• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Thanh Vũ đi tới bên cạnh Cố Muội Ly, nắm lấy cánh tay cô, cười nói: "Đi thôi Muội Ly, dẫn tôi đi thăm nào."

"Á, chuyện này..." Cố Muội Ly tỏ vẻ bối rối.

Cô biết căn nhà Hoàng Lương mua chắc chắn không phải là căn biệt thự này, nếu chuyện này lộ ra sẽ càng xấu hổ hơn.

“Đi thôi, đã tới cửa nhà rồi chẳng lẽ lại không mời bạn học cũ vào uống một tách trà sao.” Tạ Thanh Vũ ỉ ôi nói.

Tạ Thanh Vũ đã nói đến mức này, Cố Muội Ly không thể từ chối được, chỉ dành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Lương, nhưng người nọ vẫn bình tĩnh như cũ.

Tên ngốc này, đã đến lúc này còn bình tĩnh như thế, anh cố ý muốn làm cô xấu hổ sao?

Nhưng giây tiếp theo lại khiến cô hoàn toàn ngây người. Hoàng Lương lấy chìa khóa ra, chậm rãi mở cửa.

Tạ Thanh Vũ cũng rất kinh ngạc, ấy vậy mà tên này lại có chìa khóa, anh thật sự mua căn nhà này sao?

Không thể nào, không thể nào, đây chắc hẳn là nhà của một người bạn giàu có của họ, thỉnh thoảng nhờ hai người họ trông coi hộ. Hoặc là họ chẳng qua chỉ là nhân viên vệ sinh làm việc theo giờ. Ừm, chắc chăn là thế rồi.

Vừa bước vào, khung cảnh xung quanh càng khẳng định suy nghĩ của cô ta.

Trong nhà tất cả đồ đạc, thiết bị đều được phủ một lớp vải dày, khắp nơi đều phủ một tầng bụi bặm, rõ ràng là đã lâu không có người ở.

"Ấy, thật xin lỗi Thanh Vũ, Hoàng Lương mới mua nhà, đây là lần đầu tiên tôi tới đây, không biết lại bừa bộn như vậy." Cố Muội Ly cười xin lỗi.

Tạ Thanh Vũ thầm cười lạnh, đến bây giờ vẫn còn giả vờ với tôi, được thôi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ xé bỏ hoàn toàn mặt nạ giả tạo của cô.

"Không sao đâu, Muội Ly. Nếu sau này cô sống ở đây, chúng ta sẽ là hàng xóm. Từ nay về sau chúng ta hãy giữ liên lạc thường xuyên. À, đúng rồi..." Tạ Thanh Vũ hắng giọng, nói tiếp: "Hai ngày nữa sẽ họp lớp, cô nhất định phải đến tham gia đó.”

"Họp lớp? Tôi, tôi không đi đâu." Cố Muội Ly vừa nghe nói bạn học họp lớp, trong lòng cảm thấy phản cảm.

Kể từ khi cô bị đuổi khỏi nhà họ Cố, không ai trong số bạn học và bạn bè trước đây chủ động liên lạc với cô.

Không chỉ vậy, vì để chữa bệnh cho Tâm Ngữ, trước đó cô đã liên hệ với không ít bạn cùng lớp hỏi vay tiền, nhưng không một ai cho cô vay.

"Ôi chao, làm sao cô lại không đi được? Mỗi lần tụ tập, các bạn học đều nói rất nhớ cô, lần này nhất định cô không được vắng mặt nữa." Tạ Thanh Vũ nghiêm túc nói.

Cố Muội Ly cúi đầu không nói gì, tôi vắng mặt sao? Ngần ấy năm có bao giờ mấy người thông báo cho tôi việc họp lớp đâu.

"Cứ quyết định vậy nhé. Đến khi đó tôi sẽ báo cho cô biết. Các cô nhanh chóng dọn dẹp đi, bye bye...' Tạ Thanh Vũ nói với vẻ mặt mỉa mai, không quay đầu lại bước ra ngoài.

Hai kẻ làm công theo giờ còn dám khoe khoang với tôi là mua nhà, đúng là giỏi giả vờ.

Sau khi Tạ Thanh Vũ rời đi, Cố Muội Ly quay người nhìn chằm chằm Hoàng Lương, hỏi: "Đây chính là căn nhà nhỏ mà mấy người nói sao?"

Hoàng Lương gật đầu: "Ừ"

Cố Muội Ly căn chặt môi, tức giận mắng: "Đây là nhỏ? Vậy lớn đến mức nào mới coi là lớn? Hoàng Lương anh học được thói làm màu này từ khi nào?”

Hoàng Lương sửng sốt.

Đường đường là Điện chủ của Chu Thần Điện, nói đến quyền lực, dưới có năm đại chiến thần sứ, hàng trăm chiến thần và hàng triệu binh lính tinh nhuệ.

Nói đến tiền bạc, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách.

Anh làm màu lúc nào? Anh cần phải làm màu sao? Nếu anh thực sự làm màu, còn có ai có thể làm màu hơn anh?

Hai người bận rộn cả buổi chiều mới lau dọn được tầng một, Hoàng Lương nói muốn thuê người đến dọn dẹp, nhưng Cố Muội Ly nhất quyết từ chối, nói rằng tự mình dọn dẹp nhà của mình là một niềm hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK