Chương 1112: Bảy đại gia tộc thần phục
Lâm Mạc Huy giữ bảy đại gia chủ ở lại cùng nhau thương nghị những chuyện kế tiếp.
Lúc này đây, nhà họ Vương bị giết sạch, đương nhiên phải có người đến nắm giữ hết thảy những gì nhà họ Vương từng sở hữu.
Và cả, nhà họ Hứa bắt buộc phải nộp lên một nửa tài sản thì phải phân chia ra làm sao cũng là một vấn đền.
Lâm Mạc Huy đưa ra đề nghị rất đơn giản: Tài sản của nhà họ Vương chia ra một nửa cho Độc Tri Chu. Phần còn lại thì chia đều cho bảy đại gia tộc!
Về phần một nửa tài sản của nhà họ Hứa thì Lâm Mạc Huy sẽ tự mình nằm giữa
Bảy đại gia chủ nghe phương pháp phân chia của Lâm Mạc Huy thì cũng mừng húm trong bụng.
Cần phải biết rằng vốn là bọn họ cũng chẳng nghĩ rằng có thể đứng giữa kiếm được chút hời nào.
Dù sao bọn họ lúc bấy giờ hoàn toàn không hề có tư cách để cò kè mặc cả, bớt một thêm hai với Lâm Mạc Huy. nhà học Vương là do Lâm Mạc Huy giết, tài sản của nhà họ Hứa cũng là do Lâm Mạc Huy đứng ra ép buộc bọn họ giao nộp.
Bảy đại gia tộc cơ bản la chẳng phải làm gì hết cả.
Thế mà lúc này bọn họ lại có thể được phân chia một nửa tài sản của nhà họ Vương, đây rõ ràng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà
Bảy đại gia chủ vui mừng cảm ơn rối rít, cũng lại càng thêm cảm thấy may mắn vì mình đã đưa ra lực chọn chính xác.
Nếu như lúc ấy không đưa ra lựa chọn rằng đứng ở bên phía Lâm Mạc Huy thì lúc này đây, thứ bị chia cắt lại chính là tài sản của nhà bọn họ không chừng, nào được vở bở như thế này cơ chứ?
Trước không nói cái loại thuốc của công ty dược phẩm Hưng Thịnh kia nhà Lâm Mạc Huy có thực hay không, chỉ cần là được chia phần tài sản của nhà họ Vương thôi là đã đủ cho bảy đại gia tộc này kiếm được món hời to ròi.
Mặc kể là thấy thế nào thì đây chính là kết quả khi đưa ra quyết định đúng đắn đấy thôi!
Xử lý xong việc này, Lâm Mạc Huy bèn thương lượng với bọn họ về vấn đề đại lý phân phối của thuốc tái tạo.
Trước đây nhóm người Viên Hữu Đức, Vạn Phúc Hòa đã lấy được một phần quyền đại lý từ chỗ Lâm Mạc Huy rồi, thế nhưng đấy cũng chỉ là quyền đại lý trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Hơn nữa, phần quyền đại lý này thì cũng chỉ nằm trong phạm vi một vài trình trong nước mà thôi.
Tiếp theo đây, Lâm Mạc Huy chuẩn bị chuyển giao toàn bộ quyền đại lý, toàn bộ giao lại cho bảy đại gia tộc làm quản lý.
Như thế suy ra, anh có thể g toàn bộ lợi ích của bảy đại gia tộc, cùng với công ty dược phẩm Hưng Thịnh và nhóm Lâm Mạc Huy về làm một mối.
Chỉ khi toàn bộ lợi ích g vào một chỗ thì những người này mới có thể một lòng một dạ làm việc cho Lâm Mạc Huy.
Qua một hồi hội họp, cuối cùng bảy địai gia tộc cũng đi đến thống nhất, nội dung phân chia lợi ích khổng lồ này cũng cùng cũng được nhất trí.
Đương nhiên, bảy đại gia tộc có thể kiếm được tiến, mà Lâm Mạc Huy và công ty dược phẩm Hưng Thịnh thì lại càng có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Bảy địai gia tộc chính là bên đại lý phát hành, tức là phụ trách tiêu thụ, nói trắng ra là, bọn họ làm công cho Lâm Mạc Huy, cho công ty dược phẩm Hưng Thịnh mà thôi.
Thế nhưng, chỉ cần có đủ lợi nhuận, bảy đại gia tộc hoàn toàn chẳng thèm để ý xem mình ở vị thế gì.
Có thể kiếm được nhiều tiều như thế, dù rằng là làm việc cho công ty dược phẩm Hưng Thịnh thế thic cũng đáng đồng tiền bát gạo chứ sao!
Sau khi sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng thì sắc trời cũng đã tối đen.
Lâm Mạc Huy rời đi trước, giải quyết xong cuối mọi sự thì bèn giao lại cho bảy địai gia tộc xử lý.
Không có nhà họ Vương, bảy địai gia tộc đã trở thành thế lực hùng mạnh nhất ở Hà Nội, xuẩn lý chút chuyện nhỏ ấy hoàn toàn chẳng thành nên vấn đề gì hết.
Lâm Mạc đi thẳng đến hội quán mà Thái Tử đang ở lại, chuyện tình lần này là có Độc Tri Chu hộ giúp rất nhiều, anh phải đến trực tiếp nói cảm ơn với Độc Trị Chu mới phải phép. Sau khi Thái Tử đến hội quán này thì trực tiếp chiếm trọn căn phòng xa hoa bậc nhất ở trên tầng cao nhất.
Lâm Mạc Huy đến tới đây hai lần, thế nên sau khi đến nơi thì anh đi thẳng vào thang máy, bấm số lên tầng cao nhất.
Sau khi vào trong nhà thì Lâm Mạc Huy nhận ra, Thái Tử và Lý Thiết Khẩu đã ngồi ở đây từ sớm rồi.
Anh lên tiếng chào hỏi hai người bọn họ: “Thái Tử, dì đâu rồi?” “Chuyện lần này có dì đến giúp sức rất lớn, tôi muốn tự mình đến nói tiếng cảm ơn với dì”
Thái Tử còn chưa kịp nói thì trong phòng chợt vọng ra một giọng nói: “Cậu gọi ai là dì đấy hả?
Lâm Mạc Huy ngẩng đầu nhìn sang thì thấy một người phụ nữ dáng người xinh đẹp đang thong thả đi ra từ trong phóng.
Trên mặt người phụ nữ này có một vết sẹo rất sâu, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến sắc đẹp của bà ta chút nào.
Đôi chân trần trắng như tuyết có thắt một đoạn dây thừng màu đỏ, trên thừng đỏ có buộc một chiếc chuông đồng đã cũ nát.
Người phụ nữ này chẳng phải là ai khác mà chính là vị Độc Tri Chu xinh đẹp tuyệt trần của Hải Phòng!