Hạ An Vũ mất cha từ nhỏ, sau đó mẹ mình lại cưới chồng mới. Cha dượng của cậu vốn dĩ rất tốt, làm chủ một xưởng thủ công mỹ nghệ quy mô vừa, lại hết mực yêu thương mẹ con cậu. Nhưng ông trời lại chẳng để mẹ cậu hạnh phúc trọn vẹn, dượng bị lừa làm ăn thua lỗ, sản nghiệp gây dựng bao lâu toàn bộ sụp đổ, tinh thần ông cũng theo đó suy sụp theo.
Ông dường như chẳng có tâm sức làm gì cả, bệnh sĩ lại cao, cứ xin làm đâu được hai ba hôm là lại gây gổ rồi nghỉ việc. Trước khi phá sản ông vẫn có thói quen thi thoảng chơi mấy trò may rủi giải trí, cũng hơi nghiện, sau khi phá sản đầu óc căng thẳng, lắm lúc không nhịn được liền trốn mẹ cậu chơi, thắng một thua mười, trong nhà càng trở nên khó khăn. Dù mẹ đã khóc hết nước mắt, dượng cũng thề thốt hết lời, nhưng kết cục vẫn là chứng nào tật nấy.
Năm nay Hạ An Vũ hơn hai mươi bốn, vừa ra trường đã ngay lập tức chạy đôn chạy đáo tìm việc khắp nơi, may mắn cuối cùng đã được nhận vào một công ty tương đối lớn, làm thư ký cho một vị tổng giám đốc mới vừa từ nước ngoài về.
Hạ An Vũ sau một ngày làm việc mệt mỏi trở về căn phòng trọ nhỏ hẹp của mình định bụng úp tạm tô mì ăn cho qua bữa, nào ngờ điện thoại báo tin nhắn đến khiến cậu như chết đứng mà chẳng còn hơi sức ăn uống gì cho cam.
"Cứu mẹ."
Vừa nhấc máy gọi điện hỏi thăm tình hình, lập tức nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ mình ở đầu dây bên kia vang lên. Cha dượng của cậu lại đi cờ bạc, Hạ An Vũ nghe vậy cũng chỉ thở dài một hơi, khuyên răng mẹ chớ đau lòng, mấy ngày nữa cậu được lãnh lương, nhất định sẽ gửi tiền về cho mẹ ngay.
"Không được, lần này ông ấy thực sự gây họa rồi, bọn cho vay nặng lãi này nói nếu trong vòng một tuần không trả hết số ba trăm triệu thì sẽ bán nội tạng của ba mẹ bù vào. Con mau trở về đi hu hu."
"Ba trăm triệu?"
Hạ An Vũ như muốn nhảy nhỏm lên, bình thường nếu lỡ quá đà thì cũng chỉ tầm năm sáu triệu, với mức lương hiện tại cậu vẫn có thể miễn cưỡng lo được, bây giờ tận ba trăm triệu, còn dính đến cả bọn cho vay nặng lãi, dù không biết thực hư ra sau nhưng cậu vẫn phải về nhà một chuyến.
"Bây giờ con không xin nghỉ ngay được, nhưng sẽ tranh thủ trở về nhà sớm nhất."
"Ừ, con ráng sắp xếp về ngay đi, hôm qua ông ấy còn nghĩ quẩn định tự sát đấy hu hu."
"Con biết rồi, mẹ ngủ sớm đi."
Điện thoại vừa ngắt, Hạ An Vũ chán nản ngã ngồi ra sau, sàn nhà lạnh băng khiến trái tim cậu càng mệt mỏi hơn bao giờ hết, thiết nghĩ bây giờ có gấp rút trở về thì cậu cũng đào đâu ra ba trăm triệu chứ?
Cậu thất thần nhìn lên trên, tự hỏi không biết khi nào mới có thể kết thúc cuộc sống mệt mỏi này. Nhớ năm đó khi mẹ lấy ông ta, nhìn cái người cao lớn chân chất kia nào có ngờ lại sa sút đến ngày hôm nay. Cha dượng cậu vốn không phải người xấu, trước đây chuyên kinh doanh mặt hàng thủ công mỹ nghệ, nhờ vậy mới quen biết được mẹ cậu. Lúc công việc ăn nên làm ra, Hạ An Vũ cũng là một thiếu gia nhỏ được cả mẹ lẫn cha dượng cưng chiều, nhưng rồi một lần ông ấy bị người bạn chí cốt lừa hết toàn bộ tài sản lẫn nhà xưởng, cuối cùng bệ rạc, mỗi ngày không rượu chè thì cờ bạc, mặc dù chưa đến mức đánh vợ con, nhưng cũng làm gia đình lao đao không ít.
Bởi vì cha dượng cứ mãi đắm chìm trong nỗi đau thất bại không vực dậy được, một mình mẹ phải gánh vác lấy gia đình, còn Hạ An Vũ bắt đầu biết nhặt nhạnh từ vỏ chai lon nước để tích cóp phụ mẹ. Cũng may Hạ An Vũ học rất giỏi, năm nào cũng giành được học bổng vinh dự nên đỡ đần phần nào, nhờ thế dễ dàng vào được đại học, sau đó kiếm được một công việc tương đối tốt.
Mọi thứ trông có vẻ rất thuận lợi nhưng Hạ An Vũ lại dường như chẳng an ổn ngày nào bởi bao nhiêu tiền làm ra không phải đổ vào tiền sinh hoạt trên đất thành phố đắt đỏ thì toàn bộ số dư đều phải gửi về quê, vậy mà có đôi lúc mẹ cậu vẫn than vãn rằng không đủ.
Cậu chán nản chẳng muốn trải nệm ra nằm, tự bản thân mình co ro với những huyễn hoặc về cuộc sống tốt đẹp hơn, sau đó vô thức thiếp đi.
"Hắt xì!"
Sáng sớm vừa bước vào không gian tràn ngập hơi lạnh từ điều hòa tỏa ra khiến Hạ An Vũ không nhịn được mà hắt xì một cái rõ to, lỗ mũi cậu ngứa ngáy không chịu nổi, sớm biết như vậy tối qua đã không làm màu mà trải đồ ra ngủ đàng hoàng rồi.
"Em cảm à?" - Chị Thanh tiếp tân cười cười nhìn cậu thư ký trẻ đang gãi mũi quan tâm hỏi một câu.
"Chắc vậy quá chị. Tối qua em không có trải nệm ngủ."
"Ẩu vậy." - Đan Thanh nhíu mày mở hộc ra lục lọi, sau đó đưa cho cậu cái khẩu trang trắng kèm vỉ thuốc - "Mang vào đi không ảnh hưởng sếp đó, thuốc này chị uống còn dư, cũng hiệu quả lắm, không gây buồn ngủ."
"Em cảm ơn ạ."
Hạ An Vũ vội nhận lấy khẩu trang và thuốc từ tay chị, sau đó nhanh chóng bấm thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Phòng làm việc của cậu nằm cạnh phòng tổng giám đốc, mặc dù là không gian tương đối khép kín riêng tư nhưng vẫn có camera giám sát mọi động thái để tránh trường hợp nhân viên không chăm chỉ làm việc. Thật ra dù cho không có camera thì Hạ An Vũ cũng không dám lơ là, bởi chỉ cần chậm trễ một phút thôi cũng dễ dàng ảnh hưởng đến toàn bộ lịch trình, mà cậu thì rất trân trọng cơ hội trời cho này.
Vừa bước vào văn phòng, còn cách thời gian làm việc hơn nửa tiếng, Hạ An Vũ lập tức pha ngay một tách cà phê đen uống cho tỉnh người, sau đó ngồi vào bàn làm việc kiểm tra lại toàn bộ kế hoạch của hôm qua lẫn hôm nay, dáng vẻ ủ rũ cười đùa khi cùng chị lễ tân dưới sảnh gần như hoàn toàn biến mất, mãi đến khi tiếng thang máy ngoài cửa "ting" một tiếng làm cậu giật mình vuốt phẳng phiu lại quần áo bước ra ngoài.
"Tổng giám đốc."
Một người đàn ông chững chạc, vai rộng eo thon, vận tây trang xanh thẫm, gương mặt anh tuấn từng trải trông rất hoàn hảo nhưng lại ngồi xe lăn xuất hiện. Hạ An Vũ bước ra sau nắm lấy tay vịnh đẩy xe đi, mà Quý Đông Nhiên gương mặt ôn hòa gật đầu đáp lại:
"Ừm. Tới sớm vậy?"
"Dạ, anh cũng tới sớm ạ."
"Bị bệnh?"
Quý Đông Nhiên thấy người bịt khẩu trang, giọng mũi sụt sịt nói chuyện với mình thì thắc mắc.
"Hơi cảm thôi ạ. Uống thuốc là khỏe ngay."
"Nếu không khỏe thì có thể xin nghỉ, tôi duyệt."
"Dạ không cần đâu ạ, chị Thanh có cho tôi một ít thuốc rồi, lát uống xong là khỏe thôi ạ."
"Ừm."
Quý Đông Nhiên đạm mạc đáp, chờ khi xe lăn yên vị trước bàn làm việc rồi liền hỏi:
"Hôm nay có lịch trình gì không?"
"Không ạ. Cuộc hẹn với bên đối tác công ty N cũng được dời rồi."
"Ừm, vậy về sớm đi, tôi cũng có việc phải đi vào trưa nay."
"Dạ. cảm ơn sếp."
Hạ An Vũ có chút bối rối, cậu thành thật cúi đầu với Quý Đông Nhiên rồi rời khỏi phòng. Từ lần đầu gặp mặt vị cấp trên trong có vẻ lạnh lùng này, Hạ An Vũ luôn cảm thấy anh là một người tương đối kỳ lạ.
Theo thông tin cậu nghe được từ câu chuyện của những chị phòng bên trong giờ ăn trưa, thì vị tổng giám đốc này vốn đầu làm việc phía công ty mẹ ở nước ngoài, nhưng bất ngờ gặp tai nạn giao thông bị hôn mê gần ba tháng, sau đó tỉnh dậy thì nửa thân dưới đã không còn cảm giác gì, chỉ có thể di chuyển trên xe lăn. Điều Hạ An Vũ cảm thấy kỳ lạ là trông Quý Đông Nhiên chẳng có gì giống một người vừa gặp tai nạn đến không đi lại được, từ lần đầu tiên gặp anh ngoài bến xe hôm ấy đã luôn cảm thấy anh toát ra một khí chất khiến người khác phải cung kính đôi phần, dường như việc ngồi trên chiếc xe lăn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.
Thật ra nói Quý Đông Nhiên trông có vẻ lạnh lùng cũng không đúng lắm, sau gần nửa năm làm việc bên cạnh anh, Hạ An Vũ phát hiện người này chỉ có chút đạm mạc, là dạng người khi thả lỏng cơ mặt sẽ khiến kẻ khác không dám đến gần ấy.
Cộc! Cộc! Cộc!
Hạ An Vũ chăm chỉ làm việc mãi đến giờ cơm trưa cũng không chú ý, chợt nghe có tiếng gõ cửa liền giật mình vội vàng bước ra.
"Cậu không đi ăn à?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"Dạ, làm xong cái này tôi đi liền."
"Ừm, phân chia thời gian hợp lý, đừng để kiệt sức." - Quý Đông Nhiên gật đầu sau đó nói tiếp - "Cậu đưa tôi xuống, hết giờ nghỉ rồi làm tiếp."
"A... dạ... anh đợi tôi một chút."
Hạ An Vũ hơi ngạc nhiên, Quý Đông Nhiên bình thường đi đâu không có cậu đều sẽ tự rời khỏi tự trở về, vốn chưa bao giờ mở miệng nhờ vả cậu thế này.
"Hôm nay đi ăn trưa với phu nhân ạ?"
Hạ An Vũ vừa bấm nút thang máy vừa hỏi Quý Đông Nhiên. Đây cũng không phải là cậu đoán mò, thường người khiến anh phải rời khỏi công ty sớm thế này ngoại trừ đối tác ra còn có mẹ anh, mà lịch trình hôm nay của Quý Đông Nhiên lại vừa lúc không có gặp khách hàng nào cả.
"Ừ, bà ấy mới vừa trở về, bảo là có việc gấp cần bàn."
"À..."
Hạ An Vũ đáp một tiếng, sau đó cũng không biết phải nói gì, nhưng không khí trong thang máy cũng vẫn rất bình thường, hoặc bởi Hạ An Vũ đã quen với việc nói ít làm nhiều khi ở bên cạnh Quý Đông Nhiên rồi.
Phía dưới đã có xe chờ sẵn, Hạ An Vũ theo thói quen mỗi lần ra ngoài cùng Quý Đông Nhiên, cẩn thận đỡ anh vào xe rồi gấp gọn xe lăn cất ra phía sau.
"Anh đi cẩn thận ạ." - Hạ An Vũ cúi đầu nhìn vào kính xe mỉm cười nói.
"Ừm. ăn uống đúng giờ."
"Dạ, tôi biết rồi."
Xe vừa đi khuất, khuôn mặt cậu liền trầm lại, khóe miệng cong cong cũng nhanh chóng biến mất, thở dài quay trở vào thang máy, lần nữa bấm về tầng cao nhất của tòa nhà.
"Phải tranh thủ làm cho xong để xin nghỉ nữa."
__________
Like, follow page Mùa Xuân của Alata ủng hộ mình nhé
Ông dường như chẳng có tâm sức làm gì cả, bệnh sĩ lại cao, cứ xin làm đâu được hai ba hôm là lại gây gổ rồi nghỉ việc. Trước khi phá sản ông vẫn có thói quen thi thoảng chơi mấy trò may rủi giải trí, cũng hơi nghiện, sau khi phá sản đầu óc căng thẳng, lắm lúc không nhịn được liền trốn mẹ cậu chơi, thắng một thua mười, trong nhà càng trở nên khó khăn. Dù mẹ đã khóc hết nước mắt, dượng cũng thề thốt hết lời, nhưng kết cục vẫn là chứng nào tật nấy.
Năm nay Hạ An Vũ hơn hai mươi bốn, vừa ra trường đã ngay lập tức chạy đôn chạy đáo tìm việc khắp nơi, may mắn cuối cùng đã được nhận vào một công ty tương đối lớn, làm thư ký cho một vị tổng giám đốc mới vừa từ nước ngoài về.
Hạ An Vũ sau một ngày làm việc mệt mỏi trở về căn phòng trọ nhỏ hẹp của mình định bụng úp tạm tô mì ăn cho qua bữa, nào ngờ điện thoại báo tin nhắn đến khiến cậu như chết đứng mà chẳng còn hơi sức ăn uống gì cho cam.
"Cứu mẹ."
Vừa nhấc máy gọi điện hỏi thăm tình hình, lập tức nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ mình ở đầu dây bên kia vang lên. Cha dượng của cậu lại đi cờ bạc, Hạ An Vũ nghe vậy cũng chỉ thở dài một hơi, khuyên răng mẹ chớ đau lòng, mấy ngày nữa cậu được lãnh lương, nhất định sẽ gửi tiền về cho mẹ ngay.
"Không được, lần này ông ấy thực sự gây họa rồi, bọn cho vay nặng lãi này nói nếu trong vòng một tuần không trả hết số ba trăm triệu thì sẽ bán nội tạng của ba mẹ bù vào. Con mau trở về đi hu hu."
"Ba trăm triệu?"
Hạ An Vũ như muốn nhảy nhỏm lên, bình thường nếu lỡ quá đà thì cũng chỉ tầm năm sáu triệu, với mức lương hiện tại cậu vẫn có thể miễn cưỡng lo được, bây giờ tận ba trăm triệu, còn dính đến cả bọn cho vay nặng lãi, dù không biết thực hư ra sau nhưng cậu vẫn phải về nhà một chuyến.
"Bây giờ con không xin nghỉ ngay được, nhưng sẽ tranh thủ trở về nhà sớm nhất."
"Ừ, con ráng sắp xếp về ngay đi, hôm qua ông ấy còn nghĩ quẩn định tự sát đấy hu hu."
"Con biết rồi, mẹ ngủ sớm đi."
Điện thoại vừa ngắt, Hạ An Vũ chán nản ngã ngồi ra sau, sàn nhà lạnh băng khiến trái tim cậu càng mệt mỏi hơn bao giờ hết, thiết nghĩ bây giờ có gấp rút trở về thì cậu cũng đào đâu ra ba trăm triệu chứ?
Cậu thất thần nhìn lên trên, tự hỏi không biết khi nào mới có thể kết thúc cuộc sống mệt mỏi này. Nhớ năm đó khi mẹ lấy ông ta, nhìn cái người cao lớn chân chất kia nào có ngờ lại sa sút đến ngày hôm nay. Cha dượng cậu vốn không phải người xấu, trước đây chuyên kinh doanh mặt hàng thủ công mỹ nghệ, nhờ vậy mới quen biết được mẹ cậu. Lúc công việc ăn nên làm ra, Hạ An Vũ cũng là một thiếu gia nhỏ được cả mẹ lẫn cha dượng cưng chiều, nhưng rồi một lần ông ấy bị người bạn chí cốt lừa hết toàn bộ tài sản lẫn nhà xưởng, cuối cùng bệ rạc, mỗi ngày không rượu chè thì cờ bạc, mặc dù chưa đến mức đánh vợ con, nhưng cũng làm gia đình lao đao không ít.
Bởi vì cha dượng cứ mãi đắm chìm trong nỗi đau thất bại không vực dậy được, một mình mẹ phải gánh vác lấy gia đình, còn Hạ An Vũ bắt đầu biết nhặt nhạnh từ vỏ chai lon nước để tích cóp phụ mẹ. Cũng may Hạ An Vũ học rất giỏi, năm nào cũng giành được học bổng vinh dự nên đỡ đần phần nào, nhờ thế dễ dàng vào được đại học, sau đó kiếm được một công việc tương đối tốt.
Mọi thứ trông có vẻ rất thuận lợi nhưng Hạ An Vũ lại dường như chẳng an ổn ngày nào bởi bao nhiêu tiền làm ra không phải đổ vào tiền sinh hoạt trên đất thành phố đắt đỏ thì toàn bộ số dư đều phải gửi về quê, vậy mà có đôi lúc mẹ cậu vẫn than vãn rằng không đủ.
Cậu chán nản chẳng muốn trải nệm ra nằm, tự bản thân mình co ro với những huyễn hoặc về cuộc sống tốt đẹp hơn, sau đó vô thức thiếp đi.
"Hắt xì!"
Sáng sớm vừa bước vào không gian tràn ngập hơi lạnh từ điều hòa tỏa ra khiến Hạ An Vũ không nhịn được mà hắt xì một cái rõ to, lỗ mũi cậu ngứa ngáy không chịu nổi, sớm biết như vậy tối qua đã không làm màu mà trải đồ ra ngủ đàng hoàng rồi.
"Em cảm à?" - Chị Thanh tiếp tân cười cười nhìn cậu thư ký trẻ đang gãi mũi quan tâm hỏi một câu.
"Chắc vậy quá chị. Tối qua em không có trải nệm ngủ."
"Ẩu vậy." - Đan Thanh nhíu mày mở hộc ra lục lọi, sau đó đưa cho cậu cái khẩu trang trắng kèm vỉ thuốc - "Mang vào đi không ảnh hưởng sếp đó, thuốc này chị uống còn dư, cũng hiệu quả lắm, không gây buồn ngủ."
"Em cảm ơn ạ."
Hạ An Vũ vội nhận lấy khẩu trang và thuốc từ tay chị, sau đó nhanh chóng bấm thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Phòng làm việc của cậu nằm cạnh phòng tổng giám đốc, mặc dù là không gian tương đối khép kín riêng tư nhưng vẫn có camera giám sát mọi động thái để tránh trường hợp nhân viên không chăm chỉ làm việc. Thật ra dù cho không có camera thì Hạ An Vũ cũng không dám lơ là, bởi chỉ cần chậm trễ một phút thôi cũng dễ dàng ảnh hưởng đến toàn bộ lịch trình, mà cậu thì rất trân trọng cơ hội trời cho này.
Vừa bước vào văn phòng, còn cách thời gian làm việc hơn nửa tiếng, Hạ An Vũ lập tức pha ngay một tách cà phê đen uống cho tỉnh người, sau đó ngồi vào bàn làm việc kiểm tra lại toàn bộ kế hoạch của hôm qua lẫn hôm nay, dáng vẻ ủ rũ cười đùa khi cùng chị lễ tân dưới sảnh gần như hoàn toàn biến mất, mãi đến khi tiếng thang máy ngoài cửa "ting" một tiếng làm cậu giật mình vuốt phẳng phiu lại quần áo bước ra ngoài.
"Tổng giám đốc."
Một người đàn ông chững chạc, vai rộng eo thon, vận tây trang xanh thẫm, gương mặt anh tuấn từng trải trông rất hoàn hảo nhưng lại ngồi xe lăn xuất hiện. Hạ An Vũ bước ra sau nắm lấy tay vịnh đẩy xe đi, mà Quý Đông Nhiên gương mặt ôn hòa gật đầu đáp lại:
"Ừm. Tới sớm vậy?"
"Dạ, anh cũng tới sớm ạ."
"Bị bệnh?"
Quý Đông Nhiên thấy người bịt khẩu trang, giọng mũi sụt sịt nói chuyện với mình thì thắc mắc.
"Hơi cảm thôi ạ. Uống thuốc là khỏe ngay."
"Nếu không khỏe thì có thể xin nghỉ, tôi duyệt."
"Dạ không cần đâu ạ, chị Thanh có cho tôi một ít thuốc rồi, lát uống xong là khỏe thôi ạ."
"Ừm."
Quý Đông Nhiên đạm mạc đáp, chờ khi xe lăn yên vị trước bàn làm việc rồi liền hỏi:
"Hôm nay có lịch trình gì không?"
"Không ạ. Cuộc hẹn với bên đối tác công ty N cũng được dời rồi."
"Ừm, vậy về sớm đi, tôi cũng có việc phải đi vào trưa nay."
"Dạ. cảm ơn sếp."
Hạ An Vũ có chút bối rối, cậu thành thật cúi đầu với Quý Đông Nhiên rồi rời khỏi phòng. Từ lần đầu gặp mặt vị cấp trên trong có vẻ lạnh lùng này, Hạ An Vũ luôn cảm thấy anh là một người tương đối kỳ lạ.
Theo thông tin cậu nghe được từ câu chuyện của những chị phòng bên trong giờ ăn trưa, thì vị tổng giám đốc này vốn đầu làm việc phía công ty mẹ ở nước ngoài, nhưng bất ngờ gặp tai nạn giao thông bị hôn mê gần ba tháng, sau đó tỉnh dậy thì nửa thân dưới đã không còn cảm giác gì, chỉ có thể di chuyển trên xe lăn. Điều Hạ An Vũ cảm thấy kỳ lạ là trông Quý Đông Nhiên chẳng có gì giống một người vừa gặp tai nạn đến không đi lại được, từ lần đầu tiên gặp anh ngoài bến xe hôm ấy đã luôn cảm thấy anh toát ra một khí chất khiến người khác phải cung kính đôi phần, dường như việc ngồi trên chiếc xe lăn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.
Thật ra nói Quý Đông Nhiên trông có vẻ lạnh lùng cũng không đúng lắm, sau gần nửa năm làm việc bên cạnh anh, Hạ An Vũ phát hiện người này chỉ có chút đạm mạc, là dạng người khi thả lỏng cơ mặt sẽ khiến kẻ khác không dám đến gần ấy.
Cộc! Cộc! Cộc!
Hạ An Vũ chăm chỉ làm việc mãi đến giờ cơm trưa cũng không chú ý, chợt nghe có tiếng gõ cửa liền giật mình vội vàng bước ra.
"Cậu không đi ăn à?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"Dạ, làm xong cái này tôi đi liền."
"Ừm, phân chia thời gian hợp lý, đừng để kiệt sức." - Quý Đông Nhiên gật đầu sau đó nói tiếp - "Cậu đưa tôi xuống, hết giờ nghỉ rồi làm tiếp."
"A... dạ... anh đợi tôi một chút."
Hạ An Vũ hơi ngạc nhiên, Quý Đông Nhiên bình thường đi đâu không có cậu đều sẽ tự rời khỏi tự trở về, vốn chưa bao giờ mở miệng nhờ vả cậu thế này.
"Hôm nay đi ăn trưa với phu nhân ạ?"
Hạ An Vũ vừa bấm nút thang máy vừa hỏi Quý Đông Nhiên. Đây cũng không phải là cậu đoán mò, thường người khiến anh phải rời khỏi công ty sớm thế này ngoại trừ đối tác ra còn có mẹ anh, mà lịch trình hôm nay của Quý Đông Nhiên lại vừa lúc không có gặp khách hàng nào cả.
"Ừ, bà ấy mới vừa trở về, bảo là có việc gấp cần bàn."
"À..."
Hạ An Vũ đáp một tiếng, sau đó cũng không biết phải nói gì, nhưng không khí trong thang máy cũng vẫn rất bình thường, hoặc bởi Hạ An Vũ đã quen với việc nói ít làm nhiều khi ở bên cạnh Quý Đông Nhiên rồi.
Phía dưới đã có xe chờ sẵn, Hạ An Vũ theo thói quen mỗi lần ra ngoài cùng Quý Đông Nhiên, cẩn thận đỡ anh vào xe rồi gấp gọn xe lăn cất ra phía sau.
"Anh đi cẩn thận ạ." - Hạ An Vũ cúi đầu nhìn vào kính xe mỉm cười nói.
"Ừm. ăn uống đúng giờ."
"Dạ, tôi biết rồi."
Xe vừa đi khuất, khuôn mặt cậu liền trầm lại, khóe miệng cong cong cũng nhanh chóng biến mất, thở dài quay trở vào thang máy, lần nữa bấm về tầng cao nhất của tòa nhà.
"Phải tranh thủ làm cho xong để xin nghỉ nữa."
__________
Like, follow page Mùa Xuân của Alata ủng hộ mình nhé