Đầu giờ chiều trời vẫn còn nắng nhẹ, Hạ An Vũ cảm thấy dù đến đây lâu như vậy mà không chịu về chào người nhà thì có phần không phải phép nên sau khi ủ đủ hơi của tổng giám đốc thì đuổi người đi sớm.
Quý Đông Nhiên vừa bước xuống xe liền có ngay một ông lão tóc đã bạc trắng ra chào hỏi, đôi mắt ông ti hí, xung quanh toàn là nếp nhăn, dù vậy nhưng dáng người lại ông vẫn thẳng tắp, động tác nhanh nhẹn đẩy xe lăn Quý Đông Nhiên vào trong.
"Cậu hai mới về."
Khu biệt thự nằm ở vị trí đắc địa của thành phố, chỉ cách căn hộ của Quý Đông Nhiên gần hai giờ đi xe, nhưng kể từ khi dọn ra thì anh cũng không mấy khi trở về trừ khi có việc quan trọng.
"Ông nội dạo này sao rồi ạ?"
Quý Đông Nhiên hỏi, ông lão đang đẩy xe anh, cũng là quản gia hơn ba mươi năm cho ngôi nhà này, Vương Hạc chậm rãi đáp:
"Ông chủ đã khỏe hơn nhiều rồi ạ, sáng nay còn ra vườn tưới cây nữa..."
Vương Hạc nói xong thì ngập ngừng đôi chút giống như suy nghĩ gì đó, Quý Đông Nhiên hiểu ông muốn nói gì liền hỏi thẳng:
"Nó không có ở đây?"
"Dạ, cậu ba hai hôm trước có trở về một chuyến, sau đó soạn hành lý đi ngay trong đêm, hình như bảo là lo cho dự án ở Canada thì phải."
Quý Đông Nhiên không nói gì thêm, ánh mắt lạnh đi mấy phần, ngón tay miết nhẹ phần tay cầm, đăm đăm nhìn cánh cửa gỗ cao sừng sững trước mặt.
Vương Hạc dừng xe lăn lại, bước lên trước gõ của mấy cái, miệng thấp giọng báo:
"Ông chủ, cậu hai đến thăm ông ạ."
"Vào đi."
Bên trong lập tức có âm thanh trầm khàn đáp lại, Vương Hạc mở cửa ra đẩy Quý Đông Nhiên vào trong. Căn phòng mang màu sắc ấm áp, cửa sổ lớn hướng ra vườn dẫn ánh sáng tràn ngập không gian, một người đàn ông vóc người cũng khá cao lớn, mái tóc hoa râm, gương mặt nhìn qua có vài phần tương tự Quý Đông Nhiên đang ngồi cạnh đó, đôi mắt nheo nheo trông có vẻ thư thái lắm.
"Ông nội, con mới về."
Quý Đông Nhiên cất tiếng chào hỏi, người kia ngồi thẳng dậy, đưa tay cầm lấy bình trà rót ra tách, Quý Đông Nhiên cũng nhanh chóng di chuyển sang chỗ ông ta.
"Anh về khi nào? Bây giờ mới đến?"
"Con bận việc nên không đến gặp ông ngay được, con xin lỗi." - Quý Đông Nhiên đặt lên bàn một túi đặc sản của quê Hạ An Vũ rồi nói - " Tụi con có chút quà mang sang biếu ông, coi như tạ lỗi."
Quý Đình Huy hờ hững liếc một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên cất tiếng:
"Xem ra đúng là cái nhà này không quản nổi mẹ con anh rồi."
"Ông đừng nói vậy... Dù gì bây giờ ông vẫn là chủ nhà này..."
Quý Đông Nhiên nhấp một ngụm trà, đối với thái độ của Quý Đình Huy giống như đã quen, tùy tiện tìm một lời an ủi không có mấy thật tình. Quý Đình Huy siết chặt tách trà, cười gằn nói:
"Làm chủ? Ý anh là một chủ nhà mà ngay cả chuyện hôn sự của cháu trai mình cũng không được biết?" - Ông trừng mắt nhìn anh, lòng ngực phập phồng tức giận - "Chuyện anh bị em trai cướp hôn thê tôi có thể thông cảm, thậm chí còn từng phạt nó giúp anh, nhưng đâu có nghĩa là anh được tự ý quyết định kết hôn, thậm chí còn cưới một thằng đàn ông?"
"Bây giờ thời đại tiên tiến, cưới đàn ông cũng không có vấn đề gì, hơn nữa vị kia nhà con ngoan ngoãn lễ phép, nếu có dịp con sẽ dẫn em ấy về gặp ông một lần, nhất định ông sẽ thích em ấy."
Rầm!
Quý Đình Huy cuối cùng cũng cũng thành công bị thằng cháu đích tôn chọc tức, ông đặt mạnh tách trà lên bàn, vài giọt nước bắn ra tung tóe, khuôn mặt giận dữ mắng lớn:
"Anh về đây là để chọc tức tôi phải không?"
"Con không có." - Quý Đông Nhiên đáp.
"Được, anh giỏi lắm." - Quý Đình Huy thở phì phò chỉ vào mặt Quý Đông Nhiên nói - "Anh nói cái gì? Thời đại bây giờ tiên tiến? Làm sao? Thế thì tại sao anh vẫn còn ngồi xe lăn..."
Không gian thoáng chốc trở nên im lìm, Quý Đình Huy biết mình đã lỡ lời, cơn bộc phá giảm hơn phân nửa, Quý Đông Nhiên không nói gì khiến cho mọi thứ càng trở nên nặng nề hơn.
"Tối nay ở lại ăn tối đi. Tôi có dặn đầu bếp chuẩn bị món anh thích..."
Quý Đình Huy cuối cùng lên tiếng phá tan không gian im ắng mệt mỏi này, Quý Đông Nhiên nhìn ông, gương mặt vui vẻ giả tạo lúc đầu không còn giữ nữa, chỉ lắc đầu đáp:
"Con phải về rồi, xin phép ông."
Quý Đình Huy biết lời vừa nãy của mình đang không thể cứu vãn nên cũng chỉ ậm ờ một tiếng, Quý Đông Nhiên không dây dưa ở lại thêm một chút nào, lập tức điều khiển xe lăn quay người đi.
"Nghe nói Hạo Hiên đang lo dự án lớn cho công ty. Dù sao hai đứa cũng là anh em ruột, nó cũng coi như một nửa trụ cột tương lai cho nhà mình, anh nên theo dõi giúp đỡ nó."
Quý Đình Huy nhìn theo bóng lưng Quý Đông Nhiên, không nhịn được cất giọng khuyên nhủ. Ông bây giờ có lẽ đã là một lão già lú lẫn rồi, có lẽ không còn gì luyến tiếc, nhưng cuối cùng Quý Đông Nhiên lại trở thành điều ấy.
Đứa cháu này của ông tài giỏi hơn người, vốn dĩ khi con trai ông phản bội mẹ nó, ông đã cực lực phản đối chuyện này, nhưng từ khi Quý Đông Nhiên ngồi xe lăn xuất hiện trước mặt ông, ông đành phải mắt nhắm mắt mở cho phép hai mẹ con kia tiến vào biệt thự này.
"Ông yên tâm."
Quý Đông Nhiên ngừng lại thấp giọng đáp, Quý Đình Huy không nghe ra được cảm xúc trong đó, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, lòng ông có bỗng trở nên thấp thỏm không yên.
Buổi chiều trong siêu thị ở khu chung cư khá vắng khách, phần lớn giờ này nhiều người vẫn còn đang đi làm, chỉ có vài đứa nhóc không ai trông đang lẩn quẩn kiếm chút đồ ăn vặt.
Hạ An Vũ cũng lượn đến khu bán đồ ăn vặt, ở đây có rất nhiều loại bánh mà cậu nghe các chị giới thiệu nên cũng muốn mua một ít.
"Bịch khoai tây đó ăn ngon đấy, mua đi."
Đang tập trung suy nghĩ nên lấy cái nào thì đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng làm Hạ An Vũ giật bắn mình đánh rơi gói bánh trên tay.
"Anh... tại sao? Ở đây?"
Lâm Kỳ không nghĩ phản ứng của cậu lại lớn như vậy, còn bị nói lấp, miệng rất muốn cười nhưng vẫn nhịn lại đáp:
"Nhà tôi cũng ở đây mà. Là Đông Nhiên giới thiệu mua đấy." - Lâm Kỳ thân thiết gác tay lên vai cậu hỏi - "Sao rồi? Chồng cậu đâu mà lại đi mua sắm một mình thế này?"
Hạ An Vũ với tay cầm gói khoai tây mà Lâm Kỳ chỉ, cân nhắc một hồi liền lấy luôn hai gói, sau đó vừa đẩy xe vừa đáp lời hắn:
"Anh ấy về nhà chính rồi."
Lâm Kỳ vừa nghe hai chữ "nhà chính" là đau hết cả đầu, hắn cũng từng có một quãng thời gian ngắn sống ở đó, nhưng từ khi ba của Quý Đông Nhiên dẫn Quý Hạo Hiên về thì hắn đã không còn lui tới mấy nữa.
"Ừm..."
Hạ An Vũ có hơi ngập ngừng đôi chút, Lâm Kỳ phát hiện ra cậu có chuyện muốn hỏi liền nói:
"Muốn hỏi chuyện nhà Đông Nhiên?"
"Dạ... em cũng muốn về cùng anh ấy hôm nay nhưng ảnh không chịu."
Cả hai đi đến quầy đông lạnh, Lâm Kỳ bỗng thấy thèm kem bền mở tủ đông ra lựa chọn, hắn nói:
"Không chịu là phải rồi, phiền phức lắm, nếu Đông Nhiên không vì trách nhiệm con cháu thì cậu ta cũng không thèm về đâu."
Hắn lựa được hai cây kem mình thích, đoạn liếc sang ngăn bên cạnh, không khỏi nhớ đến người kia, cuối cùng lấy thêm một cây nữa:
"Ngày trước Đông Nhiên còn khỏe mạnh, một tiếng hỏi cậu hai hai tiếng cũng hỏi cậu hai. Giờ thì hay rồi, đến cả cô ả làm bếp còn lén lút xì xào bàn tán với người khác, ông nội là người sáng suốt nhất nhà cũng thay đổi thái độ không rõ ràng, tiếng cháu đích tôn xem chừng gọi còn ngại miệng, lúc nào cũng khuyên Đông Nhiên phải dẫn dắt thằng Hạo chó kia cho tốt."
Lâm Kỳ càng nói càng bực:
"Mẹ nó, anh em con khỉ, căn bản ông ta không còn tin tưởng Đông Nhiên nữa thôi. Đúng là lão già cổ hủ."
Hạ An Vũ lắng nghe từng lời Lâm Kỳ kể, bàn tay vô thức siết chặt tay cầm xe đẩy, đáy lòng cậu thắt lại, tự hỏi rốt cuộc Quý Đông Nhiên đã phải chịu đựng những gì sau tai nạn đó.
Tính tiền xong, cả hai ra ghế đá trong khuôn viên gần đó ngồi, Lâm Kỳ nhàm chán mở một que kem ra ăn, vị lạnh khiến đầu lưỡi hắn tê dại, hắn thở dài nói:
"Trước đó khi gia đình xảy ra chuyện, ít nhất Đông Nhiên vẫn không thiệt thòi vì còn có ông nội chống lưng phía sau..." - Lâm Kỳ cười mỉa mai nói - "Lúc Hạo Hiên công khai với Ý Nhi, ông ta răn dạy mấy câu rồi mắt nhắm mắt mở làm ngơ, sau đó còn để cái chức CFO đang trống cho nó."
Hạ An Vũ không ngờ chuyện nhà Quý Đông Nhiên lại phức tạp đến như vậy, càng nghĩ cậu càng cảm thấy phiền lòng, miệng lẩm bẩm hỏi:
"Vậy lý do anh ấy sang..."
"À cái đó là tự cậu ta muốn thôi." - Lâm Kỳ bật cười nói - "Ngồi xe lăn thì ngồi xe lăn, năng lực địa vị Đông Nhiên xây dựng bao lâu đâu phải muốn đạp đổ là đạp đổ... chỉ là..."
Cơn gió buổi chiều thổi qua có hơi lạnh, ánh hoàng hôn nhuộm hai má của thư ký nhỏ một mảng đỏ rực, Lâm Kỳ thì thào vào tai cậu nói:
"Nó bảo tranh thủ chút thời gian không ai để ý chạy đi theo đuổi người nó yêu."
Quý Đông Nhiên vừa bước xuống xe liền có ngay một ông lão tóc đã bạc trắng ra chào hỏi, đôi mắt ông ti hí, xung quanh toàn là nếp nhăn, dù vậy nhưng dáng người lại ông vẫn thẳng tắp, động tác nhanh nhẹn đẩy xe lăn Quý Đông Nhiên vào trong.
"Cậu hai mới về."
Khu biệt thự nằm ở vị trí đắc địa của thành phố, chỉ cách căn hộ của Quý Đông Nhiên gần hai giờ đi xe, nhưng kể từ khi dọn ra thì anh cũng không mấy khi trở về trừ khi có việc quan trọng.
"Ông nội dạo này sao rồi ạ?"
Quý Đông Nhiên hỏi, ông lão đang đẩy xe anh, cũng là quản gia hơn ba mươi năm cho ngôi nhà này, Vương Hạc chậm rãi đáp:
"Ông chủ đã khỏe hơn nhiều rồi ạ, sáng nay còn ra vườn tưới cây nữa..."
Vương Hạc nói xong thì ngập ngừng đôi chút giống như suy nghĩ gì đó, Quý Đông Nhiên hiểu ông muốn nói gì liền hỏi thẳng:
"Nó không có ở đây?"
"Dạ, cậu ba hai hôm trước có trở về một chuyến, sau đó soạn hành lý đi ngay trong đêm, hình như bảo là lo cho dự án ở Canada thì phải."
Quý Đông Nhiên không nói gì thêm, ánh mắt lạnh đi mấy phần, ngón tay miết nhẹ phần tay cầm, đăm đăm nhìn cánh cửa gỗ cao sừng sững trước mặt.
Vương Hạc dừng xe lăn lại, bước lên trước gõ của mấy cái, miệng thấp giọng báo:
"Ông chủ, cậu hai đến thăm ông ạ."
"Vào đi."
Bên trong lập tức có âm thanh trầm khàn đáp lại, Vương Hạc mở cửa ra đẩy Quý Đông Nhiên vào trong. Căn phòng mang màu sắc ấm áp, cửa sổ lớn hướng ra vườn dẫn ánh sáng tràn ngập không gian, một người đàn ông vóc người cũng khá cao lớn, mái tóc hoa râm, gương mặt nhìn qua có vài phần tương tự Quý Đông Nhiên đang ngồi cạnh đó, đôi mắt nheo nheo trông có vẻ thư thái lắm.
"Ông nội, con mới về."
Quý Đông Nhiên cất tiếng chào hỏi, người kia ngồi thẳng dậy, đưa tay cầm lấy bình trà rót ra tách, Quý Đông Nhiên cũng nhanh chóng di chuyển sang chỗ ông ta.
"Anh về khi nào? Bây giờ mới đến?"
"Con bận việc nên không đến gặp ông ngay được, con xin lỗi." - Quý Đông Nhiên đặt lên bàn một túi đặc sản của quê Hạ An Vũ rồi nói - " Tụi con có chút quà mang sang biếu ông, coi như tạ lỗi."
Quý Đình Huy hờ hững liếc một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên cất tiếng:
"Xem ra đúng là cái nhà này không quản nổi mẹ con anh rồi."
"Ông đừng nói vậy... Dù gì bây giờ ông vẫn là chủ nhà này..."
Quý Đông Nhiên nhấp một ngụm trà, đối với thái độ của Quý Đình Huy giống như đã quen, tùy tiện tìm một lời an ủi không có mấy thật tình. Quý Đình Huy siết chặt tách trà, cười gằn nói:
"Làm chủ? Ý anh là một chủ nhà mà ngay cả chuyện hôn sự của cháu trai mình cũng không được biết?" - Ông trừng mắt nhìn anh, lòng ngực phập phồng tức giận - "Chuyện anh bị em trai cướp hôn thê tôi có thể thông cảm, thậm chí còn từng phạt nó giúp anh, nhưng đâu có nghĩa là anh được tự ý quyết định kết hôn, thậm chí còn cưới một thằng đàn ông?"
"Bây giờ thời đại tiên tiến, cưới đàn ông cũng không có vấn đề gì, hơn nữa vị kia nhà con ngoan ngoãn lễ phép, nếu có dịp con sẽ dẫn em ấy về gặp ông một lần, nhất định ông sẽ thích em ấy."
Rầm!
Quý Đình Huy cuối cùng cũng cũng thành công bị thằng cháu đích tôn chọc tức, ông đặt mạnh tách trà lên bàn, vài giọt nước bắn ra tung tóe, khuôn mặt giận dữ mắng lớn:
"Anh về đây là để chọc tức tôi phải không?"
"Con không có." - Quý Đông Nhiên đáp.
"Được, anh giỏi lắm." - Quý Đình Huy thở phì phò chỉ vào mặt Quý Đông Nhiên nói - "Anh nói cái gì? Thời đại bây giờ tiên tiến? Làm sao? Thế thì tại sao anh vẫn còn ngồi xe lăn..."
Không gian thoáng chốc trở nên im lìm, Quý Đình Huy biết mình đã lỡ lời, cơn bộc phá giảm hơn phân nửa, Quý Đông Nhiên không nói gì khiến cho mọi thứ càng trở nên nặng nề hơn.
"Tối nay ở lại ăn tối đi. Tôi có dặn đầu bếp chuẩn bị món anh thích..."
Quý Đình Huy cuối cùng lên tiếng phá tan không gian im ắng mệt mỏi này, Quý Đông Nhiên nhìn ông, gương mặt vui vẻ giả tạo lúc đầu không còn giữ nữa, chỉ lắc đầu đáp:
"Con phải về rồi, xin phép ông."
Quý Đình Huy biết lời vừa nãy của mình đang không thể cứu vãn nên cũng chỉ ậm ờ một tiếng, Quý Đông Nhiên không dây dưa ở lại thêm một chút nào, lập tức điều khiển xe lăn quay người đi.
"Nghe nói Hạo Hiên đang lo dự án lớn cho công ty. Dù sao hai đứa cũng là anh em ruột, nó cũng coi như một nửa trụ cột tương lai cho nhà mình, anh nên theo dõi giúp đỡ nó."
Quý Đình Huy nhìn theo bóng lưng Quý Đông Nhiên, không nhịn được cất giọng khuyên nhủ. Ông bây giờ có lẽ đã là một lão già lú lẫn rồi, có lẽ không còn gì luyến tiếc, nhưng cuối cùng Quý Đông Nhiên lại trở thành điều ấy.
Đứa cháu này của ông tài giỏi hơn người, vốn dĩ khi con trai ông phản bội mẹ nó, ông đã cực lực phản đối chuyện này, nhưng từ khi Quý Đông Nhiên ngồi xe lăn xuất hiện trước mặt ông, ông đành phải mắt nhắm mắt mở cho phép hai mẹ con kia tiến vào biệt thự này.
"Ông yên tâm."
Quý Đông Nhiên ngừng lại thấp giọng đáp, Quý Đình Huy không nghe ra được cảm xúc trong đó, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, lòng ông có bỗng trở nên thấp thỏm không yên.
Buổi chiều trong siêu thị ở khu chung cư khá vắng khách, phần lớn giờ này nhiều người vẫn còn đang đi làm, chỉ có vài đứa nhóc không ai trông đang lẩn quẩn kiếm chút đồ ăn vặt.
Hạ An Vũ cũng lượn đến khu bán đồ ăn vặt, ở đây có rất nhiều loại bánh mà cậu nghe các chị giới thiệu nên cũng muốn mua một ít.
"Bịch khoai tây đó ăn ngon đấy, mua đi."
Đang tập trung suy nghĩ nên lấy cái nào thì đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng làm Hạ An Vũ giật bắn mình đánh rơi gói bánh trên tay.
"Anh... tại sao? Ở đây?"
Lâm Kỳ không nghĩ phản ứng của cậu lại lớn như vậy, còn bị nói lấp, miệng rất muốn cười nhưng vẫn nhịn lại đáp:
"Nhà tôi cũng ở đây mà. Là Đông Nhiên giới thiệu mua đấy." - Lâm Kỳ thân thiết gác tay lên vai cậu hỏi - "Sao rồi? Chồng cậu đâu mà lại đi mua sắm một mình thế này?"
