• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều tà dần buông xuống, trên quảng trường gió thổi lồng lộng, đám trẻ con ồn ào quay quanh một xe bán kem, cạnh bên là hàng đồ chiên vừa được dọn ra. Hạ An Vũ đẩy Quý Đông Nhiên dạo xung quanh một hồi thì đã thấm mệt, xe lăn Quý Đông Nhiên treo đầy túi thức ăn mà cậu mua, nhìn qua có chút buồn cười.

Cả hai tìm một chỗ ít gió, Hạ An Vũ vẫn như cũ kiên quyết đỡ người sang băng ghế ngồi xuống cùng mình.

"Ngon không?"

Hạ An Vũ đút anh một miếng chả cá còn nghi ngút khói, híp mắt cười hỏi. Hương vị cay nồng bốc lên cánh mũi, Quý Đông Nhiên đối với mấy loại thức ăn đường phố này không thích lắm nhưng cũng chẳng bài xích, anh nhai nuốt xong, chợt thấy khóe miệng thư ký nhỏ dính một ít sốt đo đỏ, không do dự nghiêng người kề sát vào liếm đi, cười cười nói:

"Ngon lắm."

Hạ An Vũ có chút không chống đỡ được, mặt cậu đỏ bừng, hoảng hốt nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai để ý đến bọn họ mới trừng mắt nhìn anh, giọng nói nhỏ đến mức giống như bị cơn gió mạnh cuốn đi mất:

"Anh có thôi đi không?"

Quý Đông Nhiên mỉm cười, vươn tay vén đi mấy lọn tóc bay tán loạn trước trán cậu, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên gương mặt dịu dàng của anh, trái tim Hạ An Vũ thổn thức, thời khắc ở bên anh tựa như thứ rượu vang lâu năm, nếm vào ngọt ngào nhưng cũng làm cậu say đắm.

"Về xe nha anh?" - Hạ An Vũ thủ thỉ.

"Ừm." - Quý Đông Nhiên đáp lời cậu.

Cả hai nhanh chóng rời khỏi quảng trường, Quý Đông Nhiên không dùng cửa chuyên dụng của xe mà nương theo Hạ An Vũ đỡ vào ghế lái, bọn họ xe lăn cũng không kịp gấp lại cứ thế trực tiếp đóng luôn cửa, Hạ An Vũ ngồi trên đùi Quý Đông Nhiên, hơi thở cả hai gấp rút, lập tức cắn mút lẫn nhau.

"Ưm..."

Đương lúc Hạ An Vũ không kịp phòng bị, Quý Đông Nhiên đã đưa đầu lưỡi mình xâm nhập khoang miệng ấm nóng, thuần thuật cuốn lấy lưỡi cậu. Hạ An Vũ cố gắng thích ứng theo nhịp thở của anh, Quý Đông Nhiên gác hờ tay lên vòng eo mảnh khảnh, ngón tay vuốt nhẹ làn da thông qua một lớp áo.

Bên ngoài vọng lại tiếng ồn ào náo nhiệt, bên trong xe cũng tràn đầy âm thanh ướt át khiến người nghe phải đỏ mặt, chẳng rõ bao lâu, mãi đến khi có tiếng bước chân người đến gần, Quý Đông Nhiên mới buông tha cho bờ môi bị anh dày vò sưng tấy của Hạ An Vũ.

"Chúng ta quá đà thật rồi."

Giọng Quý Đông Nhiên hơi khàn, Hạ An Vũ cảm thấy quẫn bách không thôi, không phải chỉ bởi vì thứ kia của Quý Đông Nhiên đang chạm vào mông cậu mà còn bởi vì chính cậu cũng có phản ứng.

"Tôi giúp em nhé?" - Quý Đông Nhiên cắn nhẹ vào vành tai cậu thì thào hỏi.

"Đừng... Sẽ có người đến..." - Hạ An Vũ ngại ngùng lắc đầu, ánh mắt hơi lo lắng quan sát bên ngoài một chút.

Quý Đông Nhiên buồn cười vuốt cánh môi ươn ướt của cậu hỏi:

"Lúc nãy cuồng nhiệt như vậy sao không thấy em ngại gì cả?"

Hạ An Vũ không biết cãi thế nào, cậu cảm thấy đầu óc mình muốn hỏng rồi, khẽ cắn môi rồi nói:

"Gần đây có khách sạn nào không anh?"

Đôi mắt Quý Đông Nhiên phút chốc chẳng còn ý cười, anh buông người ra trầm giọng đáp:

"Tất nhiên là có rồi."

Tập đoàn K có một khách sạn lớn trong thành phố, là nơi thu hút nhiều khách du lịch nhất, mỗi dịp đặc biệt đều gần như chẳng còn phòng. Trong căn phòng hạng sang nằm ở tầng cao nhất, Hạ An Vũ chẳng kịp chiêm ngưỡng bày trí tuyệt đẹp của nó, đôi môi cậu lần nữa bị chiếm lấy, cơ thể nóng như thiêu đốt, áo sơ mi bị cởi quá nửa nút để lộ làn da láng bóng non mịn.

"Khoan... chờ một chút..."

"Không chờ được..."

Hạ An Vũ muốn ngăn lại bàn tay đang luồn vào trong quần mình, mặt cậu đỏ gay run rẩy, nhưng Quý Đông Nhiên trái lại không ngừng động tác, nhanh chóng nắm lấy nơi yếu ớt kia bắt đầu tận tình vuốt ve chăm sóc.

"Có sợ không?"

Quý Đông Nhiên cắn lấy cằm cậu khàn giọng hỏi, Hạ An Vũ lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, cậu đang cố kìm chế giọng của mình, nhưng Quý Đông Nhiên đột ngột nghiêng đầu cắn vào đầu nhũ trước ngực khiến cậu không nhịn được mà rên nhẹ:

"A..."

"Trả lời tôi... Có sợ không?" - Quý Đông Nhiên lại hỏi.

"Không phải sợ... hức... nhưng bây giờ còn sớm mà..."

Quý Đông Nhiên chẳng ngờ thư ký nhà mình lại trả lời như vậy, anh thoáng khựng lại một chút rồi bật cười, Hạ An Vũ hơi bối rối nhìn anh hỏi:

"Sao... sao vậy..."

Không đợi cậu hỏi hết câu, Quý Đông Nhiên đã lần nữa hôn lên môi cậu, bên dưới tiếp tục gia tăng tốc độ, Hạ An Vũ bị kích thích đến độ run rẩy, nửa đẩy nửa kéo Quý Đông Nhiên, sau cùng vẫn không nhịn được mà bắn trong tay anh.

Đồng hồ trên tường điểm bảy giờ tối, ánh sáng đèn trắng lóa khiến Hạ An Vũ có hơi chói mắt, khuôn ngực trắng nõn phập phồng đáng thương rơi vào bàn tay xấu xa của ai đó mặc nó dày vò.

"An Vũ..." - Quý Đông Nhiên khẽ gọi - "Tới lượt em giúp tôi."

Hạ An Vũ mơ màng làm theo chỉ dẫn của Quý Đông Nhiên, vươn tay nắm lấy nơi đang cực kỳ hưng phấn kia.

"Đúng rồi, cứ chạm như vậy..."

Hạ An Vũ ngượng chín, bàn tay nóng đến nỗi muốn rụt về nhưng khi nhìn vào gương mặt đẫm mồ hôi của Quý Đông Nhiên, cậu lại vô thức vuốt ve nó nhanh hơn. Ngực cậu chạm vào ngực anh, cả hai đều nhớp nháp ướt sũng, Hạ An Vũ phát hiện trên trán Quý Đông Nhiên có một vết sẹo nhỏ, dường như bởi vì kích thích mà hơi đỏ lên.

Qua một lúc lâu, Hạ An Vũ đã đổi sang tay khác nhưng Quý Đông Nhiên vẫn chưa chịu bắn ra, cậu có chút tủi thân nói:

"Em mệt rồi..."

"Có muốn tôi giúp em không?" - Quý Đông Nhiên cười cười cắn nhẹ lên chóp mũi cậu hỏi.

"Anh giúp em với." - Hạ An Vũ nài nỉ.

Ánh mắt Quý Đông Nhiên thoáng hiện lên chút xấu xa, đoạn anh cúi xuống hôn vào miệng cậu một cái rồi nói:

"Gọi ông xã..."

Hạ An Vũ ngại ngùng, Quý Đông Nhiên luôn nói lúc say cậu đều gọi anh như vậy, chẳng biết có phải lừa lọc gì không, nhưng lúc nhìn xuống vật kia vẫn đang bừng bừng sức sống trong tay mình, Hạ An Vũ lấy hết can đảm gọi nhỏ:

"Ông xã..."

"Tôi không nghe thấy gì cả." - Quý Đông Nhiên nói.

"Ông xã... ông xã, anh giúp em đi mà...ư..."

Hạ An Vũ nhắm mắt gọi bừa, chất giọng mềm đến nỗi khiến tâm can Quý Đông Nhiên chẳng nhịn nổi nữa, nhẹ nhàng quấn lấy khoang miệng ấm áp, bàn tay luồn xuống nắm lấy thứ của cả hai cọ vào nhau làm Hạ An Vũ có chút không phản ứng kịp, sau đó mềm nhũn nghe anh thì thầm nói:

"Được, ông xã giúp em..."

Hạ An Vũ mơ màng tựa vào lòng ngực Quý Đông Nhiên mà thở dốc, đầu óc chẳng nghĩ được gì cả, cậu không rõ bản thân đã ra đến lần thứ bao nhiêu, mệt đến không nhấc nổi ngón tay.

"Đã đói bụng chưa?"

Quý Đông Nhiên vuốt ve tóc mai ướt đẫm của cậu cười hỏi, anh nghĩ hôm nay làm đến đây là được rồi, không cần quá gấp rút.

"Ở đây có gì ăn không ạ?" - Hạ An Vũ lấy lại tỉnh táo hỏi.

"Có một nhà hàng ở đây, em muốn đi không? Hay tôi gọi thức ăn vào phòng cho em?" - Quý Đông Nhiên đáp.

Hạ An Vũ lười biếng suy nghĩ một chút, cậu thấy vẫn còn sớm, hơn nữa nơi này nhìn cao cấp như vậy, nếu chỉ ở trong phòng thì có vẻ hơi đáng tiếc, cuối cùng vẫn quyết định sẽ ra ngoài ăn cùng anh.

"Vậy em đi tắm trước đi, tôi sẽ nhờ người mang quần áo mới lên cho chúng ta."

Hạ An Vũ lúc này mới chú ý đến mớ hỗn độn xung quanh mình, quả thật không thể mặc lại nữa, chỉ đành giả vờ lơ ngơ chậm rãi bò dậy, sau đó nhanh chóng chạy biến vào phòng tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK