"Hoàng Lương!" Tô Giản Hề mắng: "Anh có biết bản thân đang làm gì không? Năm đó ông nội vì cứu anh mà khiến nhà họ Tô bị nhà họ Cố nhắm tới bao nhiêu năm qua."
"Anh đang ở bên ngoài sống tốt, tại sao nhất định phải trở về? Lại còn chủ động liên lạc với nhà họ Cố?"
"Anh có biết là đang tự đưa mình vào chỗ chết không? Không chỉ có tự đưa mình vào chỗ chết, còn liên lụy đến nhà họ Tô chúng tôi."
Tô Giản Hề nói một mạch ra hết phẫn uất trong lòng, cho rằng hành vi của Hoàng Lương quả thực không thông minh chút nào.
"Tôi và ông nội tôi đứng dưới nắng như thiêu đốt chờ anh cả ngày trời, anh lại báo đáp chúng tôi như vậy sao?"
"Đúng thế, không có bản lĩnh còn giả vờ giả vịt."
"Đừng lo cho anh ta, chờ nhà họ Cố đến, tên này sẽ biết chữ chết viết thế nào."
"Này, không biết lát nữa người nhà họ Cố tới có ghi thù cả chúng ta không nữa."
"Đều tại tên Hoàng Lương này!"
...
Mọi người bàn tán, ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng ô tô gầm rú.
Nhìn theo âm thanh, có mười chiếc Land Rover đậu bên ngoài trang viên.
"Cạch."
"Cạch."
Cửa xe mở ra, mấy chục vệ sĩ mặc đồ đen đồng loạt xuống xe, đứng ở bên ngoài.
Một vệ sĩ mở cửa một chiếc xe, một chàng trai khoảng ba mươi tuổi, tóc vuốt ngược, đeo kính râm chậm rãi bước xuống xe, lấy ra một điếu xì gà đưa vào miệng, vệ sĩ đứng bên cạnh nhanh chóng che tay châm lửa.
Chàng trai trẻ tên là Cố Trạch Hạo, cháu trai trưởng của Cố Trường Phong, người đứng đầu nhà họ Cố, nắm quyền khá lớn trong nhà họ Cố, có tiềm năng trở thành chủ nhân tương lai.
Sắc mặt Tô Vạn Sơn u ám, ông ấy không ngờ người nhà họ Cố lại tới nhanh như vậy, người tới còn là Cố Trạch Hạo.
"Xì... phù..."
"Chà... ông Tô!" Cố Trạch Hạo nhả ra một làn khói, bước về phía Tô Vạn Sơn.
Anh ta đi tới trước mặt Tô Vạn Sơn nói: "Ông còn khỏe chứ?"
“Hỗn xược!” Tô Vạn Sơn thấp giọng quát: "Đến cha anh ở đây cũng không dám nói chuyện với tôi như thế, anh là bậc con cháu lại không biết lễ phép là gì.”
"Đúng đúng, ông Tô dạy phải lắm." Cố Trạch Hạo vẻ mặt ngứa đòn nói: "Nhưng hôm nay đã khác xưa."
"Gọi ông là ông Tô đã cho ông đủ mặt mũi rồi. Mấy năm nay nhà họ Tô ông thế nào chẳng lẽ trong lòng ông còn không rõ sao?"
“Nếu ông nội tôi không niệm tình cảm nhiều năm, liệu ở Kinh Hải này còn có nhà họ Tô không?” Cố Trạch Hạo nói xong, thổi thẳng một ngụm khói vào mặt Tô Vạn Sơn.
Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay bất ngờ đập thẳng điếu xì gà vào miệng anh ta, quán tính cực mạnh khiến điếu thuộc tọt thẳng xuống cổ họng rơi vào bụng anh ta.
"Á!"
Cố Trạch Hạo vừa mới hét lên một tiếng, sau đó một đấm trực tiếp đấm vào cằm anh ta, làm anh ta lập tức ngậm miệng lại.
Răng cũng vỡ vụn, máu bắn tung tóe khắp nơi.
"Ư!ư!"
Cố Trạch Hạo một tay che miệng, một tay che bụng, đau đến nhảy cẫng lên.
"Cậu chủ!"
Vệ sĩ của nhà họ Cố kinh hãi, vây quanh Cố Trạch Hạo. Chuyện vừa rồi xảy ra trong nháy mắt, bọn họ căn bản không kịp phản ứng, không ngờ ở Kinh Hải lại có người to gan dám đụng vào người nhà họ Cố.
"Cút ra đây." Cố Trạch Hạo nói chuyện hở lợi, đột nhiên đẩy vệ sĩ trước mặt sang một bên, hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Lương. Vừa rồi chính là anh ra tay.
"Hoàng Lương! Quả nhiên là mày! Mày con mẹ nó còn dám quay lại!" Ánh mắt Cố Trạch Hạo cực kỳ lạnh.
Năm đó cô chủ nhà họ Cố bị cưỡng hiếp, mặc dù nhà họ Cố nghiêm khắc ra lệnh ngăn chặn tin tức, nhưng chuyện tốt đồn gần chuyện xấu truyền xa. Việc vẫn trở thành đề tài bàn tán ở vô số ngõ ngách tại Kinh Hải, khiến cả nhà họ Cố xấu mặt suốt bảy năm.
"Giết nó cho tôi!" Vẻ mặt Cố Trạch Hạo hung ác.
Mấy chục vệ sĩ nghe lệnh lập tức di chuyển.
"Ai dám!" Tô Vạn Sơn nổi giận gầm lên, vệ sĩ của nhà họ Tô chắn trước mặt hai người.
Hai bên đối đầu nhau, Cố Trạch Hạo che miệng nói: "Ông già chết tiệt, tôi cho ông mặt mũi sao? Nếu đã như vậy, hôm nay nhà họ Tô ông cũng sẽ bị diệt sạch! Xông lên cho tôi!"
Vệ sĩ của nhà họ Cố vung gậy đánh về phía trước.
"Tiêu đời rồi..." Sắc mặt mọi người nhà họ Tô xám xịt, chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Nhà họ Tô hiện nay căn bản không có khả năng chống lại nhà họ Cố.
"Cút!"
Hoàng Lương trầm giọng nói, theo sau là một lực lượng áp bức vô hình, trong nháy mắt trào dâng.
Cây cối xung quanh đều bị gãy, mấy chục vệ sĩ của nhà họ Cố bay ra ngoài, không trung lập tức chật kín người.
Người nhà họ Tô trợn mắt há mồm, chỉ nói một tiếng đã đánh lui mấy chục người, đây là sức mạnh bậc nào? Là việc mà con người có thể làm được sao?
"Võ... Võ giả!"
Cố Trạch Hạo sững sờ tại chỗ, toàn thân không thể khống chế được run rẩy.
Người bình thường không biết về Võ giả, nhưng anh ta biết rất rõ. Bởi vì ông nội của anh ta là một Võ giả, đây cũng là nguyên nhân chính giúp nhà họ Cố có thể đứng vững ở vị trí số một trong những dòng họ ở Kinh Hải.
Võ giả có thể dễ dàng phá vỡ đá, đánh nứt bia, người bình thường không thể so được.
"Mày, mày muốn làm gì? Đừng, đừng giết tao." Nhìn thấy Hoàng Lương từng bước một tới gần, Cố Trạch Hạo sợ hãi ngã xuống đất.
Đêm đó hẳn là bố mẹ cũng đã tuyệt vọng như vậy.
Hoàng Lương cảm thấy trong lòng đau xót.
Anh rút kiếm bên hông Lữ Trung Nguyên ra, ngửa mặt nhìn trời, trong lòng đau thương khôn cùng.
"Đừng, đừng giết tôi..." Nhìn thấy Hoàng Lương cầm kiếm trong tay, Cố Trạch Hạo sợ đến mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt thấy đao rơi xuống, vội vàng hét lên: "Đừng giết tôi, tôi biết con anh đang ở đâu!”
Kiếm đột ngột dừng lại, bảy năm trong quân ngũ anh chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào thì lấy đâu ra con?
Thấy người đối diện không tin, Cố Trạch Hạo vội vàng nói thêm: "Vào đêm bảy năm trước, sau khi anh và con khốn đó, à không, Cố Muội Ly, cô ta đã có thai. Sau này cô ta bị trục xuất khỏi nhà họ Cố rồi sinh ra một đứa con gái."
Hoàng Lương lập tức có cảm giác như sét đánh ngang tai, cứng đờ tại chỗ.
Đêm đó, quả thực anh và Cố Muội Ly đã có quan hệ da thịt.
Ngoài lần đó, trong bảy năm nay anh chưa từng chạm vào một cô gái nào.
"Bây giờ họ ở đâu?" Dù là thật hay giả, anh đều muốn hỏi trực tiếp rõ ràng.
“Ở, ở một tiệm hoa trên đường Minh Hải.” Cố Trạch Hạo thấy có hy vọng sống sót, vội vàng trả lời.
Vừa dứt lời, bóng dáng Hoàng Lương trong nháy mắt biến mất.
Cố Trạch Hạo thở hổn hển, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
"Á! Chân của tôi!"
Cố Trạch Hạo kêu thảm một tiếng, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, hai chân của mình đã bị chặt lìa, có thể thấy rõ xương thịt, thân thể không có chút lực nào ngã xuống đất.
Cảnh tượng đẫm máu này khiến tất cả cô chủ nhà họ Tô sợ hãi lấy tay che mặt mà hét lên.
"Ông nội, người này rốt cuộc là ai! Vậy mà lại dám động đến nhà họ Cố." Tô Giản Hề nhắm chặt mắt lại, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Tô Vạn Sơn nhìn về phía Hoàng Lương biến mất, trầm mặc hồi lâu.
"Khi cậu ấy trở về cũng là lúc nhà họ Cố bị tiêu diệt."
“Chớ nói đến một nhà họ Cố nho nhỏ, cho dù là toàn bộ Kinh Hải, bất kỳ một người nào bên cạnh cậu ấy cũng có thể dễ dàng dẫm nát.”
"Cậu ấy, chính là một huyền thoại."
Tô Giản Hề ngạc nhiên, anh ấy thực sự lợi hại như lời ông nội nói sao?