Mục lục
Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Còm đăng ở Wattpad

Convert bởi Tâm Tít Tắp ở Wiki dịch

Lục Trạm vội dừng bước, bò vào kéo Lục Phi ra khỏi gầm giường bồng lên.

Minh Cẩm đau lòng lập tức nhận lấy, thật cẩn thận móc ra hạt phỉ trong miệng bé, sau đó nghe ngay một tiếng gào khóc kinh thiên động địa.

Lục Phi lần đầu gặp phải tình huống như vậy, bất luận là lúc nãy không hiểu sao đột nhiên bị mẫu thân nhét xuống một chỗ kín mít đầy bụi còn tối hù vô cùng đáng sợ, hay là vừa rồi nghe một tiếng nổ to đùng còn kinh người hơn cả tiếng pháo trúc, cả hai sự kiện làm bé khiếp sợ không thôi.

Minh Cẩm đau lòng ôm Lục Phi vào ngực, dịu dàng vỗ về dỗ dành.

Lục Phi dùng hết sức lực toàn thân bám cứng vào người Minh Cẩm, cố gắng co rúc thành một quả cầu nhỏ, sau đó bắt đầu khóc đinh tai nhức óc.

Lục Trạm và Minh Cẩm đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên bé con bị sợ như vậy khiến hai vợ chồng đều đau lòng muốn chết.

Minh Cẩm không ngừng hôn lên trán Lục Phi, nhỏ giọng an ủi bé.

Lục Trạm hướng ánh mắt bất thiện về phía hai người nằm dưới đất, hừ một tiếng rồi bước qua.

Lục Phi không hổ là cậu nhóc to gan từ nhỏ, được Minh Cẩm ôm trong chốc lát đã hoàn hồn, ngẩng đầu nhíu hàng mày nho nhỏ chê bai mẫu thân: “Hôi quá!”

Minh Cẩm dở khóc dở cười, trên người mình không chỉ sặc mùi máu mà còn dính cả những thứ nôn ra vừa rồi, chỉ một mùi thôi đã khiến người chịu không nổi, hai mùi kết hợp với nhau đúng là thối đến tận trời, chả trách ngay cả Lục Phi cũng không màng kinh hách chê nàng.

Nàng vốn nghĩ rằng tiếng súng nổ sẽ dọa thằng bé sợ chết khiếp, thấy bé nhanh khôi phục như vậy mới nhớ tới, trước đây Sở Hoài Uyên có đốt một dây pháo trúc trong nhà bảo là để trừ tà tránh uế, khi ấy Tiểu Phi còn vừa cười hí hửng vừa chạy đến xem.

Có thể thấy được, có một cậu con trai gan dạ thật là chuyện tốt.

Trong lòng Minh Cẩm thoải mái hơn một chút, vươn tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Lục Phi.

Lăn lộn dưới gầm giường một hồi, trên mặt trên người Lục Phi đều là bụi bặm. Lúc nãy chỉ lo hoảng loạn nên dĩ nhiên không ai để ý chuyện nhỏ chẳng đáng kể này. Bây giờ Lục Trạm trở về, Lục Phi đã không sao, Minh Cẩm cuối cùng mới nghĩ đến tình trạng lúi xùi của mình, vội cởi bỏ áo ngoài cho Lục Phi, sau đó đặt bé trên giường, chính mình cũng cởi ra áo ngoài.

Lục Phi ăn vạ trong lòng ngực Minh Cẩm chết sống không buông, Minh Cẩm khuyên mãi mới miễn cưỡng kéo tay bé ra để cởi quần áo cho mình. Lục Phi lại không cho nàng cơ hội thay đồ sạch, vội vàng dụi đầu vào ngực Minh Cẩm hít hít một hồi rồi mỉm cười hài lòng, cuối cùng dùng sức cọ cọ trong lòng Minh Cẩm, ậm ừ thỏa mãn ôm chặt mẫu thân.

Minh Cẩm ôm Lục Phi nằm lệch trên giường nhìn Lục Trạm thu thập tàn cục, trong lòng thở dài -- Nếu anh chàng không trở về, cho dù nàng thật sự giết chết hai kẻ kia, hôm sau phải làm sao bây giờ?

Ngay cả đây là một thôn quê hẻo lánh, xảy ra mạng người vẫn là vấn đề rất lớn.

Lục Trạm hiển nhiên rất có kinh nghiệm đối với chuyện này. Chàng kiểm tra thương thế của cha Xuân Hương, thuận thể xé vạt áo ông ta bọc lại vết thương.

“À này,” Minh Cẩm lí nhí, dời ánh mắt không nhìn động tác của Lục Trạm, càng không dám nhìn cha Xuân Hương, ngượng ngùng che nửa mặt thì thầm: “Đạn chì.”

Làm ra đạn chì rất tốn tiền.

Nếu Minh Cẩm ở một mình, chắc chắn nàng không dám lật xem thi thể cha Xuân Hương, thậm chí liếc mắt cũng chả dám, hiện tại nhớ tới nàng vẫn cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Nhưng bây giờ có Lục Trạm đi dọn dẹp, vậy phải suy xét đến những thứ khác.

Nghĩ tới việc sau này gia đình mình sẽ tốn bao nhiêu tiền để chuyển đi, sự buồn nôn của Minh Cẩm ngay lập tức bị lấn át bởi tình trạng thiếu bạc cùng cực.

Khẩu súng này vẫn còn dùng được, đem về nạp lại thuốc pháo và đạn chì, tương lai có chuyện gì lấy ra bảo mệnh cũng khá tốt.

Bỏ một số tiền lớn như vậy để làm khẩu súng, sao có thể chỉ dùng một lần rồi vứt bỏ.

Nhưng nếu muốn dùng lại, không lý do gì mà không recycle đạn chì.

Lục Trạm nghe vậy sửng sốt một chút, hồi lâu mới chậm rãi xé mở lớp vải bọc quanh ngực cha Xuân Hương, sau đó móc ra một con dao nhỏ từ trong ủng.

Lục Phi tò mò ngoái đầu xem Lục Trạm đang làm gì, Minh Cẩm cuống quít áp đầu Lục Phi vào ngực mình, xoay người che lại không cho Lục Phi đối mặt với những thứ đó.

Dẫu cho thằng bé táo bạo đến đâu đi nữa, Minh Cẩm cũng không cảm thấy hiện tại để cho bé tiếp xúc với tử vong là chuyện tốt.

“Mau ngủ đi.” Minh Cẩm nhẹ nhàng vỗ vỗ Lục Phi vẫn còn vặn vẹo, sau đó cố bế bé lên đong đưa muốn Lục Phi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Hiện giờ đã qua nửa đêm, con nít lăn lộn trễ đến như vậy xác thật rất vất vả. Lục Phi giãy giụa chốc lát, nhịn không được ngáp liên tục rồi ngủ thiếp đi.

Lúc này Minh Cẩm mới nhẹ nhàng thả lại Lục Phi xuống giường. Nhóc con tuy tuổi không lớn nhưng đi theo Lục Trạm rèn luyện nên thân thể chắc nịch, bế nhóc đong đưa một hồi lâu như vậy khiến cánh tay nàng muốn gãy.

Lục Phi dường như có chút bất an, mí mắt giật giật, Minh Cẩm vội duỗi tay qua vỗ về bé, sau đó cúi người áp tới gần, làm cho bé thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Bên kia Lục Trạm bỗng nhiên “Ủa” một tiếng, tựa như đã phát hiện gì đó.

Minh Cẩm nhìn qua, thấy chàng vẫn đang cầm con dao, thậm chí làm cho máu bắn khắp nơi, sắc mặt có vẻ trầm ngâm như đang tự hỏi.

Phản chiếu dưới ánh trăng bàng bạc, đây rõ ràng là chân dung một gã sát nhân biến thái được miêu tả chân thật nhất.

Minh Cẩm giật nảy mình, run rẩy xoay người cằn nhằn Lục Trạm: “Hù chết người ta!”

