa hề hỏi han muội câu nào."

Con bé vừa dứt lời thì sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Minh Cẩm không nói gì, dùng ánh mắt u oán đâm Lục Trạm một cái, quay sang Tiểu Nam nhét một cái màn thầu vào miệng bé, lấp kín nguồn gốc rắc rối.

"Đứa nhỏ này," Lục Trạm cười gượng, trừng mắt lườm Tiểu Nam, "Nói cái gì đâu không, người ta là phận vãn bối, lời này không thể nói bậy."

Mặt Khang cô nương đang đỏ bừng, nghe Lục Trạm nói như vậy sắc mặt chuyển sang trắng bệch, há miệng thở dốc nhưng đôi môi run rẩy nói không nên lời.

Ăn cơm xong, Khang cô nương lập tức đứng dậy cáo từ, Minh Cẩm giả ý nói vài câu giữ lại nhưng cô nàng không kịp nghe, xoay người vội vàng rời đi.

[Con gái mẹ giỏi quá,] Minh Cẩm vui rạo rực nghĩ bụng, [Ngày mai sẽ làm món cà tím nướng Tiểu Nam thích nhất.]

Còn chưa vào nhà đã nghe Lục Phi lầu bầu trách Tiểu Nam: "Muội hù dọa cô nương kia đi rồi, chắc chắn cha lại rúc vào phòng bá chiếm mẹ."

"Khang tỷ tỷ muốn cướp cha của muội." Tiểu Nam rất bất mãn.

Lục Trạm đứng ngoài phòng, vẻ mặt buồn cười nhìn Minh Cẩm, cuối cùng hiểu ra vừa rồi cô vợ nhà mình không cao hứng vụ gì. Sau đó anh chàng lại hơi bực, chẳng lẽ hắn sẽ coi trọng một con nhóc còn chưa nẩy nở hay sao?

Minh Cẩm nhìn vẻ mặt âm u của Lục Trạm, thụt lùi một bước cười cầu tài muốn chạy trở vào phòng ăn.

Lục Trạm làm sao có thể cho phép nàng né tránh, đi qua chặn ngang bế nàng lên đưa vào buồng.

Minh Cẩm thấp giọng kinh hô: "Bọn nhỏ còn ở phòng ăn."

"Bọn nó thấy chúng ta không trở lại, đương nhiên biết tự về phòng ngủ." Lục Trạm cười đắc ý, sải bước nhanh hơn.

Minh Cẩm nhịn không được hơi đỏ mặt, vòng tay ôm cổ Lục Trạm, thấp giọng dỗi, "Con gái đuổi đi mất cô nàng ngưỡng mộ chàng, có thất vọng không?"

Lục Trạm thuận thế cắn một miếng trên má Minh Cẩm, khiến nàng thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

"Đúng là rảnh quá ăn giấm tùm lum." Lục Trạm cười hắc hắc, đặt Minh Cẩm xuống đất xoay người cài cửa buồng, khí thế mười phần, "Xem ta trừng trị nàng thế nào."

Minh Cẩm hứ một tiếng, nhào tới giằng xé với chàng ta. Tuy sức lực nàng khiếm khuyết nhưng chơi xấu và gặm cắn luôn là thế mạnh của nàng.

Hai người tay miệng không ngừng, bước chân cũng thực ăn ý đi vào nội thất.

Thân già chân yếu thật sự không thích hợp vận động kịch liệt trên mặt đất hoặc trên bàn với độ khó cao và không thoải mái chút nào.

Lục Trạm bị Minh Cẩm cắn thậm tệ, bế nàng lên vọt đến mép giường, xoay người đè nàng dưới thân, cả giận nói: "Nàng còn muốn chiếm lý?"

"Đương nhiên em chiếm lý," Minh Cẩm phẫn hận thở hổn hển, giơ tay gõ trước ngực Lục Trạm, "Không phải chàng đi làm việc à? Vì sao còn khiến tiểu cô nương nhà người ta rung động? Nếu cô nàng có hứng thú thì nên hướng về mấy đứa con trai chứ sao để mắt đến lão già này?"

"Lão già?" Lục Trạm nhướng mày, một tay cố định đôi tay Minh Cẩm, tay kia chậm rãi du tẩu trên người nàng.

Minh Cẩm suýt nữa rên rỉ thành tiếng, cố gắng cắn môi nén lại, tức giận nguýt Lục Trạm.

Tay Lục Trạm làm càn hơn, không ngừng tìm kiếm những khu vực mẫn cảm.

Minh Cẩm dùng hết sức giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được, lại không dám rên lớn tiếng sợ bị bọn nhỏ bên ngoài nghe thấy, thấp giọng kêu: "Mau buông ra."

Lục Trạm không nói, dùng môi chặn miệng Minh Cẩm.

Minh Cẩm há mồm định cắn, ngược lại vừa lúc thuận tiện cho môi lưỡi chàng ta tấn công.

Hai người vốn không phải nghiêm túc chiến đấu, thực mau tay chân đã quấn quýt với nhau. Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.

Ngoài phòng.

Tiểu Nam nỗ lực nghe ngóng động tĩnh trong phòng, lại phát hiện chẳng nghe được gì, ỉu xìu nhìn sang ca ca: "Lại không vào được rồi."

"Đáng đời," Lục Phi hừ hừ, "Nếu muội không đuổi cô họ Khang kia đi, đêm nay khẳng định cha phải ngủ trong phòng chúng ta."

"Ngốc quá" Cặp song sinh đồng thanh chê bai Tiểu Nam.

"Nhưng muội không muốn Khang tỷ tỷ cướp cha đi." Tiểu Nam uất ức rụt rụt cổ, nước mắt sắp trào ra.

Các ca ca vẫn rất thương yêu muội muội duy nhất, nhìn bộ dáng tội nghiệp của Tiểu Nam, Lục Phi cúi người bế muội muội lên, dẫn hai em trai song sinh vào buồng.

"Cha mới không thích loại nữ tử đó đâu." Lục Phi ông cụ non trấn an Tiểu Nam, "Cô ả kia làm sao so được với mẹ?"

"Nhưng mẹ nói..." Tiểu Nam bĩu môi.


"Chờ về sau ta tìm nàng dâu, chắc chắn phải tìm một người như mẹ." Lục Phi không nghe muội muội nói, lo tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.


"Đệ thích người như Tiểu Hồng tỷ." Thằng anh sinh đôi hiển nhiên bất đồng ý kiến.


"Đệ chả cần cưới vợ." Thằng em sinh đôi vẻ mặt khinh thường.


"Muội muốn tìm một tướng công giống như cha." Tiểu Nam cũng hăng hái tham gia thảo luận.


Ba vị ca ca đồng loạt trừng cô bé, nổi trận lôi đình cùng la lên, "Ai dạy muội?!"


KẾT THÚC


Lời cuối truyện bà Còm xin dành để cảm ơn Tâm Tít Tắp đã convert bộ truyện, cảm ơn em Sườn đã tặng bìa, và cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành với mình qua những vui buồn của bộ truyện. Hẹn gặp lại vào bộ kế tiếp (nếu có) 🥰

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang