Chẳng qua trong lòng Triệu Nô Nhi bây giờ vẫn không quá sợ hãi.
Bởi vì Phương Nguyên kết ra nhiều tầng đại rận cũng chỉ vây khốn hắn ta mà thôi, cũng chẳng gây thương tổn gì cho Triệu Nô Nhi cả.
"Ngươi cảm thấy mình còn có thể ra ngoài sao?"
Phương Nguyên bày một lúc năm tầng đại trận vây Triệu Nô Nhi trong sơn cốc, cũng cảm thấy chính hắn có hơi đạt đến cực hạn rồi, thôi diễn và tính toán liên tục không ngừng nghỉ, đồng thời còn phải bày trận kỳ cùng với cấm chế không một chút sai lầm, khiến cho Phương Nguyên cũng thấy hơi choáng váng, sắc mặt đã có vẻ tái nhợt hơn, một lớp mồ hôi túa ra lấm tấm trên trán, môi mím thằng một đường thẳng tắp.
Sau đó nhìn Triệu Nô Nhi đánh vào khắp nơi trong sơn cốc, Phương Nguyên hít sâu một hơi, bỗng nhiên hắn kết một pháp ấn, tám tấm trận kỳ màu đỏ bay về phía bốn phương tám hướng cắm ngay nửa chừng núi trong sơn cốc, tiếp đó Phương Nguyên dùng ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải nhặt lên một tấm hỏa phù, quăng thẳng ra ngoài bay về phía trung tâm đại trận, tấm hỏa phù từ từ bốc cháy trên không trung trên sơn cốc.
Vang ầm ầm!
Cùng với sự thiêu đốt của tấm hỏa phù, tám đạo trận kỳ kia cũng đột nhiên đồng loạt xuất hiện ngọn lửa màu đỏ thắm, mà cũng lúc đó bốn phương tám hướng đều hơi đỏ lên, hư ảo mơ hồ từng đốm từng đốm hỏa ý lao qua!
Nhiệt độ không khí trong vài chục dặm xung quanh một vùng sơn cốc này đều bỗng chốc giảm xuống vài phần.
Mà tương ứng phía trong sơn cốc nhiệt độ chợt lên cao, đến cuối cùng lại trực tiếp biến thành một biển lửa!
"Xôn xao!"
Dưới chân Triệu Nô Nhi đã nổi lên một vùng lửa, hắn ta cũng hơi hoảng sợ, vung tay áo đẩy ngọn lửa ra, nhưng bốn phương tám hướng cùng lúc đều có hỏa diễm thiêu đốt, Triệu Nô Nhi có muốn trốn cũng trốn không thoát, muốn chặn lại cũng không thể chặn, dứt khoát mặc kệ, dù sao uy lực những ngọn hỏa diễm này không mạnh, cũng không khác với uy lực pháp thuật mà đệ tử cảnh giới Luyện Khí thi triển ra cho lắm.
Đối với ti vi bán bộ Kim Đan như Triệu Nô Nhi mà nói thì những luồng hỏa diễm này hoàn toàn không đáng nhắc tới.
"Tên nhóc con kia, ta là nội thị tổng quan Ô Trì Quốc, ngươi thật có gan giết ta, sợ là cũng phải cho Âm Sơn Tông một lời giải thích!"
Bấy giờ hắn ta nhìn thẳng Phương Nguyên, gằng giọng quát to lên.
"Các ngươi có thể đến Âm Sơn Tông để yêu cầu giải thích!"
Phương Nguyên hoàn toàn không thèm để ý, sau một hồi thôi diễn lại đánh sáng tám đạo trận kỳ.
Trong sơn cốc ánh lửa cháy hừng hực, nhiệt độ lại tăng lên mấy phần.
"Ngươi!"
Triệu Nô Nhi âm thị kia rốt cuộc tái mặt, sâu trong đáy mắt lộ vẻ hồi hộp.
"Hắn... Hắn đang muốn làm gì thế?"
Trên đỉnh núi cách đó không xa, hai vị lão trận sư của Thiên Xu môn, một đám tì thiếp của tiểu hoàng tử cùng với trên dưới đệ tử của Cự Giao môn và Hỏa Vân Lĩnh đều chạy đến, thế nhưng vào lúc này sự trổi dậy chết chóc của Quan Ngạo, không riêng hộ vệ trung thành với Triệu Nô Nhi bị hắn ta giết sạch sẽ, ngay cả những người khác dám can đảm tới gần cũng Nhất Đao chém qua, những người này chỉ có thể núp ở xa mà ngây ngốc nhìn.
"Sư huynh... Hắn... Hắn đang muốn dựa vào hỏa ý tám hướng luyện chết Triệu công công đó!"
Ông lão tóc bạc đã nghĩ ra, vẻ mặt hoảng sợ gào lên với lão già màu đen.
"Điều này sao có thể chứ? Tu vi Triệu công công uyên thâm, hỏa ý này quá yếu, vẫn không thể giết được Triệu công công đâu!"
Rõ ràng ông lão tóc đen cũng nghĩ đến điều này, chỉ là không thể tin nổi, khẽ run rẩy nói.
Thế nhưng điều tiếp theo ông ta cũng không nói nữa, bởi vì lão đã suy nghĩ cẩn thận.
Trong khoảng thời gian ngắn hỏa ý này có lẽ quá yếu, không thể gây thương tổn đến bán bộ Kim Đan như Triệu Nô Nhi này, nhưng nếu thời gian kéo dài một chút...
Hỏa ý vô cùng vô tận đã hội tụ về phía sơn cốc, khiến cho ánh lửa càng ngày càng mạnh mẽ.
Mà xung quanh nhiệt độ lại ngày càng thấp.
Một canh giờ trôi qua!
Hai canh giờ trôi qua!
Ba canh giờ trôi qua!
Triệu Nô Nhi trong sơn cốc đã la hét.
Hồng bao trên người đều bốc lên hỏa diễm, lông mày đầu tóc cũng cháy mất.
Hắn ta liều mạng gào to lên, như điên cuồng mà tông vào mọi nơi trong đại trân, từ xa nhìn Triệu Nô Nhi hệt như một người lửa vậy, thế nhưng bất luận hắn ta gào to giữa trưa nắng như thế nào, uy hiếp hay là cầu xin thì Phương Nguyên cũng chỉ lạnh tanh mà Triệu Nô Nhi, bất cứ lúc nào cũng đắp vào đại trận, xác định hắn ta thật sự bị nhốt ở bên trong, xác định hỏa ý xung quanh không ngừng tiến vào sơn cốc.
Sau đó cả một ngày trôi qua!
"Tên thối tha, ta chắc chắn sẽ bầm ngươi thành trăm mảnh!"
"Ngươi dám giết ta, Lã Phi không tha cho ngươi đâu, bệ hạ sẽ không tha cho ngươi!"
"Mau thả ai gia ra ngoài!"
"Ta biết sai rồi, tiểu hoàng tử tha mạng, tiểu hoàng tử tha mạng!"
Sự lăng nhục của Triệu Nô Nhi đã sớm đổi thành cầu xin tha thứ, nhưng Phương Nguyên vẫn không hề phản ứng.
Sau đó lại một ngày nữa trôi qua cũng đã không còn nghe thấy tiếng gào thét đến lợm cả giọng của Triệu Nô Nhi đâu nữa, chỉ thỉnh thoáng mới có vài tiếng rên rỉ vụn vặt.
Phương Nguyên vẫn cứ không phản ứng, lại tiếp tục luyện Triệu Nô Nhi cả một ngày.
Rốt cuộc trong sơn cốc cũng không còn tiếng động nào, chỉ có mùi cháy khét thoang thoảng truyền ra mà thôi.
Chẳng biết lúc nào xung quanh lại có bông tuyết roi!
Từ lúc bắt đầu phản kháng đến sự vùng vẫy giãy chết phút cuối, rồi đến lúc cuối một vùng yên ắng, lặng yên không một tiếng
động, Triệu Nô Nhi không hề xông ra từ trong sơn cốc, Phương Nguyên cũng vẫn một mực nhìn chằm chằm về hướng đại trận này, từ đầu đến cuối không hề cho Triệu Nô Nhi một chút cơ hội nào!
Bấy giờ hai vị lão trận sư Thiên Xu môn kia nhìn bóng dáng Phương Nguyên, chỉ thầm thấy phát rét từng cơn.
Lão già tóc đen nuốt ngụm nước bọt: "Hắn... Hắn lại từ từ luyện chết Triệu công công như vậy thật ư!"
Lão già tóc bạc ngây ngốc nói: "Mà còn chỉ dùng lửa nhỏ!"