Sáng sớm hôm sau, Hạ An Vũ mang cặp mắt gấu trúc cùng thể xác rệu rã chẳng có chút sức sống sau một đêm thức trắng xuống lầu khiến dì Lan nhìn thấy cũng giật mình lo lắng hỏi:
"Tối qua ngủ không ngon hả con?"
Hạ An Vũ ngáp một cái rõ dài, uể oải trả lời:
"Hơi hơi ạ."
"Mắt em sưng quá, chườm đá cho đỡ đi."
Quý Đông Nhiên ở gần đó lên tiếng nhắc nhở, đôi mày có hơi nhíu lại. Hạ An Vũ lúc này mới tỉnh táo nhận ra Quý Đông Nhiên đã ngồi ở bàn ăn như thường lệ, khuôn mặt nhợt nhạt chậm rãi đỏ bừng, ngắc ngứ bước qua ngồi xuống không nói gì.
"Sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"
Hạ An Vũ lắc đầu liên tục, Quý Đông Nhiên bỏ ly cà phê xuống, khó hiểu nhìn dáng vẻ như con chuột chũi trốn tránh người khác của cậu cất giọng thăm dò:
"An Vũ?"
"D... dạ?"
Âm thanh trầm trầm cậu nghe mỗi ngày quen đến không thể nào quen hơn hôm nay đột nhiên lại như phóng đại chui vào sâu trong lỗ tai, đánh mạnh lên màng nhĩ mỏng manh kích thích mọi giác quan trong cơ thể khiến cậu càng bồn chồn. Giây phút ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt đẹp trai ấy càng làm cậu bối rối gục xuống lần nữa, rõ ràng nghĩ mãi cũng không bao giờ nghĩ tới được chuyện tổng giám đốc Quý Đông Nhiên thích một cậu thư ký nhỏ, còn là chuyện từ rất lâu rồi.
"Nếu không khỏe thì để ngày mai đi được không?"
"A... không... Em không sao mà, hơi buồn ngủ chút thôi."
Hạ An Vũ vội lấy lại tinh thần nói, Quý Đông Nhiên thấy cậu có vẻ đã khôi phục cũng không ý kiến gì, chỉ là vẫn nhờ dì Lan giúp cậu chườm mắt một chút.
Khoảng bảy giờ hơn cả hai cùng nhau lên xe xuất phát, Quý Đông Nhiên vốn định như mọi khi tranh thủ làm việc trong lúc xe chạy nhưng phát hiện ra bộ dạng không giống thường ngày của thư ký nhà mình liền quyết định để hết mọi thứ sang một bên.
"An Vũ, rốt cuộc em làm sao vậy? Cả sáng nay cứ như người trên mây."
Hạ An Vũ nghe Quý Đông Nhiên hỏi mà giật mình, lưng vô thức hơi thẳng lên, hai bàn tay tay đặt trước đầu gối ngọ nguậy không yên cười cười đáp:
"Đã... đã nói là không sao rồi mà. Anh không làm việc ạ?"
"Thi thoảng lười một chút cũng được." – Quý Đông Nhiên khẽ lắc đầu, anh hơi mỉm cười nhìn cậu – "Muốn nói chuyện với em."
Đáy lòng Hạ An Vũ bị nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân ấy gảy đến ngứa ngáy, thầm phát ra tiếng chửi:
"Chết tiệt, xin anh đừng có đẹp trai như thế nữa."
Lồng ngực cậu đập phát ra tiếng thình thịch lớn đến nỗi cậu có ảo giác sẽ bị hai người trong xe nghe thấy mất. Hạ An Vũ cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, lơ đãng nói vu vơ:
"Ờm, hôm nay trời đẹp quá ha?"
"Cũng bình thường thôi." – Quý Đông Nhiên vẫn nhìn cậu chăm chăm.
Hạ An Vũ hơi ngạc nhiên, trời xanh mây trắng, gió thổi mát mẻ, còn có chim hót, xe cộ qua lại không đông lắm, hương vị mùa xuân tràn ngập đất trời thế mà anh lại bảo bình thường, cậu không đồng tình nhưng vẫn lịch sự hỏi lại:
"Sao lại bình thường ạ? Em thích kiểu thời tiết này nhất ấy."
"So với em thì bình thường thật mà."
Hai nắm tay Hạ An Vũ âm thầm siết chặt lại, lẽ ra cậu phải đoán được Quý Đông Nhiên sẽ nói gì sau bao nhiêu lần được trải nghiệm qua mới đúng. Gương mặt Quý Đông Nhiên vẫn bày ra cái vẻ như không có chuyện gì xảy ra, Hạ An Vũ hết cách, chỉ có thể cười cười chuyển đề tài sang chuyện khác:
"Phải rồi, hôm qua em nói chuyện với mẹ, mẹ đồng ý nấu canh chua đó, anh nhất định sẽ thích cho xem."
"Ừm, món mẹ nấu nhất định ngon, ngày trước tôi cũng từng được thưởng thức qua rồi." - Quý Đông Nhiên gật đầu nói.
Hai mắt Hạ An Vũ sáng rỡ, nhanh chóng quên đi những ngượng ngùng cùng bối rối tích tụ từ tối qua đến giờ, hơi nhích nhẹ về phía anh hớn hở hỏi:
"Thật ạ? Vậy anh thích món nào nhất?"
Quý Đông Nhiên nhìn gương mặt trắng đến phát sáng hướng về phía mình, trong lòng như có sợi lông phẩy qua phẩy lại chộn rộn không yên. Hôm nay Hạ An Vũ mặc một chiếc áo phông màu xanh biển tươi mát quần short ngắn vừa đến đầu gối, nhìn qua mát mẻ lại tràn ngập hương vị tuổi trẻ, trái tim tưởng chừng đã già nua của anh quả thật giống như tìm thấy mùa xuân mới vậy.
"Sao hả? Anh không nhớ à?" - Hạ An Vũ sốt sắng hỏi lại lần nữa.
"Ừm..."
Quý Đông Nhiên bị gọi tỉnh, nhận ra mình vừa thất thần, cũng may thư ký nhỏ không phát hiện, vội vàng giả vờ đáp một tiếng giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Hạ An Vũ thấy người ngập ngừng mãi không cho ra được đáp án nào, cậu bĩu môi trêu chọc:
"Vậy mà bảo ăn rồi, rõ là anh nói xạo."
"Tôi có ăn mà. Lúc đó hình như còn là tiệc thôi nôi của em thì phải." - Quý Đông Nhiên nhớ lại - "Khi tôi bế em còn tè lên người tôi ướt..."
"Khoan khoan khoan!" - Hạ An Vũ bị anh nói đến ngượng chín cả mặt vội ngăn lại - "Rõ ràng đang hỏi về món ăn mà, sao anh lại nói qua chuyện gì vậy?"
"Thì em bảo tôi nói xạo." - Quý Đông Nhiên nhún nhún vai, còn xoa cằm nghiêm túc nói tiếp - "Hừ, sau đó còn khóc toáng lên, hại tôi cũng hoảng... ưm..."
Hạ An Vũ cuối cùng cũng nhịn hết nổi, nhướng người qua dùng tay chặn miệng anh lại, đôi mắt hung dữ trừng lớn:
"Không cho nói nữa!"
Quý Đông Nhiên nhìn bộ dạng vừa giận nhưng cũng cực kỳ quẫn bách của cậu, nhướng mày khẽ nhếch môi một cái, sau đó ngoan ngoãn giơ tay tỏ ý đầu hàng, Hạ An Vũ thở hồng hộc tha cho anh.
Chặng đường tiếp theo bởi vì đã thả lỏng tâm trạng sau một đêm mệt mỏi quá độ, Hạ An Vũ cuối cùng cũng không chịu được ngủ mất, lần này không đợi Quý Đông Nhiên nhắc nhở, cậu đã thoải mái mượn đùi của ai đó làm gối nằm. Quý Đông Nhiên lúc đầu hơi ngạc nhiên với độ tự giác của cậu, nhưng khi thấy người đã nhắm mắt rồi cũng chẳng buồn thắc mắc thêm, chỉ đơn giản ngắm cảnh ngoài cửa sổ, công việc bây giờ làm sao quan trọng bằng giấc ngủ của người đẹp được.
Xe chạy được gần một tiếng rưỡi thì cuối cùng cũng đến nơi, mẹ Hạ An Vũ vừa nghe tiếng xe trước nhà đã mừng rỡ chạy ra đón, kế đến cha dượng Thái Hà của cậu cũng chậm rãi ra theo.
"Về rồi à... Ây da..."
Vừa ra đến nơi đã thấy hình ảnh con trai mình ngủ đến há lớn miệng gối đầu trên chân con rể, còn vị con rể đó lại đang cực kỳ kiên nhẫn dịu dàng lay nó dậy.
"Thưa mẹ, thưa dượng mới về."
Ngủ trên xe dù sao cũng không thể nào so với ngủ trên giường được, Hạ An Vũ uể oải cất giọng chào, sau đó còn vặn vặn người mấy cái.
"Rốt cuộc con nằm trên chân người ta bao lâu rồi hả?"
Thái Hà vốn dĩ vẫn chưa chấp nhận đứa con rể như Quý Đông Nhiên, nhưng khi thấy hình ảnh vừa nãy, trong lòng liền hơi xuôi xuôi. Từ ngày gia đình sa cơ đến nay, ông đã không thể thực hiện lời hứa sẽ cho mẹ con Hạ An Vũ sống sung túc cả đời được, dù không nói gì nhưng chính ông chứng kiến một đứa trẻ đã quen sống trong nhung lụa tự mình đứng lên vừa học vừa kiếm tiền phụ giúp gia đình. Có vài lần trở về, người Hạ An Vũ gầy rọc đi trông thấy, gặng hỏi mãi mới biết cậu vừa ốm một trận nhưng không dám nói vì sợ gia đình lo, một mình chịu đựng trong căn phòng trọ mười mấy mét vuông chỉ có mỗi cháo trắng và vài viên thuốc.
Nếu bây giờ có người nguyện ý cưng chiều cậu, ông bỗng dưng nghĩ làm người cũng không nên tham quá, ngoại trừ chuyện có thể ngồi xe lăn suốt đời, chẳng phải con trai mình đang sống rất hạnh phúc không phải sao?
"Chưa đến một tiếng mà." - Hạ An Vũ nghe cha dượng hỏi liền đáp, còn quay sang đẩy đẩy Quý Đông Nhiên - "Đúng không anh?"
"Vâng ạ." - Quý Đông Nhiên rất phối hợp, gương mặt cực kỳ nghiêm túc nói - "Là con bảo em ấy nằm."
"Con đừng chiều nó quá, ở nhà đã suốt ngày nhõng nhẽo rồi." - Nhã Vân cũng rất bằng lòng với thái độ của anh, miệng thì trách móc nhưng khóe miệng vẫn không hạ xuống được.
Cả bốn người nhanh chóng mang hành lý vào nhà, Nhã Vân sau khi giúp đỡ sắp xếp hành lý xong thì dặn dò:
"Mẹ xuống bếp nấu cơm, hai đứa nghỉ một chút đi, khi nào có đồ ăn thì mẹ gọi."
"Để con phụ mẹ." - Hạ An Vũ vội nói.
Nhã Vân ngạc nhiên nhìn cậu từ chối:
"Thôi, thế Đông Nhiên phải làm sao?"
"Không cần... con làm..." - Quý Đông Nhiên đang muốn lấy laptop ra làm việc.
"Anh ấy cũng giúp ạ." - Hạ An Vũ vui vẻ đáp rồi thản nhiên đẩy xe lăn ra ngoài không kịp để anh phản ứng - "Đi, đi lặt rau với em."
Dưới phòng bếp vang lên tiếng chặt rửa xào nấu nhộn nhịp, Hạ An Vũ vừa câu được câu không trò chuyện cùng mẹ mình vừa hướng dẫn Quý Đông Nhiên lặt rau muống ra sao:
"Đúng rồi, héo thì anh bỏ đi."
Quý Đông Nhiên được cậu đỡ ngồi bệt dưới đất, chân gấp gọn nghiêm túc học lặt rau, bàn tay có chút vụng về, nhưng Hạ An Vũ vẫn khen anh hết lời.
"Tổng giám đốc giỏi quá, lát nước cho anh ăn khúc đuôi cá."
Hạ An Vũ hài lòng nhìn rổ rau lặt vụng đến không thể vụng hơn của Quý Đông Nhiên khen ngợi. Quý Đông Nhiên thắc mắc hỏi lại:
"Tại sao lại là khúc đuôi?"
"Tại vì nó thích ăn phần đó nhất." - Nhã Vân đi ngang qua cốc đầu cậu một cái rồi trả lời anh - "Từ nhỏ xem có ai tranh được của nó không. Bây giờ có chồng thì hay rồi, chỉ biết nghĩ đến chồng thôi."
"Đâu có đâu, tại ảnh giỏi thiệt mà." - Hạ An Vũ xoa xoa chỗ bị đánh nhỏ giọng phản bác.
Nhã Vân liếc nhìn vào rổ rau một cái, chẳng buồn vạch trần cậu, thầm nghĩ đúng là con trai gả đi rồi như bát nước hắt đi, không được tích sự gì cả.
Nấu nướng xong xuôi, cả nhà bày mâm cơm ra cái ván cũ kỹ ở sau bếp cùng quây quần với nhau ăn uống.
"Sao rồi? Hai đứa sống tốt chứ?" - Thái Hà gắp một miếng thịt kho đặt vào chén Quý Đông Nhiên hỏi han.
"Rất tốt ạ. An Vũ rất biết chăm sóc người khác."
Hạ An Vũ nghe anh khen mà có hơi ngượng ngùng, rõ ràng người chăm sóc cậu tốt là Quý Đông Nhiên mới đúng.
Thái Hà gật gù hài lòng, cả nhà câu được câu mất trò chuyện với nhau. Quý Đông Nhiên lúc đầu hơi không thích ứng lắm, chuyện gia đình cùng nhau nấu nướng ăn cơm thế này là chuyện anh chưa bao giờ trải qua, nhưng dần dần tâm trạng cũng thả lỏng, thi thoảng còn hỏi về công việc của hai người.
Thái Hà sau vụ việc lần trước đã tự thề với lòng nếu còn tái phạm nhất định thà chết một mình chứ không để luyên lụy vợ con nữa. Sau đó được Ái Linh sử dụng quan hệ cho ông vào làm ở một xưởng gỗ, Thái Hà có kinh nghiệm trong ngành này, rất nhanh đã thích ứng, dù nơi làm việc hơi xa nhà nhưng ông vẫn chịu khó đi làm đều đặn không nghỉ ngày nào. Nhã Vân thì theo lời của vài người bạn ở quê, thi thoảng nhận vài mặt hàng thủ công về làm kiếm thêm, cuộc sống xem như đã đi vào quỹ đạo. Dù rằng Hạ An Vũ bây giờ hạnh phúc hơn cả hai mong đợi nhưng đây vẫn là chuyện khiến họ cắn rứt đến bây giờ, cứ xem như may mắn người cậu cưới là người yêu cậu đi, nhưng nói gì đi nữa hành vi lúc đó quả thật chẳng khác nào bán con cả.
Buổi chiều, Hạ An Vũ đẩy Quý Đông Nhiên ra trước sân cùng chăm cây với dượng mình, sau khi nhặt lá sâu xong thì lôi ống nước ra tưới.
"Con mở nha."
"Khoan đã!"
"Đông Nhiên!"
Bởi vì vụng về nên Hạ An Vũ không để ý mà mở nước khiến Thái Hà ngăn cản không kịp, cứ thế toàn bộ nước đều xịt vào người Quý Đông Nhiên ướt sũng.
"Chuyện gì vậy?" - Nhã Vân đang dọn dẹp phía sau cũng bị tiếng la phía trước làm cho hoảng hồn chạy vội lên - "Hai cha con làm cái gì để người ta ướt hết rồi. An Vũ, mau đưa chồng con đi tắm đi."
"Dạ."
Không cần Nhã Vân nhắc, Hạ An Vũ đã nhanh chóng chạy sang chỗ Quý Đông Nhiên dùng tay lau lau mặt cho anh rồi nắm tay nắm đẩy xe vào nhà.
"Để anh tự..."
Sau khi thành công ngồi trong phòng tắm nhà Hạ An Vũ, Quý Đông Nhiên cất tiếng nói muốn để mình tự xử lý, lập tức bị cậu trừng một cái, thở hồng hộc đáp:
"Ở đây không phải biệt thự nhà anh, bớt lộn xộn. Mau lên, cởi quần áo ra."
Quý Đông Nhiên bị cưỡng chế không phản kháng được, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời Hạ An Vũ, chậm rãi cởi phần áo ướt sũng ra trước. Phần thân trên săn chắc đập vào mắt, từng khối cơ ẩn hiện khiến lòng cậu giống hồi chuông cảnh báo: "Nguy rồi."
"Phải cởi cả quần lót à?"
Quý Đông Nhiên bất đắc dĩ nhìn cần cổ đỏ bừng trước mặt mình, đôi tay run rẩy lóng ngóng giống như đang cầm phải thứ gì nóng lắm vậy. Hạ An Vũ phóng lao thì phải theo lao, làm bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, vừa nhắm mắt lột đồ Quý Đông Nhiên vừa tỏ ra cứng rắn nói:
"Chứ sao? Bộ anh nghĩ đang đi bơi chắc."
"Tối qua ngủ không ngon hả con?"
Hạ An Vũ ngáp một cái rõ dài, uể oải trả lời:
"Hơi hơi ạ."
"Mắt em sưng quá, chườm đá cho đỡ đi."
Quý Đông Nhiên ở gần đó lên tiếng nhắc nhở, đôi mày có hơi nhíu lại. Hạ An Vũ lúc này mới tỉnh táo nhận ra Quý Đông Nhiên đã ngồi ở bàn ăn như thường lệ, khuôn mặt nhợt nhạt chậm rãi đỏ bừng, ngắc ngứ bước qua ngồi xuống không nói gì.
"Sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"
Hạ An Vũ lắc đầu liên tục, Quý Đông Nhiên bỏ ly cà phê xuống, khó hiểu nhìn dáng vẻ như con chuột chũi trốn tránh người khác của cậu cất giọng thăm dò:
"An Vũ?"
"D... dạ?"
Âm thanh trầm trầm cậu nghe mỗi ngày quen đến không thể nào quen hơn hôm nay đột nhiên lại như phóng đại chui vào sâu trong lỗ tai, đánh mạnh lên màng nhĩ mỏng manh kích thích mọi giác quan trong cơ thể khiến cậu càng bồn chồn. Giây phút ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt đẹp trai ấy càng làm cậu bối rối gục xuống lần nữa, rõ ràng nghĩ mãi cũng không bao giờ nghĩ tới được chuyện tổng giám đốc Quý Đông Nhiên thích một cậu thư ký nhỏ, còn là chuyện từ rất lâu rồi.
"Nếu không khỏe thì để ngày mai đi được không?"
"A... không... Em không sao mà, hơi buồn ngủ chút thôi."
Hạ An Vũ vội lấy lại tinh thần nói, Quý Đông Nhiên thấy cậu có vẻ đã khôi phục cũng không ý kiến gì, chỉ là vẫn nhờ dì Lan giúp cậu chườm mắt một chút.
Khoảng bảy giờ hơn cả hai cùng nhau lên xe xuất phát, Quý Đông Nhiên vốn định như mọi khi tranh thủ làm việc trong lúc xe chạy nhưng phát hiện ra bộ dạng không giống thường ngày của thư ký nhà mình liền quyết định để hết mọi thứ sang một bên.
"An Vũ, rốt cuộc em làm sao vậy? Cả sáng nay cứ như người trên mây."
Hạ An Vũ nghe Quý Đông Nhiên hỏi mà giật mình, lưng vô thức hơi thẳng lên, hai bàn tay tay đặt trước đầu gối ngọ nguậy không yên cười cười đáp:
"Đã... đã nói là không sao rồi mà. Anh không làm việc ạ?"
"Thi thoảng lười một chút cũng được." – Quý Đông Nhiên khẽ lắc đầu, anh hơi mỉm cười nhìn cậu – "Muốn nói chuyện với em."
Đáy lòng Hạ An Vũ bị nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân ấy gảy đến ngứa ngáy, thầm phát ra tiếng chửi:
"Chết tiệt, xin anh đừng có đẹp trai như thế nữa."
Lồng ngực cậu đập phát ra tiếng thình thịch lớn đến nỗi cậu có ảo giác sẽ bị hai người trong xe nghe thấy mất. Hạ An Vũ cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, lơ đãng nói vu vơ:
"Ờm, hôm nay trời đẹp quá ha?"
"Cũng bình thường thôi." – Quý Đông Nhiên vẫn nhìn cậu chăm chăm.
Hạ An Vũ hơi ngạc nhiên, trời xanh mây trắng, gió thổi mát mẻ, còn có chim hót, xe cộ qua lại không đông lắm, hương vị mùa xuân tràn ngập đất trời thế mà anh lại bảo bình thường, cậu không đồng tình nhưng vẫn lịch sự hỏi lại:
"Sao lại bình thường ạ? Em thích kiểu thời tiết này nhất ấy."
"So với em thì bình thường thật mà."
Hai nắm tay Hạ An Vũ âm thầm siết chặt lại, lẽ ra cậu phải đoán được Quý Đông Nhiên sẽ nói gì sau bao nhiêu lần được trải nghiệm qua mới đúng. Gương mặt Quý Đông Nhiên vẫn bày ra cái vẻ như không có chuyện gì xảy ra, Hạ An Vũ hết cách, chỉ có thể cười cười chuyển đề tài sang chuyện khác:
"Phải rồi, hôm qua em nói chuyện với mẹ, mẹ đồng ý nấu canh chua đó, anh nhất định sẽ thích cho xem."
"Ừm, món mẹ nấu nhất định ngon, ngày trước tôi cũng từng được thưởng thức qua rồi." - Quý Đông Nhiên gật đầu nói.
Hai mắt Hạ An Vũ sáng rỡ, nhanh chóng quên đi những ngượng ngùng cùng bối rối tích tụ từ tối qua đến giờ, hơi nhích nhẹ về phía anh hớn hở hỏi:
"Thật ạ? Vậy anh thích món nào nhất?"
Quý Đông Nhiên nhìn gương mặt trắng đến phát sáng hướng về phía mình, trong lòng như có sợi lông phẩy qua phẩy lại chộn rộn không yên. Hôm nay Hạ An Vũ mặc một chiếc áo phông màu xanh biển tươi mát quần short ngắn vừa đến đầu gối, nhìn qua mát mẻ lại tràn ngập hương vị tuổi trẻ, trái tim tưởng chừng đã già nua của anh quả thật giống như tìm thấy mùa xuân mới vậy.
"Sao hả? Anh không nhớ à?" - Hạ An Vũ sốt sắng hỏi lại lần nữa.
"Ừm..."
Quý Đông Nhiên bị gọi tỉnh, nhận ra mình vừa thất thần, cũng may thư ký nhỏ không phát hiện, vội vàng giả vờ đáp một tiếng giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Hạ An Vũ thấy người ngập ngừng mãi không cho ra được đáp án nào, cậu bĩu môi trêu chọc:
"Vậy mà bảo ăn rồi, rõ là anh nói xạo."
"Tôi có ăn mà. Lúc đó hình như còn là tiệc thôi nôi của em thì phải." - Quý Đông Nhiên nhớ lại - "Khi tôi bế em còn tè lên người tôi ướt..."
"Khoan khoan khoan!" - Hạ An Vũ bị anh nói đến ngượng chín cả mặt vội ngăn lại - "Rõ ràng đang hỏi về món ăn mà, sao anh lại nói qua chuyện gì vậy?"
"Thì em bảo tôi nói xạo." - Quý Đông Nhiên nhún nhún vai, còn xoa cằm nghiêm túc nói tiếp - "Hừ, sau đó còn khóc toáng lên, hại tôi cũng hoảng... ưm..."
Hạ An Vũ cuối cùng cũng nhịn hết nổi, nhướng người qua dùng tay chặn miệng anh lại, đôi mắt hung dữ trừng lớn:
"Không cho nói nữa!"
Quý Đông Nhiên nhìn bộ dạng vừa giận nhưng cũng cực kỳ quẫn bách của cậu, nhướng mày khẽ nhếch môi một cái, sau đó ngoan ngoãn giơ tay tỏ ý đầu hàng, Hạ An Vũ thở hồng hộc tha cho anh.
Chặng đường tiếp theo bởi vì đã thả lỏng tâm trạng sau một đêm mệt mỏi quá độ, Hạ An Vũ cuối cùng cũng không chịu được ngủ mất, lần này không đợi Quý Đông Nhiên nhắc nhở, cậu đã thoải mái mượn đùi của ai đó làm gối nằm. Quý Đông Nhiên lúc đầu hơi ngạc nhiên với độ tự giác của cậu, nhưng khi thấy người đã nhắm mắt rồi cũng chẳng buồn thắc mắc thêm, chỉ đơn giản ngắm cảnh ngoài cửa sổ, công việc bây giờ làm sao quan trọng bằng giấc ngủ của người đẹp được.
Xe chạy được gần một tiếng rưỡi thì cuối cùng cũng đến nơi, mẹ Hạ An Vũ vừa nghe tiếng xe trước nhà đã mừng rỡ chạy ra đón, kế đến cha dượng Thái Hà của cậu cũng chậm rãi ra theo.
"Về rồi à... Ây da..."
Vừa ra đến nơi đã thấy hình ảnh con trai mình ngủ đến há lớn miệng gối đầu trên chân con rể, còn vị con rể đó lại đang cực kỳ kiên nhẫn dịu dàng lay nó dậy.
"Thưa mẹ, thưa dượng mới về."
Ngủ trên xe dù sao cũng không thể nào so với ngủ trên giường được, Hạ An Vũ uể oải cất giọng chào, sau đó còn vặn vặn người mấy cái.
"Rốt cuộc con nằm trên chân người ta bao lâu rồi hả?"
Thái Hà vốn dĩ vẫn chưa chấp nhận đứa con rể như Quý Đông Nhiên, nhưng khi thấy hình ảnh vừa nãy, trong lòng liền hơi xuôi xuôi. Từ ngày gia đình sa cơ đến nay, ông đã không thể thực hiện lời hứa sẽ cho mẹ con Hạ An Vũ sống sung túc cả đời được, dù không nói gì nhưng chính ông chứng kiến một đứa trẻ đã quen sống trong nhung lụa tự mình đứng lên vừa học vừa kiếm tiền phụ giúp gia đình. Có vài lần trở về, người Hạ An Vũ gầy rọc đi trông thấy, gặng hỏi mãi mới biết cậu vừa ốm một trận nhưng không dám nói vì sợ gia đình lo, một mình chịu đựng trong căn phòng trọ mười mấy mét vuông chỉ có mỗi cháo trắng và vài viên thuốc.
Nếu bây giờ có người nguyện ý cưng chiều cậu, ông bỗng dưng nghĩ làm người cũng không nên tham quá, ngoại trừ chuyện có thể ngồi xe lăn suốt đời, chẳng phải con trai mình đang sống rất hạnh phúc không phải sao?
"Chưa đến một tiếng mà." - Hạ An Vũ nghe cha dượng hỏi liền đáp, còn quay sang đẩy đẩy Quý Đông Nhiên - "Đúng không anh?"
"Vâng ạ." - Quý Đông Nhiên rất phối hợp, gương mặt cực kỳ nghiêm túc nói - "Là con bảo em ấy nằm."
"Con đừng chiều nó quá, ở nhà đã suốt ngày nhõng nhẽo rồi." - Nhã Vân cũng rất bằng lòng với thái độ của anh, miệng thì trách móc nhưng khóe miệng vẫn không hạ xuống được.
Cả bốn người nhanh chóng mang hành lý vào nhà, Nhã Vân sau khi giúp đỡ sắp xếp hành lý xong thì dặn dò:
"Mẹ xuống bếp nấu cơm, hai đứa nghỉ một chút đi, khi nào có đồ ăn thì mẹ gọi."
"Để con phụ mẹ." - Hạ An Vũ vội nói.
Nhã Vân ngạc nhiên nhìn cậu từ chối:
"Thôi, thế Đông Nhiên phải làm sao?"
"Không cần... con làm..." - Quý Đông Nhiên đang muốn lấy laptop ra làm việc.
"Anh ấy cũng giúp ạ." - Hạ An Vũ vui vẻ đáp rồi thản nhiên đẩy xe lăn ra ngoài không kịp để anh phản ứng - "Đi, đi lặt rau với em."
Dưới phòng bếp vang lên tiếng chặt rửa xào nấu nhộn nhịp, Hạ An Vũ vừa câu được câu không trò chuyện cùng mẹ mình vừa hướng dẫn Quý Đông Nhiên lặt rau muống ra sao:
"Đúng rồi, héo thì anh bỏ đi."
Quý Đông Nhiên được cậu đỡ ngồi bệt dưới đất, chân gấp gọn nghiêm túc học lặt rau, bàn tay có chút vụng về, nhưng Hạ An Vũ vẫn khen anh hết lời.
"Tổng giám đốc giỏi quá, lát nước cho anh ăn khúc đuôi cá."
Hạ An Vũ hài lòng nhìn rổ rau lặt vụng đến không thể vụng hơn của Quý Đông Nhiên khen ngợi. Quý Đông Nhiên thắc mắc hỏi lại:
"Tại sao lại là khúc đuôi?"
"Tại vì nó thích ăn phần đó nhất." - Nhã Vân đi ngang qua cốc đầu cậu một cái rồi trả lời anh - "Từ nhỏ xem có ai tranh được của nó không. Bây giờ có chồng thì hay rồi, chỉ biết nghĩ đến chồng thôi."
"Đâu có đâu, tại ảnh giỏi thiệt mà." - Hạ An Vũ xoa xoa chỗ bị đánh nhỏ giọng phản bác.
Nhã Vân liếc nhìn vào rổ rau một cái, chẳng buồn vạch trần cậu, thầm nghĩ đúng là con trai gả đi rồi như bát nước hắt đi, không được tích sự gì cả.
Nấu nướng xong xuôi, cả nhà bày mâm cơm ra cái ván cũ kỹ ở sau bếp cùng quây quần với nhau ăn uống.
"Sao rồi? Hai đứa sống tốt chứ?" - Thái Hà gắp một miếng thịt kho đặt vào chén Quý Đông Nhiên hỏi han.
"Rất tốt ạ. An Vũ rất biết chăm sóc người khác."
Hạ An Vũ nghe anh khen mà có hơi ngượng ngùng, rõ ràng người chăm sóc cậu tốt là Quý Đông Nhiên mới đúng.
Thái Hà gật gù hài lòng, cả nhà câu được câu mất trò chuyện với nhau. Quý Đông Nhiên lúc đầu hơi không thích ứng lắm, chuyện gia đình cùng nhau nấu nướng ăn cơm thế này là chuyện anh chưa bao giờ trải qua, nhưng dần dần tâm trạng cũng thả lỏng, thi thoảng còn hỏi về công việc của hai người.
Thái Hà sau vụ việc lần trước đã tự thề với lòng nếu còn tái phạm nhất định thà chết một mình chứ không để luyên lụy vợ con nữa. Sau đó được Ái Linh sử dụng quan hệ cho ông vào làm ở một xưởng gỗ, Thái Hà có kinh nghiệm trong ngành này, rất nhanh đã thích ứng, dù nơi làm việc hơi xa nhà nhưng ông vẫn chịu khó đi làm đều đặn không nghỉ ngày nào. Nhã Vân thì theo lời của vài người bạn ở quê, thi thoảng nhận vài mặt hàng thủ công về làm kiếm thêm, cuộc sống xem như đã đi vào quỹ đạo. Dù rằng Hạ An Vũ bây giờ hạnh phúc hơn cả hai mong đợi nhưng đây vẫn là chuyện khiến họ cắn rứt đến bây giờ, cứ xem như may mắn người cậu cưới là người yêu cậu đi, nhưng nói gì đi nữa hành vi lúc đó quả thật chẳng khác nào bán con cả.
Buổi chiều, Hạ An Vũ đẩy Quý Đông Nhiên ra trước sân cùng chăm cây với dượng mình, sau khi nhặt lá sâu xong thì lôi ống nước ra tưới.
"Con mở nha."
"Khoan đã!"
"Đông Nhiên!"
Bởi vì vụng về nên Hạ An Vũ không để ý mà mở nước khiến Thái Hà ngăn cản không kịp, cứ thế toàn bộ nước đều xịt vào người Quý Đông Nhiên ướt sũng.
"Chuyện gì vậy?" - Nhã Vân đang dọn dẹp phía sau cũng bị tiếng la phía trước làm cho hoảng hồn chạy vội lên - "Hai cha con làm cái gì để người ta ướt hết rồi. An Vũ, mau đưa chồng con đi tắm đi."
"Dạ."
Không cần Nhã Vân nhắc, Hạ An Vũ đã nhanh chóng chạy sang chỗ Quý Đông Nhiên dùng tay lau lau mặt cho anh rồi nắm tay nắm đẩy xe vào nhà.
"Để anh tự..."
Sau khi thành công ngồi trong phòng tắm nhà Hạ An Vũ, Quý Đông Nhiên cất tiếng nói muốn để mình tự xử lý, lập tức bị cậu trừng một cái, thở hồng hộc đáp:
"Ở đây không phải biệt thự nhà anh, bớt lộn xộn. Mau lên, cởi quần áo ra."
Quý Đông Nhiên bị cưỡng chế không phản kháng được, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời Hạ An Vũ, chậm rãi cởi phần áo ướt sũng ra trước. Phần thân trên săn chắc đập vào mắt, từng khối cơ ẩn hiện khiến lòng cậu giống hồi chuông cảnh báo: "Nguy rồi."
"Phải cởi cả quần lót à?"
Quý Đông Nhiên bất đắc dĩ nhìn cần cổ đỏ bừng trước mặt mình, đôi tay run rẩy lóng ngóng giống như đang cầm phải thứ gì nóng lắm vậy. Hạ An Vũ phóng lao thì phải theo lao, làm bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, vừa nhắm mắt lột đồ Quý Đông Nhiên vừa tỏ ra cứng rắn nói:
"Chứ sao? Bộ anh nghĩ đang đi bơi chắc."