Phương Như Linh nhìn Ngô Phi Điệp một cái, những lời này khiến cho bà ta có thêm không ít dũng khí. Bà ta hít một hơi thật sâu, đi thẳng đến trước mặt Phương Như Nguyệt. “Chị! Em...em có chút chuyện, muốn nhờ chị giúp đỡ!"
Phương Như Nguyệt còn chưa mở miệng, Hứa Thanh Tuyết liền trực tiếp nói: “Dì ba, bác còn định lừa mẹ tôi như thế nào chứ?" “Con trai của bác dùng tiền lừa được để mua xe máy, xảy ra tai nạn thì các người lại đổ trách nhiệm lên người mẹ tôi “Bây giờ lại muốn làm gì nữa?” “Sao, chẳng lẽ còn muốn mẹ tôi đi đến mạng ư?"
Phương Như Linh sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: "Chị à! Chuyện của hai chị em mình, có thể để hai chị em mình nói riêng được không?" “Chị quên rồi sao, lúc còn nhỏ, quan hệ giữa hai chúng ta rất
Phương Như Nguyệt nhớ lại trước đây, liên thở dài một hơi. “Linh, em có việc gì thì cứ nói ra đi!”
Phương Như Linh vội vàng đem chuyện bên kia nói hết một lần, cuối cùng bật khóc và nói: “Chị ơi, đó là cháu trai của chị đấy!" “Chị cũng không thể nhìn thắng bé ngồi xe lăn cả đời đúng không?" "Coi như em cầu xin chị, em cầu xin chị đấy, chị hãy đi tìm Lâm Mạc Huy, bảo nó mời ông cụ Phong đến giúp nó có được không?" tốt "Em quỳ xin chị đấy."
Phương Như Linh thật đúng là vừa nói vừa quỳ trên mặt đất cầu xin.
Phương Như Nguyệt cảm thấy hoang mang, cô không ngờ rằng sự việc lại âm ĩ tới mức này. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Qua một lúc lâu, bà ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng đỡ Phương Như Linh dậy. “Linh, chị... chị không phải là không muốn giúp em, nhưng mà, chuyện này chị... chị phải giúp em như thế nào? "Chuyện lần trước có phải em quên rồi không?” “Tân Bình phải người đi bắt Hạ Vũ Tuyết, làm loạn cả nhà họ
Hạ, ông cụ Phong suýt nữa phát điện đó." “Bây giờ nhờ ông cụ Phong đến giúp chúng ta, em nghĩ ông ấy có đồng ý không chứ?”
Phương Như Linh khóc đến nước mắt nước mũi cứ chảy xuống. "Chị, em biết, làm như vậy là không đúng. “Nhưng em thực sự không còn cách nào khác rồi. “Tân Bình chính là cả mạng sống của em, nếu nó xảy ra chuyện gì, em... em cũng sẽ không sống nữa. " “Chị, nó là cháu trai của chị đó, chị hãy giúp em đi, em cầu xin chị mà..."
Phương Như Nguyệt giọng run run nói: "Chị... chị thật sự cũng không có cách nào cả."
Ngô Phi Điệp đi tới: "Bác cả, rốt cuộc có được hay không thì trước tiên cứ gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy là biết mà?" Phương Như Linh cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy chị à, chị... chị mau gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy đi...
Phương Như Nguyệt trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn căn răng, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Mạc Huy, đem chuyện bên này nói hết với Lâm Mạc Huy. “Lâm Mạc Huy, chuyện này có liên quan đến mạng người, con... con nhất định phải mời được ông cụ Phong đến đây! “Xem như là mẹ cầu xin con đi, được không hả?” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Phương Như Nguyệt cầu xin qua điện thoại
Lâm Mạc Huy trầm mặc một lát "Mẹ cứ để con nghĩ cách
Lúc này, Ngô Phi Điệp đột nhiên bước tới. “Anh rể àl không nhé." phải anh luôn nói là có quan hệ với ông cụ Phong sao?" “Hôm nay anh hãy chứng minh những điều mà anh đã nói đi." “Nếu như anh không mời được ông cụ Phong tới, vậy chứng tỏ anh đang khoác lác rồi
Lâm Mạc Huy liền cau mày, đã đến lúc này rồi mà Ngô Phi
Điệp còn trêu ghẹo anh ta được? “Chuyện đó thật ngại quá, tôi đúng là đang khoác lác đó, tôi không mời được ông cụ Phong rồi, hay mọi người tìm người người khác giúp đi
Lâm Mạc Huy lạnh lùng đáp.
Ngô Phi Điệp nhất thời ngẩn cả người, thật ra cô ấy muốn dùng cách khiêu khích để ép Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy hoàn toàn không bị lừa, mà lại trực tiếp từ chối việc này, khiến cô bối rối đứng yên tại chỗ.
Phương Như Linh chạy tới cho Ngô Phi Điệp một cái tát: “Cút sang một bên, ai bảo mày nói chuyện hả?" “Lâm Mạc Huy, anh... anh đừng để tâm mấy lời của Phi Điệp làm gì. “Anh cố gắng một chút mời ông cụ Phong tới, chuyện này... chuyện này liên quan đến mạng người đó. “Dì ba cầu xin con, dù ba quỳ xuống xin con, dì ba dập đầu xin con đấy, có được không hả?” “Lâm Mạc Huy, cầu xin con đó..
Lúc này Lâm Mạc Huy mới lạnh lùng đáp: "Được rồi, mọi người cứ chờ tin của con"
Phương Như Linh ảnh mặt mừng rỡ: “Tốt quá, tốt quá rồi." "Lâm Mạc Huy, cảm ơn con nhiều lắm!”