Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến chỗ này, Chu tiên sinh lại thở dài một tiếng: "Nhưng ba trăm năm trước, cũng không biết đã có bao nhiêu người được thu vào tiên môn niệm giải Đạo Nguyên Chân Giải, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Ngược lại trong đợt khảo hạch cuối năm, tiên môn tìm được không ít mầm móng tu tiên tốt còn sót lại trong nhân gian. Thời gian dần trôi qua, mấy tiên môn khác đã sớm không còn bao nhiêu hi vọng với Đạo Nguyên Chân Giải, vì vậy khi chọn đệ tử cũng chỉ chọn trên các phương diện khác. Mà từ hơn một trăm năm trước, Thanh Dương tông cũng có người đề nghị loại bỏ, chỉ có điều thúc tổ khư khư cố chấp, không người nào dám ngỗ nghịch lão nhân gia. Cũng bởi vậy, mãi cho đến ngày hôm qua, Đạo Nguyên Chân Giải vẫn là môn quan trọng nhất trong kỳ khảo hạch..."

"Vậy... Vậy vì sao riêng ngày hôm nay..."

Phương Nguyên muốn nói lại thôi, có chút khó hiểu, vì sao hết lần này tới lần khác đến ngay thời điểm bản thân đứng đầu bảng nó lại bị hủy bỏ?

"Bởi vì ba ngày trước, Cố Tùng thúc tổ đã tọa hóa!"

Chu tiên sinh mặt đầy xúc động, tựa hồ có chút thổn thức.

Phương Nguyên cũng ngẩn ra không biết nên trả lời như thế nào.

Chu tiên sinh cười khổ một tiếng nói: "Kỳ thật ta sống hơn nửa đời người, tâm huyết đều dành hết vào quyển kinh này. Mỗi lần cảm giác hình như sắp đạt được cái gì đó, nhưng rồi cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, ta cũng đã sớm hoài nghi quyển kinh văn này là giả, cũng dự cảm sẽ có một ngày như vậy xảy ra, nhưng ta vẫn dạy các ngươi. Cũng không phải ta muốn hại các ngươi, chỉ có điều, bất luận Đạo Nguyên Chân Giải là thật hay là giả, nó cũng là môn quan trọng nhất trong kì thi tiên môn cuối năm. Hơn nữa học tập đạo này lại không hao phí tiền tài như học những loại học vấn bình thường khác, thích hợp nhất cho những đệ tử hàn môn, có thể mượn môn này để vào tiên môn đó là chuyện tốt. Cho dù đến khi phát hiện ra nó là giả, phải học lại từ đầu cũng tốt hơn là không thể bước vào tiên môn. Hơn trăm năm nay, ta dùng phương pháp kia đã đưa được không ít hạt giống tốt xuất thân hàn môn vào tiên môn, chỉ là khổ cho ngươi..."

"Khổ cho học trò?"

Phương Nguyên hơi thất thần, nụ cười trên mặt có chút đắng chát.

Chu tiên sinh thở dài một tiếng, nói: "Ta đến đây không phải để nói những chuyện này, ta chỉ có một câu muốn nói cho ngươi!"


Phương Nguyên cười khổ nói: "Tiên sinh nếu muốn an ủi học trò, còn không bằng lấy Lê Hoa Bạch tiên sinh giấu dưới hầm ra, thưởng cho học trò một vò..."

"Nếu có nữ nhi ta cũng muốn gả cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn Lê Hoa Bạch của ta thì bỏ cái ý nghĩ đó đi ..."



Chu tiên sinh cười mắng một câu, sau đó nhìn qua Phương Nguyên, một hồi lâu mới nặng nề mở miệng: "Ta nói những lời này cũng không phải để an ủi ngươi, chỉ muốn cho ngươi biết một sự thật... Đạo Nguyên Chân Giải có thể là giả, nhưng việc ngươi đứng đầu bảng thì không giả!"

Phương Nguyên hơi ngẩn ra nhìn Chu tiên sinh.

"Đạo Nguyên Chân Giải là giả hay thật ta không nói đến, nhưng đó là môn học khó khăn nhất, chắc hẳn không ai phản đối. Kinh này tối nghĩa quấn miệng, nghĩa lý khó khăn, mỗi một chữ mỗi một câu đều có thể diễn giải ra rất nhiều cách giải nghĩa. Nếu muốn đạt được thành tựu ở môn này, không chỉ phải ghi nhớ toàn bộ kinh văn, mà ngay cả những phiên bản công khai của các tiên môn khác cùng với tâm đắc giải niệm của vô số người tu hành khác, đều phải thuộc lòng hoàn toàn, tìm hiểu rõ ràng, dù có nói là đọc sách tới bạc đầu cũng không đủ để hình dung gian khổ trong đó. Cho dù là những đại tu hành giả đương thời, vì nghiên cứu Đạo Nguyên Chân Giải cũng đã khiến không biết bao nhiêu người trễ nãi việc tu hành, thậm chí là lâm vào điên loạn, huống chi là những tiểu hài tử tâm tính không vững như các ngươi?"

Nói đến chỗ này, Chu tiên sinh nhìn Phương Nguyên, ánh mắt rất hài lòng: "Lão phu dạy ở Tiên Tử đường Thái Nhạc thành mấy chục năm, cũng không biết đã gặp qua bao nhiêu thần đồng kỳ tài tuyệt diễm, nhưng lão phu chưa từng thấy qua một tiểu hài nào khắc khổ dụng công học tập giống như ngươi, chuyện mà vô số đại tu hành giả cùng các trưởng lão đương thời đều không làm được, vậy mà ngươi lại có thể làm được, lão phu rất bội phục ngươi ..."

"Vì vậy..."

"Vinh dự đầu bảng này là do ngươi khổ tu mười năm mà đạt được, là do ngươi đánh ra được từ hơn mười vạn học sinh khắp bảy quận Việt Quốc. Ngươi vốn đứng ở vị trí ngang với những người khác, thậm chí vì điều kiện gia thế của ngươi khiến ngươi còn kém hơn những người khác không ít, thế mà ngươi chỉ dùng thời gian mười năm đã có thể đứng ở vị trí cao hơn bọn hắn, ai có thể nói vị trí đứng đầu của ngươi là giả? Ai dám không thừa nhận ngươi mạnh hơn bọn hắn?"

Chu tiên sinh ngưng trọng vỗ mạnh lên bả vai Phương Nguyên, giọng nói có chút trầm thấp: "Hài tử, hôm nay là bài học cuối cùng ta dạy cho ngươi, đừng quên mười năm nay ngươi đã đi tới như thế nào. Tương lai bước lên con đường tu hành, những trải nghiệm này chính là đạo tâm của ngươi!"

Nói xong những lời này Chu tiên sinh uống một chén rượu quay người rời đi.

"Mười năm nay ta đã đi tới như thế nào..."

Phương Nguyên nhìn qua bóng lưng của Chu tiên sinh, trong miệng nhẹ nhàng lặp lại lời hắn vừa nghe.

"Đúng vậy, mười năm nay ta đã đi tới như thế nào?"

"Lúc lên năm, ta trèo lên cây hòe bên ngoài Tiên Tử đường nghe lén Chu tiên sinh dạy học, bị ong vò vẽ ngủ đông chích tới đầu đầy cục u..."



"Bảy tám tuổi, ta theo thúc thúc thẩm thẩm ra đồng ruộng làm việc, đồng thời trong nội tâm ghi nhớ kỹ bài dạy của Chu tiên sinh, sơ ý để liềm cắt đứt tay mình, thế nhưng bản thân lại không phát giác ra, đợi tới khi quay đầu lại thấy máu lấp lánh trên lá mạ..."

"Mười mấy tuổi, mỗi ngày lúc nằm mơ ta cũng đọc những kinh văn không thuận miệng kia..."

Một loại cảm giác tự hào bay lên từ nơi đáy lòng Phương Nguyên...

"Ta đã đi tới như thế nào?"

"Ta bỏ ra tâm huyết nhiều gấp bội người khác, cũng nỗ lực gấp bội người khác mới đi tới ngày hôm nay..."

"Chu tiên sinh nói đúng, các ngươi có thể nói Đạo Nguyên Chân Giải là giả, có thể đập tan danh tiếng của ta trên bảng, nhưng có ai dám không thừa nhận ta đã dựa vào thực lực của mình mà đứng đầu Giáp bảng, đặt tên tất cả mọi người ở phía dưới tên ta?"

Hắn bưng chén rượu Chu tiên sinh rót lên, hung tợn dốc vào trong miệng, sau đó lại rót đầy một chén.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn qua phương hướng Chu tiên sinh rời đi, trong lòng lặng lẽ nói ra: "Chu tiên sinh yên tâm, ta sẽ không để mình sa sút tinh thần!"

Khúc mắc được cởi bỏ, mê mang lúc trước của Phương Nguyên bỗng nhiên tan thành mây khói, khí lực trở lại trên người, hắn thở ra một hơi thật dài, chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay lúc đứng dậy, trong lòng hắn lại không nhịn được nghĩ tới một vấn đề khác: "Nếu như 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 là giả, như vậy suốt mấy năm qua, những xúc động mơ hồ xuất hiện trong nội tâm lúc mình nghiên ngộ nội dung kinh văn là thế nào?"

Nhớ tới vấn đề này, hắn không khỏi lại một lần nữa nhớ tới một tháng trước, trong đêm nhập mộng, hắn đã niệm Đạo Nguyên Chân Giải không biết bao nhiêu lần, lúc nửa tỉnh nửa mơ, bỗng nhiên hắn thấy nội tâm tươi sáng, cảm giác được một loại lực lượng thần bí mà huyền ảo...

Hắn không biết hình dung cái loại cảm giác kỳ ảo này như thế nào, mà hắn cũng chưa từng nói chuyện này cho người khác!

Hắn đã từng cho rằng, đợi khi bản thân mình bắt đầu tu hành chân chính, mượn loại cảm giác này chỉ dẫn, mình có thể phát hiện được đạo lý chân chính ẩn chứa sâu bên trong Đạo Nguyên Chân Giải. Nhưng ai mà nghĩ tới, trong lúc mấu chốt này, vậy mà Đạo Nguyên Chân Giải lại bị chứng thực là giả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK