Sân bay Kinh Hải.
Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh, sau đó nối với lồng máy bay, dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không các hành khách xuống máy bay một cách trật tự.
Vừa đặt chân xuống mặt đất, Hoàng Lương nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Đã bảy năm không trở lại, không khí quê hương khiến anh vô cùng hoài niệm.
Lúc này người rời ga đã đông hơn, đi cùng anh còn có một người phụ nữ cõng theo một đứa bé, đứa bé trong cũi trông có vẻ chưa đầy một tuổi, mũi ươn ướt, đang vui thích gặm ngón tay.
Hoàng Lương không hề quen biết hai mẹ con họ, nhưng món đồ cô ấy cầm trên tay lại làm anh chú ý.
Đó là một chiếc hộp vuông được bọc vải đen, đoán chừng là hộp đựng tro cốt. Điều này cũng bình thường, nhưng dưới tấm vải đen lại lóe lên màu đỏ.
"Tránh ra! Tránh ra!"
Có tiếng quát từ phía sau vang lên.
Một nhóm người bao quanh một thanh niên đeo kính râm sải bước đi đến, người đi đường lần lượt bị đẩy sang một bên, trong mắt họ hiện lên sự tức giận nhưng không ai dám lên tiếng.
“Đồ không có mắt, cút ra!” Một vệ sĩ đột nhiên đẩy người phụ nữ ra.
Người phụ nữ loạng choạng ngã xuống đất, đứa bé sau lưng bị dọa sợ khóc “oa oa”. Hộp tro cốt rơi xuống đất, tấm vải đen bị lật lên, lộ ra tấm vải đỏ bên trong. Nói chính xác hơn thì đó là một lá cờ bên trên có thêu hoa văn đầu rồng.
"Ố... Phì! Thật là xui xẻo!"
Người đàn ông đeo kính râm liếc nhìn hộp tro cốt trên mặt đất với vẻ mặt chán ghét rồi nhổ nước bọt vào người phụ nữ, nước bọt không lệch chút nào phun lên hộp tro cốt.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó vội vàng cúi đầu cắn chặt môi, nhanh chóng lấy tay áo lau sạch, nhìn từ trên xuống trái phải để xác nhận không có tổn hại gì mới thở phào một hơi, rồi đặt cũi trên lưng xuống dỗ dành đứa bé trong cũi.
"Đứng lại!"
Tiếng gọi lạnh lùng, giọng nói không lớn nhưng chứa đầy tức giận.
Nhóm người nghe thấy tiếng thì dừng lại, người đàn ông đeo kính râm quay đầu, kéo kính râm lên liếc nhìn anh: "Mày đang nói chuyện với tao à?"
"Mày! Đậy hộp tro lại rồi nhặt lên!" Hoàng Lương chỉ vào người kia, ngữ điệu không cho phép từ chối.
Người xung quanh nghe vậy lập tức cúi đầu vội vàng bỏ đi, nhìn anh với ánh mắt lo lắng.
Hoàng Lương đã bảy năm không trở về, đương nhiên không biết người đàn ông đeo kính râm này, nhưng những người xung quanh thì biết.
Chu Vũ là con trai cả của chủ tịch tập đoàn Chu Thị ở Kinh Hải, cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Chu.
Nhìn khắp Kinh Hải, đừng nói là người bình thường, ngay cả những dòng họ lớn khác cũng không dám liều lĩnh chọc đến nhà họ Chu, đặc biệt là cậu cả cực kỳ kiêu căng hống hách này. Không ngờ đến người này lại không biết trời cao đất dày mà chủ động đi khiêu khích anh ta.
"Mẹ nó mày đang sủa gì thế!" Một tên vệ sĩ xông ra trước, đấm một quyền về phía Hoàng Lương, rõ ràng là tên này cũng biết võ.
Ở Kinh Hải này chưa có ai dám nói chuyện như vậy với cậu cả nhà gã đâu.
Nhìn thấy vệ sĩ ra tay, những người qua đường xung quanh cười mỉa mai, lạnh lùng làm ngơ.
Muốn ra vẻ cũng phải cân nhắc xem mình có năng lực ấy hay không, động đến nhà họ Chu, thật đúng là lấy trứng chọi đá tự chuốc lấy phiền toái.
Nắm đấm xé gió mà đến, nhưng Hoàng Lương lại không hề nhúc nhích, tay phải hơi nhấc lên lên rồi đột ngột hạ xuống.
"Rầm!"
Vệ sĩ còn chưa nhìn rõ người đối diện ra tay như thế nào, cả người đã bay lên không trung, ngã về sau mười mấy mét rồi nặng nề rơi xuống lối đi, cả người không nhúc nhích, mỗi lần hô hấp máu tươi lại trào ra.
Người đi đường sững sờ tại chỗ, ai nấy đều há hốc miệng trong vô thức, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Ánh mắt Chu Vũ chứa đầy sợ hãi, tất nhiên anh ta biết rõ thực lực của vệ sĩ nhà họ Chu ra sao, mỗi người đều đã được tuyển chọn nghiêm ngặt, bình thường một người đánh lại bảy tám người cũng không thành vấn đề.
"Mày? Mày là ai?" Chu Vũ sợ hãi, đối phương thật sự quá đáng sợ, vệ sĩ của mình căn bản không có năng lực đánh lại được.
Hoàng Lương không thèm để ý, vẻ mặt trang nghiêm, cúi người che lá cờ thật cẩn thận, sắp xếp một lúc rồi dùng hai tay đưa lại cho người phụ nữ.
Đương nhiên anh biết ý nghĩa của lá cờ trên hộp tro cốt là gì, anh cũng vô cùng quen thuộc với hoa văn trên lá cờ.
Anh không nhớ mình đã tự tay giao vật này cho bao nhiêu gia đình, những tiếng kêu khóc đau đớn bên tai vẫn còn in rõ trong tâm trí anh.
Ai cũng là chỗ dựa trong lòng bố mẹ, là tình yêu trong mắt người vợ, là anh hùng trong lòng con cái.
Vô số anh hùng dũng cảm đã hy sinh vì tổ quốc, đánh đổi xương máu và mạng sống vì hòa bình hôm nay, ai cũng là anh hùng, cũng cần được thế giới nhớ ơn.
Không ngờ lúc này lại bị loại người rác rưởi như vậy làm nhục.
"Mày có biết đây là ai không?" Hoàng Lương tiến lên một bước, dáng vẻ nổi bật hơn người, khuôn mặt góc cạnh sắc bén như dao.
"Là ai? Còn không phải chỉ là một người chết thôi sao?" Chu Vũ nhếch môi, trên mặt tỏ ý khinh thường nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, ánh mắt Hoàng Lương dần trở nên lạnh lẽo: "Anh ấy là một người lính ở biên cương, đã bảo vệ lãnh thổ đất nước bằng cả mạng sống của mình, anh ấy là anh hùng bảo vệ người dân, há có thể để cho loại người như mày sỉ nhục. Cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu ba cái để xin lỗi."
Người phụ nữ sửng sốt, vội vàng xua tay: "Không cần, không cần đâu." Sau đó nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, người này anh không đắc tội nổi đâu, mau chóng rời đi thôi."
Người phụ nữ này đã sống ở Kinh Hải nhiều năm, biết rõ nếu đắc tội cậu cả nhà họ Chu, sau này chắc chắn sẽ không thể sống yên ổn được.
"Tao? Tao dập đầu với nó? Nó cũng xứng sao?" Trên mặt Chu Vũ lộ ra vẻ khinh bỉ, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng quỳ, chứ đừng nói là dập đầu với người khác.
Lãnh thổ biên cương thì sao? Anh hùng là thứ gì? Chỉ là một người chết mà thôi, thế lực của nhà họ Chu đã khiến anh ta trở nên không biết sợ là gì.
Mấy năm nay nhà họ Chu mấy ở Kinh Hải quả thực được coi là có quyền có thế, nhưng trong mắt Hoàng Lương, bọn họ chỉ là những tên hề mà thôi.
"Nếu đã như vậy..."
Hoàng Lương nói xong, cả người lập tức bộc phát ra sát khí mãnh liệt và sự đáng sợ tựa như vực sâu tuyệt vọng. Người xung quanh chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, như đang đứng trước vực sâu, hô hấp trở nên khó khăn.
"Mày! Mày dám động vào tao?" Đương nhiên Chu Vũ cảm giác được người đối diện tỏa ra hơi thở khát máu, đã bắt đầu thấy sợ hãi nhưng vẫn cố cắn răng nói tiếp: "Ở Kinh Hải không có ai dám động vào tao. Nhà họ Chu, mày không đắc tội…”
"Bùm!"
Lời còn chưa dứt, Chu Vũ lập tức cảm thấy ngạt thở, cổ như bị một cái khóa lớn khóa chặt, toàn thân bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Mấy tên vệ sĩ kinh hoàng sợ hãi, bọn họ căn bản không thể nhìn ra Hoàng Lương ra tay thế nào, rõ ràng vừa rồi còn cách mười mấy mét. Tốc độ này thật sự quá dị thường.
Mấy người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, do dự không dám bước lên.
Tốc độ của người nọ đã khiến mấy người bọn họ sợ hãi không thôi.
Đối mặt với thực lực mạnh mẽ như vậy, cứng đối cứng chẳng khác nào thiểu năng, tự tìm cái chết, chút tiền lương hàng tháng kia còn không đủ để bọn họ bán mạng cho nhà họ Chu đâu.
"Hự... hự..."
Mặt Chu Vũ đỏ bừng vì nghẹn, gân xanh nổi lên, hai chân giãy dụa kịch liệt, trong miệng chỉ có thể phát ra mấy tiếng "hự hự".
“Lăn qua đây dập đầu.” Hoàng Lương túm lấy cổ anh ta tiện tay ném đi.
Chu Vũ bị ném ra xa mười mét như một con gà, nằm trên mặt đất ho kịch liệt. Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta cận kề cái chết như vậy, anh ta đã sợ lắm rồi.
"Xin lỗi, rất xin lỗi." Chu Vũ quỳ xuống, dập đầu “bịch bịch” với hộp tro cốt trong tay người phụ nữ.
Người phụ nữ lùi lại hai bước, vẻ mặt hoảng hốt, không biết nên làm gì.
Những người xung quanh cũng trợn mắt há mồm, cậu cả nhà họ Chu ở Kinh Hải bị người ta đe dọa phải quỳ xuống đất dập đầu?
Người đi đường lần lượt lấy điện thoại di động ra, đây chẳng khác nào một tin cực sốc, lượt xem chắc chắn sẽ rất lớn. Trong thời đại mạng xã hội thịnh hành này, lượt xem chính là tiền.
"Là ai dám to gan như vậy!"
Tiếng quát vang lên, trong sự giận dữ chứa đầy uy nghiêm.
Ngay sau đó, hàng chục người lập tức chặn kín lối đi, tất cả đều mặc cùng một trang phục, đứng phía trên cùng là một ông lão tóc bạc xõa tung, vẻ mặt tức giận.
Người này chính là Chu Bá Tùng, trưởng họ của nhà họ Chu tại Kinh Hải. Ông ta vốn đang đợi ở cửa ra sân bay để đón cháu trai, sau khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ vệ sĩ đã vội vã chạy tới.
Ở Kinh Hải này, vậy mà lại có người dám ức hiếp người nhà họ Chu ông ta, đây chẳng khác gì tìm chết.
Nhìn thấy lối đi bị nhà họ Chu chặn lại, người đi đường đồng loạt lùi ra sau, sợ liên lụy đến bản thân.
Nhưng dù vậy, từng chiếc điện thoại di động đều bị vệ sĩ của nhà họ Chu ngang ngược cướp lấy.
"Cạch!"
"Cạch cạch!"
Không một lời giải thích, điện thoại nặng nề rơi xuống đất.
Cháu trai bị đánh không thể nghi ngờ là một chuyện rất mất mặt, nếu truyền ra ngoài, sau này ông ta làm sao còn mặt mũi đứng trước các dòng họ khác.
Mọi người nhìn những chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất, nhưng không ai dám phản kháng, ai nấy đều im lặng cúi đầu.
Mọi người đều biết nếu chống cự sẽ không còn đơn giản chỉ là mất điện thoại nữa.
"Ông ơi! Hu hu..."
Chu Vũ vừa nhìn thấy ông nội mình đến, chàng trai hai mươi mấy tuổi khóc lóc nước mắt nước mũi chảy dài, từng bước bò về phía Chu Bách Tùng.
"Tao đã cho mày đi chưa?" Hoàng Lương khẽ lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Vũ đang nằm bò trên mặt đất.
Chu Vũ nhìn Hoàng Lương rồi lại nhìn ông nội: "Ông nội, cứu cháu! Giết anh ta, mau giết anh ta!"
"Thằng nhóc, lòng can đảm của cậu thật đáng khen ngợi, nhưng tiếc là cậu đã chọc vào người không nên chọc." Ánh mắt của Chu Bách Tùng dần dần trở nên lạnh lẽo, hai ngón tay vung lên, mấy chục vệ sĩ phía sau lập tức tiến lên phía trước.
Cảm nhận được động tác của vệ sĩ, nhưng Hoàng Lương vẫn đứng yên, bình tĩnh hỏi: "Ông không hỏi nguyên do sao?"
"Nguyên do? Ha ha!" Chu Bách Tùng cười lạnh nói: "Con sâu cái kiến cũng đáng để biết nguyên do?"
"Cậu chỉ cần biết, động đến nhà họ Chu tôi, hôm nay cậu phải chết! Bắt lấy cậu ta!"