Chung Hùng dừng lại hoàn toàn.
Cung phụng, tiền bạc tất nhiên quan trọng, nhưng hôn nhân của con trai là vấn đề đau đầu nhất của hẳn.
Tuy hắn là võ giả, nhưng con trai hắn luôn chơi bời lêu lổng với một đám lưu manh. Người như nó, thân cao hai mét, mạnh như một con trâu, đừng nói đến tìm người yêu, con gái nhìn thấy gã đều sợ hãi bỏ chạy.
“Xin lỗi ông Tô.” Chung Hùng đứng bên cạnh Tô Văn Húc, thể hiện rõ lập trường.
“Chung Hùng! Cậu!” Tô Vạn Sơn không ngờ, Chung Hùng lại tạo phản, vội nói: “Chung Hùng, cậu đừng hồ đồ, dù tôi có chết, vị trí này của tôi sẽ giao cho Tô Giản Hề, sẽ không giao cho nói”
“Ha ha ha!”
Tô Văn Húc ngẩng đầu cười điên cuồng, “Giao cho Tô Giản Hề? Có nhóc ranh chưa cai sữa, còn chưa tốt nghiệp đại học, nó có thể chèo chống cả nhà họ Tô sao? Nhìn khắp nhà họ Tô, ngoài cháu ra, còn có ai có năng lực này?”
Tô Văn Húc có Chung Hùng rồi thì lập tức tràn đầy tự tin, “Lão già, bác không ngờ tới có ngày hôm nay phải không?”
“Vụ tai nạn xe của con trai bác là cháu sắp xếp thì đã sao? Bác có thể làm gì được cháu? Anh ta xứng làm người kế thừa của nhà họ Tô sao? Cháu vất vả vì nhà họ Tô nhiều năm như vậy, thành tựu đạt được, tất cả mọi người nhà họ Tô đều biết rõ. Thế mà lão già bác còn nhường vị trí cho Tô Minh Khởi, bác nói xem anh ta có nên chết không? Anh ta chết là đáng!”
Tô Văn Húc phun ra hết những tủi nhục trong lòng.
Nhưng anh ta đã quên, Tô Minh Khởi là con trai ruột của Tô Vạn Sơn, con trai thừa kế công việc kinh doanh của bố mình là đương nhiên, còn anh ta chỉ là cháu họ. Nhưng anh ta ghen tị, nên mới giết người để cướp vị trí.
“Mày! Ọc...”
Tô Vạn Sơn nhận định Tô Văn Húc là hung thủ giết chết con trai mình, nhưng chính tai nghe anh ta nói, vẫn không kiềm được tức giận trong lòng, nôn ra một ngụm máu.
Hoàng Lương vội vàng truyền chân khí, phát hiện ông Tô đã nỏ mạnh hết đà rồi.
“Là ông, là ông giết bố mẹ của tôi! Tôi phải giết ông!” Tô Giản Hề gào khóc, muốn xông tới.
Năm đó, cô ấy chỉ mới mười lăm tuổi, sự ra đi của bố mẹ khiến cô ấy cảm thấy như trời đã sập xuống.
Nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn luôn cho rằng cái chết của bố mẹ là một vụ tai nạn xe bình thường, nhưng không ngờ rằng, bố mẹ là bị người ra giết chết, mà hung thủ lại ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày.
“Đừng.” Tô Vạn Sơn sử dụng toàn bộ sức lực, túm lấy cháu gái, “Giản Hề, đừng đi.” Chung Hùng tạo phản, đương nhiên Tô Giản Hề qua đó cũng vô dụng.
“Tiểu Hoàng...” Giọng nói của Tô Vạn Sơn yếu ớt, ông ấy liên tục thở gấp.
“Ông, ông chỉ có một mong muốn, đó, đó chính là chăm sóc tốt cho Giản Hề, nếu như cháu có thể... Khụ khụ.”
Tô Vạn Sơn cười khổ hai tiếng, ông ấy biết Hoàng Lương có một cô con gái, cho nên không thể gả Giản Hề được nữa.
“Chăm sóc tốt Giản Hề...” Tô Vạn Sơn nghẹn ngào một hồi, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Hoàng Lương gật mạnh đầu nói : “Ông Tô yên tâm, cháu sẽ coi Giản Hề như em gái ruột.”
“Ngoài ra.” Hoàng Lương nhìn cách đó không xa, sát ý lãm liệt, “Cháu sẽ giải quyết người này, Trung Nguyên!”
Phía sau Hoàng Lương, Trung Nguyên ngay lập tức bước lên trước, đột nhiên Thịnh Hổ lao ra, giơ nắm đấm khổng lồ lao tới.
“ y da! Cái loại tiểu nhân bợ đít cũng xứng làm võ giảỊ"
Chung Hùng không ngước mắt, chỉ có một số ít người ở Kinh Hải có thể đánh bại hắn, đó là lý do duy nhất khiến trước đây nhà họ Cố sợ nhà họ Tô.
Tô Văn Húc thầm cười lạnh, đợi giải quyết xong lão già này, thì sẽ đến lượt Hoàng Lương cậu.