Lúc này Lục Trạm mới từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, vội nhanh tay nhanh chân moi ra viên đạn chì, sau đó lại bọc cha Xuân Hương cẩn thận rồi đứng dậy xách lên thi thể cha Xuân Hương, còn tay kia cũng không nhàn rỗi, túm lấy Tiểu Văn cùng nhau xách lên.

Hai tay xách hai người, Lục Trạm nhanh chóng sải bước ra ngoài không chút do dự.

Minh Cẩm chần chừ một chút, cân nhắc xem có nên xuống giường hỗ trợ thu dọn vết máu trên mặt đất. Hiện tại đã qua nửa đêm, Lục Trạm cần vùi lấp thi thể, còn không biết phải xử trí Tiểu Văn thế nào, chờ trời sáng nếu máu còn đầy đất sẽ dọa hỏng người Lục gia.

Ai ngờ nàng mới động đậy là nghe Lục Trạm từ bên ngoài buông xuống một câu: “Nàng đừng nhúc nhích, hãy ngủ một giấc trước đã.”

Động tác của Minh Cẩn cứng đờ trong chốc lát, ánh mắt rốt cục dịu đi, ngồi ở trên giường, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

Nếu như vừa rồi có chút do dự, lúc này ngay cả một xíu chần chờ cũng không có.

Cửa phòng đã bị phá hỏng, Minh Cẩm không gan dạ đến mức có thể để vậy mà ngủ. Cho dù không còn những kẻ khủng bố như Tiểu Văn và cha Xuân Hương muốn mạng nàng, biết đâu có thể xuất hiện một tên trộm nào đó "ghé thăm"?

Đã chịu qua một lần kinh hách, Minh Cẩm không dám thả lỏng cảnh giác.

Minh Cẩm cắn chặt răng, vẫn không thể mặc lại bộ quần áo kia. Dù có mang tiếng phá của thì nàng cũng không muốn tròng lên người bộ đồ dính toàn vết máu và nôn mửa.

Trong lòng nghĩ như vậy, nàng chỉ mặc trung y đi về phía đống hỗn độn và dơ bẩn.

Thói ở sạch gì đó, trước tiên hãy quên đi.

Sàn nhà của Lục gia chỉ là đất nện bình thường, máu thấm vào đất cũng không dễ chùi rửa, hơn nữa bên đó còn có đống nôn mửa của Minh Cẩm, trên mặt đất là một mảnh hỗn loạn.

Minh Cẩm cau mày, chỉ có thể nhặt con dao mà Tiểu Văn mang đến, cố gắng làm lơ đống nôn mửa, xúc những vệt máu đã đông thành mảng cùng với phần đất thấm máu gom lại một chỗ. Ấm nước chén trà đều bị vỡ nát, giá áo bị chém gãy ngã trên mặt đất, những thứ cần dọn dẹp thật không ít.

Mới kéo được giá áo bị gãy vào góc nhà rồi nhặt hết mảnh sứ vỡ đặt sang một bên, nàng đã nghe được tiếng bước chân Lục Trạm đi tới.

Minh Cẩm cảm giác sau lưng truyền đến một luồng hơi ấm, sau đó bờ vai bị nhấc lên dựa vào lồng ngực quen thuộc.

“Đã bảo nàng nghỉ ngơi trước rồi mà?” Lục Trạm nhẹ nhàng cắn một miếng vào vành tai Minh Cẩm, coi như trừng phạt.

“Cửa phòng đã bị phá hư, em cũng ngủ không được.” Minh Cẩm cười, xoay người ôm cổ Lục Trạm, dụi đầu vào ngực chàng chẳng khác gì bộ dạng Lục Phi lúc nãy.

Minh Cẩm không dò hỏi rốt cuộc Lục Trạm xử lý hai người kia thế nào, mặc kệ là cha Xuân Hương đã mất mạng hay Tiểu Văn không biết sống chết, nàng đều không muốn nhắc lại bất cứ điều gì.

Trải qua một đêm như vậy là quá đủ rồi, dẫu muốn hỏi thì cũng chờ sau này rồi nói.