Hạ An Vũ với tay cầm gói khoai tây mà Lâm Kỳ chỉ, cân nhắc một hồi liền lấy luôn hai gói, sau đó vừa đẩy xe vừa đáp lời hắn:
"Anh ấy về nhà chính rồi."
Lâm Kỳ vừa nghe hai chữ "nhà chính" là đau hết cả đầu, hắn cũng từng có một quãng thời gian ngắn sống ở đó, nhưng từ khi ba của Quý Đông Nhiên dẫn Quý Hạo Hiên về thì hắn đã không còn lui tới mấy nữa.
"Ừm..."
Hạ An Vũ có hơi ngập ngừng đôi chút, Lâm Kỳ phát hiện ra cậu có chuyện muốn hỏi liền nói:
"Muốn hỏi chuyện nhà Đông Nhiên?"
"Dạ... em cũng muốn về cùng anh ấy hôm nay nhưng ảnh không chịu."
Cả hai đi đến quầy đông lạnh, Lâm Kỳ bỗng thấy thèm kem bền mở tủ đông ra lựa chọn, hắn nói:
"Không chịu là phải rồi, phiền phức lắm, nếu Đông Nhiên không vì trách nhiệm con cháu thì cậu ta cũng không thèm về đâu."
Hắn lựa được hai cây kem mình thích, đoạn liếc sang ngăn bên cạnh, không khỏi nhớ đến người kia, cuối cùng lấy thêm một cây nữa:
"Ngày trước Đông Nhiên còn khỏe mạnh, một tiếng hỏi cậu hai hai tiếng cũng hỏi cậu hai. Giờ thì hay rồi, đến cả cô ả làm bếp còn lén lút xì xào bàn tán với người khác, ông nội là người sáng suốt nhất nhà cũng thay đổi thái độ không rõ ràng, tiếng cháu đích tôn xem chừng gọi còn ngại miệng, lúc nào cũng khuyên Đông Nhiên phải dẫn dắt thằng Hạo chó kia cho tốt."
Lâm Kỳ càng nói càng bực:
"Mẹ nó, anh em con khỉ, căn bản ông ta không còn tin tưởng Đông Nhiên nữa thôi. Đúng là lão già cổ hủ."
Hạ An Vũ lắng nghe từng lời Lâm Kỳ kể, bàn tay vô thức siết chặt tay cầm xe đẩy, đáy lòng cậu thắt lại, tự hỏi rốt cuộc Quý Đông Nhiên đã phải chịu đựng những gì sau tai nạn đó.
Tính tiền xong, cả hai ra ghế đá trong khuôn viên gần đó ngồi, Lâm Kỳ nhàm chán mở một que kem ra ăn, vị lạnh khiến đầu lưỡi hắn tê dại, hắn thở dài nói:
"Trước đó khi gia đình xảy ra chuyện, ít nhất Đông Nhiên vẫn không thiệt thòi vì còn có ông nội chống lưng phía sau..." - Lâm Kỳ cười mỉa mai nói - "Lúc Hạo Hiên công khai với Ý Nhi, ông ta răn dạy mấy câu rồi mắt nhắm mắt mở làm ngơ, sau đó còn để cái chức CFO đang trống cho nó."
Hạ An Vũ không ngờ chuyện nhà Quý Đông Nhiên lại phức tạp đến như vậy, càng nghĩ cậu càng cảm thấy phiền lòng, miệng lẩm bẩm hỏi:
"Vậy lý do anh ấy sang..."
"À cái đó là tự cậu ta muốn thôi." - Lâm Kỳ bật cười nói - "Ngồi xe lăn thì ngồi xe lăn, năng lực địa vị Đông Nhiên xây dựng bao lâu đâu phải muốn đạp đổ là đạp đổ... chỉ là..."
Cơn gió buổi chiều thổi qua có hơi lạnh, ánh hoàng hôn nhuộm hai má của thư ký nhỏ một mảng đỏ rực, Lâm Kỳ thì thào vào tai cậu nói:
"Nó bảo tranh thủ chút thời gian không ai để ý chạy đi theo đuổi người nó yêu."