Đối với điểm này, hắn cũng đã sớm có chuẩn bị, đưa tay lấy ra một con thỏ từ trong túi trữ vật. Con thỏ này đã bị che huyết mạch, thân thể đã cứng đờ từ lâu, nhưng ngón tay Phương Nguyên vừa điểm một cái lên người nó, huyết mạch nó chậm rãi lưu động, dần dần sống lại. Sau đó Phương Nguyên nhét một viên huyết đan vào trong miệng nó. Sau khi đợi một hồi, cảm thấy con thỏ từ từ cuồng bạo, lúc này hắn mới ném ra ngoài...
"Xèo xèo..."
Mỗi loại dược liệu trong Huyết Đan đều có tác dụng, con thỏ hưng phấn cuồng bạo một lúc, chạy nhảy như bay, thẳng về phương xa.
Mà trên người nó, mùi máu tanh dày đặc đến cực điểm, là do mùi của huyết đan thẩm thấu ra.
"Rống..."
Chỉ mới một chút như thế đã lập tức kinh động đến Ma Hùng. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy phốc qua. Thân thể nó nhìn như khổng lồ lại có tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ một phốc nó đã vọt tới phía trước con thỏ kia, miệng máu hơi mở, lập tức trực tiếp nuốt con thỏ vào trong bụng. Sau đó nó đứng tại nguyên chỗ, ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay gấu không ngừng đánh vào lồng ngực mình, tựa hồ đang thị uy với kẻ địch không nhìn thấy...
"Ma vật đúng là ma vật, không giống yêu loại có thể sinh ra linh trí, loại phương pháp này chưa chắc đã có thể lừa gạt được bọn chúng. Mà ma vật tuy trời sinh có sức mạnh to lớn, nhưng linh trí hữu hạn, dùng loại phương pháp này đối phó với bọn nó là có hiệu quả nhất..."
Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ vậy, lẳng lặng chờ đợi.
Ma Hùng kia điên cuồng vỗ ngực, thị uy một hồi, sau đó nó vốn muốn bò lại vào trong động, lại không nghĩ tới bản thân chỉ cảm thấy ngày càng cuồng bạo, trong cơ thể như có một ngọn lửa đang bốc cháy. Nó không nhịn được gào lên, lại chạy từ trong động ra ngoài, điên cuồng đụng đầu lên đám cự mộc chung quanh. Cũng không biết nó đã đụng ngã bao nhiêu đại thụ, đâm vỡ bao nhiêu nham thạch, như điên như cuồng phát tiết một thân lực lượng vô cùng tận. Mãi tới khi quấy mảnh đầm lầy như nổi lên một trận cuồng phong, lung lay lắc lư một trận, ngay cả núi nhỏ cũng bị nó thúc tới sụp hơn phân nửa...
Loại điên cuồng này kéo dài chừng hơn nửa canh giờ, mãi đến khi thể lực của nó tiêu hao gần hết, mới khó khăn ngừng lại. Mà tại thời điểm này, có thể nhìn rõ, độc tố trong người nó đã phát tác từ lâu, hủ huyết không ngừng thẩm thấu ra từ thất khiếu của nó...
"Theo lý thuyết, trong vòng một nén hương, độc tính của loại kịch độc này sẽ phát huy đến mức cao nhất. Nhưng kết quả đến hiện tại vẫn chưa thể lấy tính mạng nó, như vậy đã nói rõ sự cường đại của nó còn nằm ngoài dự liệu của ta, độc tính này không thể lấy mạng nó, theo thời gian trôi qua, nó sẽ sinh ra kháng thể với độc tính này, lại cường tráng lên. Nói cách khác, nếu muốn động thủ, vậy chỉ có thể..."
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ tới điểm này, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Phần việc cuối cùng này vẫn phải do mình tự làm...
"XÍU...UU!..."
Trong lòng đã nổi lên ý nghĩ như vậy, hắn cũng không tiếp tục suy xét quá nhiều, đột nhiên hắn phi thân lên, xông ra ngoài.
Trong lòng bàn tay kiếm quang như điện, phóng thẳng đến nơi ngực Ma Hùng!
"Ngao..."
Ma Hùng kia cũng lập tức phản ứng lại, nổi giận gầm lên một tiếng, cự chưởng trắng trợn đánh ra.
"Âm Dương Ngự Thần Quyết..."
Chỉ chốc lát, Phương Nguyên đã thi triển một huyền công khác, Huyền Hoàng khí trong cơ thể tuôn ra, hóa thành dáng vẻ một cự thần. Cự thần cũng một chưởng vỗ trở về, va chạm với cự chưởng của Ma Hùng. Lại chỉ nghe "thình thịch" một tiếng, hắn cùng với ma vật đồng thời lùi lại mấy bước. Trong lòng Phương Nguyên cũng có chút kinh hãi, không nghĩ tới ma vật này đã nỏ mạnh hết đà mà còn có hung uy bực này, xem ra nó thật sự có lực lượng mạnh hơn chính mình rất nhiều!
Chẳng qua dù sao Ma Hùng cũng đã bị độc dược ăn mòn tạng phủ, sau khi lùi về phía sau mấy bước, nó một phát ngã ngồi trên đất.
Nhưng nó bản tính hung ác điên cuồng, phải lui mấy bước như thế lại càng chọc giận nó, trong giây lát nó rung đùi, rống giận liên tục, lại có thể nhanh chóng bò lên lại, tứ chi lắc lư, hộc ra một ngụm hủ huyết. Dường như cũng bởi vậy mà nó hơi thanh tỉnh hơn một chút, ngay cả ma trơi trong phá động trên người cũng đều quỷ dị mà sáng thêm vài phần. Sau đó nó thình thịch thình thịch mà lao thẳng đến, đụng ngã vô số cự mộc ven đường!
Loại cảm giác này quả thực giống như một ngọn núi nhỏ đang đánh tới!
Khiến người ta có cảm giác thái sơn áp đỉnh, không thể ngăn cản...
"Nỏ mạnh hết đà, cũng dám bừa bãi?"
Phương Nguyên đón đỡ luồng hung uy này, ánh mắt cũng hung ác, nhỏ giọng quát lớn một tiếng. Sau đó hắn bỗng nhảy lên, tay trái bóp một đạo pháp ấn, thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật. Đồng thời tay phải cầm kiếm, mặt ngó về phía Ma Hùng đang vọt tới, hệt như muốn liều mạng với Ma Hùng!
Oanh!
Ngay khoảnh khắc hai bên sắp tiếp xúc, bỗng nhiên trong pháp ấn nơi tay trái của Phương Nguyên nở rộ vô số đạo quang hoa mộng ảo, cái loại quang hoa kia có hiệu quả mê hoặc tâm trí người khác, ngay cả Ma Hùng kia nhìn thấy cũng không nhịn được nhất thời thất thần, dường như một thân khí thế hung ác cũng giảm bớt không ít. Đây là Tiểu Thanh Mộng Thuật có tác dụng! Mà Phương Nguyên thì nương cơ hội này, nháy mắt thân hình đã đột nhiên xông lên cửu thiên, kiếm quang như điện.
"Xuy!"
Thân hình hắn cuốn một cái trên không trung, trường kiếm trong tay cắm thẳng tắp vào trong đỉnh đầu Ma Hùng.
Tại thời khắc này, yêu ấn trên thân kiếm đã trở nên vô cùng rõ ràng, như một con mắt!
Mà Ma Hùng đang rống giận cũng đột nhiên cứng đờ bất động, lực lượng trong cơ thể nó đã bị yêu ấn hút vào!
Cũng tại thời khắc này, Phương Nguyên bỗng nhiên hơi ngẩn ra, có chút kinh dị mà nhìn thanh kiếm trong tay...