Loay hoay qua lại cuối cùng cũng đến ngày diễn ra hôn lễ, trước đêm đó Hạ An Vũ gần như chẳng ngủ được chút nào. Đồ đạc của cậu đều đã dọn qua nhà của Quý Đông Nhiên cả, vậy nên Cao Ái Linh liền sắp xếp cho cậu ở một trong những căn hộ nằm trong dự án của công ty, cả mẹ và ba dượng cũng được đón lên ở cùng cậu cho tiện việc đi lại.
Nằm trên chiếc giường êm ấm lạ lẫm, Hạ An Vũ hai mắt mở lớn nhìn trần nhà mãi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nào tin được mình cứ thế sắp kết hôn rồi, mà chú rể lại là tổng giám đốc của mình. Hạ An Vũ vốn cũng không hy vọng mình sẽ độc thân cả đời này, cậu còn trù tính rằng khi cuộc sống ổn hơn, ít nhất là tầm ba mươi tuổi thì chắc sẽ tìm cho mình một đối tượng phù hợp, sau đó trải qua chuỗi ngày yêu đương ngọt ngào rồi tiến đến hôn nhân.
Thời đại bây giờ các mối quan hệ đồng giới đã gần như được chấp nhận, ngay cả luật pháp đều đã thông qua, nên Hạ An Vũ không có bận tâm về giới tính của bạn đời tương lai lắm. Cậu nghĩ rằng dù là nam hay nữ thì cậu vẫn sẽ che chở cho đối phương, và hy vọng rằng đối phương cũng sẽ yêu cậu hết lòng. Nhưng giờ đây cậu lại đột ngột bị trói chung một chỗ với sếp mình bởi món tiền nợ lớn của cha dượng và căn bệnh quái ác của mẹ anh ấy, cả hai đều đến với nhau vì trách nhiệm, chính là cái loại hôn nhân không có tình yêu mà cậu thường thấy trên phim.
Tình yêu?
Hạ An Vũ chẳng biết nữa, đột nhiên nghĩ Quý Đông Nhiên chỉ vì bất đắc dĩ mới cưới mình bỗng khiến cậu có chút buồn. Qua mấy ngày tiếp xúc với Quý Đông Nhiên, Hạ An Vũ càng nhận định anh quả thật là một con người tuyệt vời, anh đẹp trai, lịch lãm, biết cách ăn nói và rất đỗi dịu dàng, cậu thầm nghĩ nếu không phải bởi vì ngồi xe lăn thì sánh bước cùng anh vào lễ đường ngày mai có khi là một người tài giỏi, xinh đẹp chứ không phải gã thư ký bình thường như cậu đây. Cảnh tượng ấy hẳn sẽ rất chói mắt, chói mắt đến đau lòng.
Reng! Reng! Reng!
Âm thanh chuông điện thoại gọi đến cắt ngang những suy nghĩ lung tung của Hạ An Vũ, cậu dụi dụi mắt giật mình vội cầm máy lên, ánh sáng đột ngột hắt ra khiến đôi mắt cậu phải nheo lại mới nhìn rõ được người gọi đến: Sếp tổng.
"Alo ạ."
Hạ An Vũ hoang mang bắt máy, không hiểu sao đã gần mười hai giờ đêm rồi mà Quý Đông Nhiên còn gọi điện cho cậu.
"Không ngủ được?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, lỗ tai của Hạ An Vũ thoáng chốc đỏ lên, cậu vùi vùi mặt mình vào trong mà đáp:
"Dạ..."
"Hồi hộp?" - Quý Đông Nhiên khẽ cười cất tiếng hỏi.
"Có một chút." - Hạ An Vũ nhỏ giọng đáp, đoạn cậu ngập ngừng rồi hỏi lại anh - "Anh cũng ngủ không được ạ?"
"Ừm." - Quý Đông Nhiên đáp - "Nhưng nếu cứ không ngủ thì sợ trạng thái ngày mai của chúng ta sẽ không tốt."
Hạ An Vũ đồng ý, bình thường giờ này mà cậu chưa nhắm mắt là y như rằng cả ngày làm việc đều như người cõi trên cả. Nghĩ nghĩ một vòng Hạ An Vũ liền nói:
"Hay đếm cừu thử đi, em thấy người ta hay sử dụng cách này lắm."
"Cũng được, vậy cùng nhau đếm à?"
"Tùy anh ạ."
Hạ An Vũ nói nhỏ đến mức Quý Đông Nhiên suýt không nghe cậu nói gì, anh khẽ cong khóe môi lên, sau đó tự chủ động bắt đầu trước.
"Một con cừu..."
Đầu dây bên kia im lặng, Hạ An Vũ lúc này vẫn chưa định thần được, mãi đến khi Quý Đông Nhiên nhẹ giọng nhắc một tiếng cậu mới giật mình tiếp lời.
"Đến lượt em..."
"A... dạ... hai con cừu..."
"Ba con cừu..."
"..."
Chẳng biết cách này có hiệu quả hay không nhưng cho đến lúc thiếp đi cậu vẫn có cảm giác vành tai mình nong nóng bởi chất giọng trầm ấm thì thào như đang ở bên cạnh mình của anh.
"Đến lượt em..."
Đầu dây bên kia lần nữa im lặng, Quý Đông Nhiên nghe được tiếng thở đều đều vang lên chỉ đành lắc đầu cười khẽ, thầm trách cậu thư ký vô tâm đã ngủ trước cả mình, bây giờ thì ai sẽ cùng anh đếm cừu để đi vào mộng đẹp đây?
Trời vừa tờ mờ sáng Hạ An Vũ đã bị mẹ dựng dậy chuẩn bị, cậu gần như quên mất tối hôm qua mình như thế nào ngủ mất, mơ mơ màng màng bị một đám người nam nữ đủ cả vây xung quanh, hết bôi bôi trét trét lại thay quần áo.
Hôn lễ được cử hành ở một lễ đường nhỏ, người đến thăm dự chỉ có vài họ hàng thân thuộc bên nhà Quý Đông Nhiên, còn lại gần như đều không ai biết được. Hạ An Vũ tỉnh táo tự ngắm mình trong gương, trái tim cậu khẽ đập nhanh hơn bao giờ hết, tự hỏi không biết tâm trạng của Quý Đông Nhiên hiện tại như thế nào.
Lúc Hạ An Vũ đang ở phòng chờ làm lễ thì Ái Linh có ghé vào, gương mặt bà rạng rỡ ngắm nghía cậu lâu đến mức khiến cậu cảm thấy lúng túng cả lên.
"Sao trước kia dì không biết con trai của Nhã Vân lớn lên lại đẹp trai sáng sủa như vậy chứ."
"Dạ cũng... cũng bình thường thôi ạ, là nhờ thợ make up giỏi..."
"Nói gì đấy, con trai mẹ đẹp trai thật mà."
Nhã Vân vỗ vai cậu một cái tỏ ý không hài lòng, có thể so với Quý Đông Nhiên con trai bà không bằng nhưng phải nói từ thời con đi học dưới quê Hạ An Vũ cũng được khối người dòm ngó cưa cẩm rồi.
Ái Linh cười cười bước đến nắm lấy hai bàn tay cậu, đôi mắt hiền dịu xen lẫn chút xúc động chầm chậm nói:
"Mẹ giao Đông Nhiên cho con, con nhất định phải chăm sóc thằng bé thật tốt, đừng tổn thương nó như gia đình này đã làm."
"D... dạ..."
Hạ An Vũ lúng búng đáp, lời nói của Ái Linh khiến cậu bối rối không hiểu gì, rốt cuộc vì sao Quý Đông Nhiên lại bị gia đình anh làm tổn thương?
Lễ đường được trang hoàng đèn hoa rực rỡ, ngay khi cánh cửa lớn mở ra, Hạ An Vũ bị mọi ánh mắt đổ dồn về mình, mà Quý Đông Nhiên đã chờ sẵn trước bục làm lễ, đôi mắt dịu dàng nhìn cậu từ từ tiến đến.
Trái tim Hạ An Vũ giống như bị ánh mắt đó nung chảy hơn phân nửa, cậu hồi hộp bước chậm từng bước, ngay cả bó hoa cầm trên tay cũng run rẩy theo từng nhịp di chuyển của cơ thể. Một lời đồng ý, một câu hứa hẹn sẽ mãi bên nhau vượt qua mọi khó khăn bệnh tật cùng một nụ hôn ngọt ngào, khi chiếc nhẫn cưới trao cho đối phương cũng là lúc cậu trở thành bạn đời của anh.
Hạ An Vũ dường như chẳng nhớ được gì sau nụ hôn với Quý Đông Nhiên trước mặt mọi người cả. Mọi thứ diễn ra như một cái chớp nhoáng nhưng lại đủ khiến cho đại não cậu ngừng hoạt động, ngay cả khi đeo nhẫn cho Quý Đông Nhiên cũng là anh nhẹ nhàng hướng dẫn cậu.
"Cảm ơn em."
Quý Đông Nhiên nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trên ngón tay mình, anh khẽ cười thì thầm nói với cậu, mặt Hạ An Vũ lúc này đã đỏ chín, chỉ ậm ừ lung tung gật gật đầu.
Nằm trên chiếc giường êm ấm lạ lẫm, Hạ An Vũ hai mắt mở lớn nhìn trần nhà mãi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nào tin được mình cứ thế sắp kết hôn rồi, mà chú rể lại là tổng giám đốc của mình. Hạ An Vũ vốn cũng không hy vọng mình sẽ độc thân cả đời này, cậu còn trù tính rằng khi cuộc sống ổn hơn, ít nhất là tầm ba mươi tuổi thì chắc sẽ tìm cho mình một đối tượng phù hợp, sau đó trải qua chuỗi ngày yêu đương ngọt ngào rồi tiến đến hôn nhân.
Thời đại bây giờ các mối quan hệ đồng giới đã gần như được chấp nhận, ngay cả luật pháp đều đã thông qua, nên Hạ An Vũ không có bận tâm về giới tính của bạn đời tương lai lắm. Cậu nghĩ rằng dù là nam hay nữ thì cậu vẫn sẽ che chở cho đối phương, và hy vọng rằng đối phương cũng sẽ yêu cậu hết lòng. Nhưng giờ đây cậu lại đột ngột bị trói chung một chỗ với sếp mình bởi món tiền nợ lớn của cha dượng và căn bệnh quái ác của mẹ anh ấy, cả hai đều đến với nhau vì trách nhiệm, chính là cái loại hôn nhân không có tình yêu mà cậu thường thấy trên phim.
Tình yêu?
Hạ An Vũ chẳng biết nữa, đột nhiên nghĩ Quý Đông Nhiên chỉ vì bất đắc dĩ mới cưới mình bỗng khiến cậu có chút buồn. Qua mấy ngày tiếp xúc với Quý Đông Nhiên, Hạ An Vũ càng nhận định anh quả thật là một con người tuyệt vời, anh đẹp trai, lịch lãm, biết cách ăn nói và rất đỗi dịu dàng, cậu thầm nghĩ nếu không phải bởi vì ngồi xe lăn thì sánh bước cùng anh vào lễ đường ngày mai có khi là một người tài giỏi, xinh đẹp chứ không phải gã thư ký bình thường như cậu đây. Cảnh tượng ấy hẳn sẽ rất chói mắt, chói mắt đến đau lòng.
Reng! Reng! Reng!
Âm thanh chuông điện thoại gọi đến cắt ngang những suy nghĩ lung tung của Hạ An Vũ, cậu dụi dụi mắt giật mình vội cầm máy lên, ánh sáng đột ngột hắt ra khiến đôi mắt cậu phải nheo lại mới nhìn rõ được người gọi đến: Sếp tổng.
"Alo ạ."
Hạ An Vũ hoang mang bắt máy, không hiểu sao đã gần mười hai giờ đêm rồi mà Quý Đông Nhiên còn gọi điện cho cậu.
"Không ngủ được?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, lỗ tai của Hạ An Vũ thoáng chốc đỏ lên, cậu vùi vùi mặt mình vào trong mà đáp:
"Dạ..."
"Hồi hộp?" - Quý Đông Nhiên khẽ cười cất tiếng hỏi.
"Có một chút." - Hạ An Vũ nhỏ giọng đáp, đoạn cậu ngập ngừng rồi hỏi lại anh - "Anh cũng ngủ không được ạ?"
"Ừm." - Quý Đông Nhiên đáp - "Nhưng nếu cứ không ngủ thì sợ trạng thái ngày mai của chúng ta sẽ không tốt."
Hạ An Vũ đồng ý, bình thường giờ này mà cậu chưa nhắm mắt là y như rằng cả ngày làm việc đều như người cõi trên cả. Nghĩ nghĩ một vòng Hạ An Vũ liền nói:
"Hay đếm cừu thử đi, em thấy người ta hay sử dụng cách này lắm."
"Cũng được, vậy cùng nhau đếm à?"
"Tùy anh ạ."
Hạ An Vũ nói nhỏ đến mức Quý Đông Nhiên suýt không nghe cậu nói gì, anh khẽ cong khóe môi lên, sau đó tự chủ động bắt đầu trước.
"Một con cừu..."
Đầu dây bên kia im lặng, Hạ An Vũ lúc này vẫn chưa định thần được, mãi đến khi Quý Đông Nhiên nhẹ giọng nhắc một tiếng cậu mới giật mình tiếp lời.
"Đến lượt em..."
"A... dạ... hai con cừu..."
"Ba con cừu..."
"..."
Chẳng biết cách này có hiệu quả hay không nhưng cho đến lúc thiếp đi cậu vẫn có cảm giác vành tai mình nong nóng bởi chất giọng trầm ấm thì thào như đang ở bên cạnh mình của anh.
"Đến lượt em..."
Đầu dây bên kia lần nữa im lặng, Quý Đông Nhiên nghe được tiếng thở đều đều vang lên chỉ đành lắc đầu cười khẽ, thầm trách cậu thư ký vô tâm đã ngủ trước cả mình, bây giờ thì ai sẽ cùng anh đếm cừu để đi vào mộng đẹp đây?
Trời vừa tờ mờ sáng Hạ An Vũ đã bị mẹ dựng dậy chuẩn bị, cậu gần như quên mất tối hôm qua mình như thế nào ngủ mất, mơ mơ màng màng bị một đám người nam nữ đủ cả vây xung quanh, hết bôi bôi trét trét lại thay quần áo.
Hôn lễ được cử hành ở một lễ đường nhỏ, người đến thăm dự chỉ có vài họ hàng thân thuộc bên nhà Quý Đông Nhiên, còn lại gần như đều không ai biết được. Hạ An Vũ tỉnh táo tự ngắm mình trong gương, trái tim cậu khẽ đập nhanh hơn bao giờ hết, tự hỏi không biết tâm trạng của Quý Đông Nhiên hiện tại như thế nào.
Lúc Hạ An Vũ đang ở phòng chờ làm lễ thì Ái Linh có ghé vào, gương mặt bà rạng rỡ ngắm nghía cậu lâu đến mức khiến cậu cảm thấy lúng túng cả lên.
"Sao trước kia dì không biết con trai của Nhã Vân lớn lên lại đẹp trai sáng sủa như vậy chứ."
"Dạ cũng... cũng bình thường thôi ạ, là nhờ thợ make up giỏi..."
"Nói gì đấy, con trai mẹ đẹp trai thật mà."
Nhã Vân vỗ vai cậu một cái tỏ ý không hài lòng, có thể so với Quý Đông Nhiên con trai bà không bằng nhưng phải nói từ thời con đi học dưới quê Hạ An Vũ cũng được khối người dòm ngó cưa cẩm rồi.
Ái Linh cười cười bước đến nắm lấy hai bàn tay cậu, đôi mắt hiền dịu xen lẫn chút xúc động chầm chậm nói:
"Mẹ giao Đông Nhiên cho con, con nhất định phải chăm sóc thằng bé thật tốt, đừng tổn thương nó như gia đình này đã làm."
"D... dạ..."
Hạ An Vũ lúng búng đáp, lời nói của Ái Linh khiến cậu bối rối không hiểu gì, rốt cuộc vì sao Quý Đông Nhiên lại bị gia đình anh làm tổn thương?
Lễ đường được trang hoàng đèn hoa rực rỡ, ngay khi cánh cửa lớn mở ra, Hạ An Vũ bị mọi ánh mắt đổ dồn về mình, mà Quý Đông Nhiên đã chờ sẵn trước bục làm lễ, đôi mắt dịu dàng nhìn cậu từ từ tiến đến.
Trái tim Hạ An Vũ giống như bị ánh mắt đó nung chảy hơn phân nửa, cậu hồi hộp bước chậm từng bước, ngay cả bó hoa cầm trên tay cũng run rẩy theo từng nhịp di chuyển của cơ thể. Một lời đồng ý, một câu hứa hẹn sẽ mãi bên nhau vượt qua mọi khó khăn bệnh tật cùng một nụ hôn ngọt ngào, khi chiếc nhẫn cưới trao cho đối phương cũng là lúc cậu trở thành bạn đời của anh.
Hạ An Vũ dường như chẳng nhớ được gì sau nụ hôn với Quý Đông Nhiên trước mặt mọi người cả. Mọi thứ diễn ra như một cái chớp nhoáng nhưng lại đủ khiến cho đại não cậu ngừng hoạt động, ngay cả khi đeo nhẫn cho Quý Đông Nhiên cũng là anh nhẹ nhàng hướng dẫn cậu.
"Cảm ơn em."
Quý Đông Nhiên nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trên ngón tay mình, anh khẽ cười thì thầm nói với cậu, mặt Hạ An Vũ lúc này đã đỏ chín, chỉ ậm ừ lung tung gật gật đầu.