• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Thành của Kinh Hải, trong một trang viên chiếm diện tích không lớn, trông đơn giản nhưng đâu đâu cũng toát ra sự sang trọng.

Trong phòng trà rộng lớn, Vương Diệu Tường nắm chặt nắm đấm, bàn tay hơi run rẩy do dùng sức quá lớn, gân xanh nổi lên, sắc mặt cực kỳ lạnh lo.

Con trai duy nhất của ông ta đã bị giết, người luôn không bộc lộ cảm xúc vui giận ra ngoài như ông ta đã không còn che giấu được lửa giận trong lòng.

Ông ta lăn lộn trong giới kinh doanh Kinh Hải bao nhiêu năm qua, đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc, đối với ông ta tiền bạc chỉ là con số.

Vốn nghĩ đến cuối năm sẽ giao công ty cho con trai quản lý, còn bản thân sẽ lui về phía sau hưởng phúc tuổi già.

Bây giờ con trai đã bị giết, có nhiều tiền bạc đến mấy cũng để làm gì chứ?

"Ông chủ, theo lời những người trở về nói lại, cậu chủ bị Hoàng Lương giết chết." Quản gia cúi đầu thấp giọng nói.

"Hoàng Lương!"

Vương Diệu Tường nghiến răng “ken két”, hai mắt như muốn nứt ra.

Ông ta cũng nghe được chuyện về Hoàng Lương, năm đó nhà họ Hoàng bị nhà họ Cố tiêu diệt, sau đó lại đưa ra treo thưởng, đã khiến Kinh Hải dậy lên từng đợt xôn xao.

Một con chó nhà có tang bị đuổi giết khắp nơi lại dám chọc đến trên đầu Vương Diệu Tường này.

Nếu không băm cậu ta ra thành từng mảnh, sẽ không thể giải được nỗi hận trong lòng tôi!

"Ông chủ, hay là để Cổ Nghiêu và Cung Nam Diễm đi bắt Hoàng Lương?" Quản gia thăm dò hỏi.

Vương Diệu Tường cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Liên hệ với Hắc Minh, để anh ta ra tay."

Quản gia thầm giật mình.

Ông ta đã ở cạnh Vương Diệu Tường hơn ba mươi năm, có thể coi là thân tín của Vương Diệu Tường.

Đương nhiên ông ta biết Hắc Minh mà Vương Diệu Tường nói tới là ai.

Người này là thủ lĩnh của tổ chức ngầm tại Kinh Hải, là kẻ chỉ nhận tiền chứ không nhận người.

Năm đó ông chủ cũng đã gửi lời mời tới anh ta, muốn anh †a trở thành người cung phụng của nhà họ Vương.

Dù người này đạt tới trình độ Võ Tôn trung cấp, nhưng đề giá thực sự quá cao, lại cực kỳ ngang ngược khó bảo, nên cuối cùng đã bỏ cuộc.

"Ông chủ, để Hắc Minh ra tay có phải là hơi chuyện bé xé ra to không, chỉ là giết Hoàng Lương mà thôi, để Cổ Nghiêu và Cung Nam Diễm đi là đủ rồi."

Cổ Nghiêu và Cung Nam Diễm là hai người cung phụng cấp bậc Võ Tôn khác của nhà họ Vương, Tang Khôn chịu trách nhiệm bảo vệ Vương Thiên Hào, còn hai người này chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Vương Diệu Tường.

Có ba người cung phụng cấp Võ Tôn cho thấy thực lực của nhà họ Vương không phải dạng thường, đó cũng là lý do tại sao ngay từ đầu chủ nhân nhà họ Cố cũng không dám đắc tội.

Vương Diệu Tường đập mạnh bàn, quát lên: 'Khi nào đến lượt ông chỉ đạo tôi làm gì? Có muốn tôi nhường chỗ này cho ông ngồi không! Tôi bảo ông làm gì thì cứ làm theo, cút ra ngoài!"

Người này chạy trốn bảy năm, sau khi trở về còn có thể giết chết cả Tang Khôn, không biết con chó nhà có tang này đã trải qua chuyện gì, để đảm bảo mọi chuyện ổn thỏa, cho Hắc Minh ra tay, chắc chắn Hoàng Lương sẽ không còn đường sống.

"Vâng, tôi sẽ thu xếp ngay." Quản gia cúi người, vội vàng chắp tay đáp lại. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ông chủ nổi giận với ông ta như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK