Chương 1146: Tôi là người không có phận sự, không được vào phải không
Triệu Trạch Minh tức giận nói: “Anh có vấn đề à? Nghe không hiểu sao? Có cần tối tìm người phiên dịch cho anh không?”
Gã bảo vệ tái mặt, nhưng anh ta tự ý đột nhập trường học cưỡng gian, anh...tại sao anh lại trách tôi?” Triệu Trạch Minh lại tát vào mặt bảo vệ một cái, tức giận nói: “Anh còn dám làm như vậy với cậu Lâm? “Anh có biết, cậu Lâm đến trường chúng ta, đó là một vinh dự cho trường chúng ta không?” “Cậu Lâm đến, chúng ta đã không kịp chuẩn bị chu đảo, anh còn dám lớn tiếng đòi xử nghiêm?"
Gã bảo vệ trợn to hai mắt, anh ta rốt cuộc không thể ngầm được những lời Triệu Trạch Minh đang nói. Không thể nghi ngờ, Lâm Mạc Huy này là đại nam nhân thật sự, nếu không Triệu Trạch Minh làm sao có thể nói chuyện như thế này? Gã bảo vệ này, cũng giống như những người khác ở bộ phận an ninh, cũng đều là một lũ không ra gì, nhờ có mối quan hệ mới có thể làm việc ở đây. Loại người này dễ đi dọa nạt người khác, nhưng cũng là người dễ bị người khác điều khiển nhất.
Ngày thường, anh ta bắt nạt các bậc cha mẹ, nhưng anh ta coi đó là điều hiển nhiên, dù sao thì những bậc cha mẹ đó cũng không dám làm gì họ. Nhưng, nếu gặp người tại to mặt lớn, anh ta sẽ sợ hãi ngay lập tức.
Gã bảo vệ lúc này sắc mặt thay đổi, lập tức cúi đầu “Chủ nhiệm Triệu, chuyện này... Chuyện này tôi thật sự không biết.” “Cậu Lâm, vừa rồi tôi không biết nên đã xúc phạm anh, anh đại nhân đại lượng, lần này coi như thứ lỗi cho tôi lần đầu.
Triệu Trạch Minh cũng run rẩy nhìn Lâm Mạc Huy, trong lòng cũng vô cùng lo lắng. Vừa rồi cậu ta cũng biết được vài điều về Lâm Mạc Huy từ một người bạn. Để mà nói, Triệu Trạch Minh lúc này gần như sợ chết khiếp.
Cuối cùng gã bảo vệ cũng biết lần này anh ta đã xúc phạm đến người như thế nào.
Anh ta trước đây đã từng nghĩ rằng, cô Vương chính là một nhân vật vĩ đại, có thể xu nịnh Lữ gia thì kiếp này không cần phải lo lắng nữa. Nhưng anh ta không biết rằng, Lữ gia mà anh đang muốn bám chân cũng chỉ con kiến trong mắt Lâm Mạc Huy. Anh ta đúng là một kẻ ngang ngược ngang ngược, vừa rồi còn chĩa mũi vào mắng chửi Lâm Mạc Huy. Triệu Trạch Minh vừa nghĩ tới đã run cả người, thật sự không thể tưởng tượng được chuyện gì đang chờ mình
Lâm Mạc Huy vẻ mặt bình tĩnh nhìn Triệu Trạch Minh: “Chủ nhiệm Triệu, tôi rất tò mò nội quy của trường học chúng ta. “Người ngoài có thể tùy ý ra vào trường?”
Triệu Trạch Minh vội vàng nói: “Cậu Lâm, chuyện xảy ra lần này là... lỗi của chúng tôi!” “Tôi..tôi ở đây để nói lời xin lỗi anh, mong anh bỏ qua cho!”
Lâm Mạc Huy trực tiếp ngắt lời hắn: “Chủ nhiệm Triệu, tôi không có bắt cậu xin lỗi, tôi chỉ yêu cầu cậu trả lời câu hỏi của tôi!” ТrцуeлАРР.cоm trang web cập* nhật nhanh nhất
Triệu Trạch Minh vẻ mặt xấu hổ, lắp bắp nói: "Cậu Lâm, cái này... nội quy của trường này nhân viên, là... là người không có phận sự không được tùy ý ra vào trường... “Nhưng, cậu Lâm, anh... anh chắc chắn không phải là người không có phân sự... “Anh...anh đến đây là vinh dự cho trường của chúng tôi!” “Chính là những gã bảo vệ là người không có mắt, không biết Thái Sơn, dám ngăn cản các anh... Tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc họ!”
Lâm Mạc Huy xua tay: "Đã như vậy, chỉ là người không có phận sự thì không thể tùy ý ra vào trường học, có đúng không?"
Triệu Trạch Minh không biết Lâm Mạc Huy thực sự có ý gì, xấu hổ vô cùng, không biết nên trả lời như thế nào. “Tôi hỏi anh cái gì, anh không nghe thấy sao?”
Lâm Mạc Huy mằng. Triệu Trạch Minh rùng mình một cái, nhanh chóng nói: "Lý thuyết... trên lý thuyết là như thế này, nhưng cậu... cậu Lâm cậu”
Lâm Mạc Huy trực tiếp ngắt lời anh: “Thôi được rồi, nếu người không có phận sự không thể tự ý vào trường học. Anh ta cũng chỉ là nhân viên, đây là nhiệm vụ anh ta phải làm, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng!”
Gã bảo vệ bên cạnh thở phào nhẹ nhõm. Lâm Mạc Huy liếc hắn một cái, lạnh giọng hỏi: "Nhưng cô Vương đó tại sao có thể vào trường học?” “Cô ta không phải là người không có phận sự sao?”