Minh Cẩm nhẹ nhàng thở phào thành tiếng, như mỏi mệt nhưng lại như thỏa mãn.

Lục Trạm hơi mỉm cười, biết hôm nay vợ mình bị kích thích thần kinh, khẩn trương quá độ, lúc này vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, trong chốc lát cũng ngủ không được, bèn bế nàng lên đặt nàng trên ghế bên cạnh, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp vết máu trên mặt đất.

Có lẽ vì sớm đã quen cửa quen nẻo với loại chuyện này, động tác của Lục Trạm tuy không mau nhưng không chút nào hoang mang, so với Minh Cẩm chân tay vụng về trước đó thì trầm ổn lưu loát gấp trăm lần. Ngay cả những đống hỗn độn kia đều như biết nghe lời, ở dưới bàn tay của chàng trở nên gọn gàng đâu vào đó.

Lục Trạm mau chóng dọn sạch vết máu, chỉ để lại một ít dấu vết không rõ ràng nhưng thật sự không thể xóa được.

“Quả thật là quen tay.” Minh Cẩm nhìn đống rác mình đôi ra và những gì Lục Trạm dọn dẹp cho thấy sự đối lập rõ ràng, nhịn không được bĩu môi lẩm bẩm.

Tai Lục Trạm rất thính, nghe được cũng không giận, chỉ cười liếc Minh Cẩm một cái rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.

Minh Cẩm có chút mơ màng ngắm bờ vai rộng lớn và động tác mạnh mẽ của Lục Trạm, dưới ánh trăng thân hình chàng càng lộ vẻ cao lớn cường tráng, mãi đến khi Lục Trạm ra ngoài lần nữa, nàng mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Lục Trạm không chỉ dọn dẹp vết máu và đống bừa bộn, mà anh chàng còn xách vào một ấm nước từ phòng bếp, rõ ràng là lúc ra ngoài thuận tay đun luôn.

“Tạm thời lau người đi nhé!” Lục Trạm pha nước nóng vào chậu, đẩy đến trước mặt Minh Cẩm.

Làm phu thê thời gian lâu như vậy, đương nhiên Lục Trạm biết tính nết Minh Cẩm. Bình thường không có việc gì mà luôn phải rửa tay vài lần, huống chi bây giờ khắp người dơ bẩn như vậy, nếu không lau rửa sạch sẽ thì phỏng chừng nàng sẽ không ngủ được.


Minh Cẩm cũng không khách sáo, vừa rồi nàng thật sắp chịu không nổi, còn đang suy nghĩ có thể đun chút nước để rửa ráy hay không, ai ngờ Lục Trạm đã hiểu được tâm tư của mình. Nàng hơi mỉm cười với Lục Trạm thay lời cảm ơn, nhúng tay vào chậu nước, thở phào nhẹ nhõm.


Lăn lộn suốt cả một đêm, đến khi hai người thật sự ngả lưng xuống giường thì trời đã tờ mờ sáng.


Minh Cẩm nắm lấy vạt áo Lục Trạm, nhất thời cũng không biết phải nói gì.


Chuyện cần nói thật sự quá nhiều, đầu tiên là vụ cha mẹ Lục muốn giữ Lục Phi lại, kế đến là bọn Tiểu Văn đánh lén, còn có, vì sao Lục Trạm bỗng trở về ngay lúc này? Tất cả đều là những chuyện nàng muốn lập tức kể ra hoặc dò hỏi, nhưng nàng há miệng hồi lâu vẫn chưa thể thốt nên lời.


“Trước tiên hãy ngủ một lát.” Lục Trạm vuốt ve gò má Minh Cẩm, thấp giọng bảo: “Trời sắp sáng rồi, chốc nữa dậy nói cũng không muộn.”


Minh Cẩm gật gật đầu, ghé sát vào người chàng thêm một chút, nhắm mắt lại.


Cho nên mới nói, ông trời an bài người nào đó trở về là vì để chàng đi lo công việc thu dọn tàn cuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK