"Không nhi..."
Trong lúc vô tri vô giác, hắn nghe được có người đang gọi một cái tên, là đang gọi mình.
Sau đó hắn thấy được bản thân mình lảo đảo chạy về phía trước, lại chẳng biết từ lúc nào mình đã biến thành một đứa trẻ đang chạy trong một đình viện. Ở tận cùng đình viện là tiểu viện của mẫu thân hắn. Hắn thấy được mẫu thân dịu dàng động lòng người đang mỉm cười vẫy tay với hắn. Mà trong khăn tay kia có lẽ là hoa quế đường? Hay là mấy viên hồ lô đường óng ánh trong suốt, ngọt tới rụng răng?
Nhưng khi rốt cục hắn cũng chạy tới trước phòng mẫu thân, đẩy cửa ra, lại chỉ thấy một cái bóng màu trắng treo trên xà nhà. Mẫu thân từ trước đến nay vẫn dịu dàng mỹ lệ, lúc này sắc mặt xanh tím, đầu lưỡi thò ra rất dài, vạt áo bị gió thổi bay nhẹ nhàng đánh lên trên mặt hắn.
"Tiện nhân, muốn chết vì sao không đi nhảy sông tự vẫn, nhất định phải làm ô uế tiểu viện tinh xảo này?"
Mẫu thân chết rồi, nhưng nhị nương vẫn còn đang nhục mạ nàng, ngay cả phụ thân hắn cũng chỉ liếc nhìn một cái sau đó mau chóng sai người đỡ mẫu thân xuống, làm lễ tang qua loa rồi kéo đi chôn. Sau đó nhị nương hắn đã trở thành mẫu thân của hắn, thành chủ nhân của cái nhà này, cũng đã trở thành khởi nguồn ác mộng trong nhân sinh của hắn. Mà tại thời điểm này, hắn lại cái gì cũng không biết.
Đường đường là đại thiếu gia Lộ gia, từ đó lại phải sống cuộc sống heo chó cũng không bằng. Hắn bị đệ đệ của mình bắt nạt, bị đám nha hoàn người hầu lừa dối, vào mùa đông khắc nghiệt vẫn phải mặc quần áo đơn bạc, vào lúc luyện chữ tay đều bị lạnh tới sưng đỏ. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, bởi vì tay bị đông lạnh mà chữ viết không được đẹp, dẫn tới khi giao vào tay phụ thân lại chọc phụ thân giận dữ, cho rằng hắn không chú tâm học tập, còn treo hắn lên hung tợn đánh một trận.
Trong cuộc sống như vậy, hắn dần dần yên lặng xuống. Hắn biết, nhị nương đã tới mức hắn không chết sẽ không thôi.
Bởi vì chỉ khi hắn mất đi, nhi tử của nhị nương cũng chính là đệ đệ của hắn mới có thể kế thừa gia nghiệp.
Vì vậy hắn quyết định từ bỏ phần gia nghiệp này, một mình trốn đi. Nhưng trên đường đi lại có đầy tớ do nhị nương phái ra hung ác đuổi tới, muốn ném hắn vào trong sông. Nước sông lạnh như băng khiến hắn lạnh tới hôn mê, nhưng mệnh lại chưa đến tuyệt lộ. Hắn được một vị đạo nhân tha phương cứu giúp, sau đó hắn liền đi theo vị đạo nhân này dạo chơi tứ phương, trở thành trợ thủ để vị đạo nhân này thiết lập ván cục lừa tiền của người khác, bắt đầu đoạn nhân sinh thứ hai...
Đạo nhân là một đạo nhân giả, chỉ biết dùng mấy phương thuốc dân gian, dựa vào một cái miệng lươn lẹo để lừa tiền tài của người. Trên thế giới này kẻ ngu si không nhiều lắm, tiền lừa được cũng không nhiều. Bởi vậy khi không lừa được tiền, hắn sẽ bị đòn bị mắng, thành chỗ cho người trút giận, nhưng hắn vẫn nhịn xuống. Bởi vì hôm nay trên thế giới rộng lớn này, trừ đạo nhân ra hắn không biết mình còn có thể theo ai, cũng không biết mình có thể đi đâu.
Nhưng trong dự liệu, đạo nhân giả lại có một quyển đạo thư thật, phía trên có một số pháp môn đả tọa thổ khí. Chỉ là đạo nhân kia ngu xuẩn, không thể hiểu được, nhưng hắn lại có thể hiểu rõ ràng. Vì vậy ban đêm hắn lặng lẽ đả tọa, dần dần, trên người lại có tu vi, ngay cả khi bị đạo nhân kia hết đánh lại mắng hắn vẫn có thể kháng được. Gậy gộc đánh lên người hắn cũng bị pháp lực trong cơ thể triệt tiêu.
Cuộc sống dường như cũng không còn quá khổ cực nữa, nếu có thể tiếp tục mãi như vậy thật tốt.
Nhưng vào một đêm nào đó, hắn nghe được đạo nhân đang nói chuyện với một người môi giới, thì ra gần đây đạo nhân lừa một quý nhân. Đạo nhân biết mình chọc họa, muốn chạy trốn bảo mạng, nhưng trên người không có lộ phí. Vì vậy đạo nhân chuẩn bị bán hắn vào Nam Phong quán, cũng tiện đổi mấy đồng tiền tiêu trên đường chạy trốn. Sau khi tranh chấp nửa ngày với người môi giới nọ, cuối cùng đạo nhân đổi hắn lấy một trăm đồng, giá cả còn không bằng giá một con trâu!
Khi người môi giới dẫn theo mấy ác hán đến bắt mình, hắn không nhịn được.
Dựa vào cái gì mà ngay cả con trâu ta cũng không bằng?
Hắn ra tay phản kháng.
Không phản kháng, hắn cũng không biết mình lại có bản lãnh bực này. Thì ra ở trước mặt mình, những người đó lại nhỏ yếu như vậy. Hắn giết mấy ác hán, giết người môi giới, sau đó vọt vào gian phòng của đạo nhân từ từ bóp chết đạo nhân, treo trên xà nhà.
Ta lại có thể mạnh như vậy?
Thì ra những người này đều nhỏ yếu như vậy?
Thì ra những pháp thuật được viết trong đạo thư lại lợi hại như vậy...
Hắn không nhịn được mà cười to ngay dưới cơn mưa to giữa đêm. Sau khi cười to xong hắn lại khóc lớn, sau đó hắn về nhà.
Người trong nhà nhìn thấy hắn trở về vừa mừng vừa sợ, kinh hãi là nhị nương, vui mừng là phụ thân hắn, mà sợ hãi lại là những tên ác nô đã từng ném hắn vào trong sông. Thế nhưng sau khi hắn về tới nhà cũng không có thời gian đi quan tâm tới những chuyện này, hắn bắt đầu trực tiếp giết người!
Nhị nương đương nhiên phải chết, nữ nhân ác độc này đã bức tử mẫu thân mình, vì vậy hắn uống cạn máu của nàng.
Nhi tử của nhị nương đương nhiên cũng phải chết, tên bàn tử béo ụt ịt này thật khiến người ta chán ghét, để chó dữ cắn chết hắn.
Những đầy tớ nha hoàn hung ác kia đương nhiên cũng phải chết, lại dám phạm thượng, tội không thể tha thứ, tất cả đều bị đốt chết.
Sau đó hắn nhìn về phía phụ thân mình, nhìn phụ thân gầm thét xông về phía mình, trong tay lại có thể cầm một thanh kiếm...
Vậy ngươi cũng phải chết, ai bảo ngươi bị người che mờ mắt, ai bảo ngươi không thể có một đôi mắt sáng?
Vì vậy, căn nhà kia bị lửa lớn đốt thành tro tàn, mà hắn cũng không quay đầu lại rời đi.
Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa có, ngay cả những vì sao trên trời kia cũng dường như đã sáng sủa hơn nhiều.