La Thuần ngạc nhiên hô lên một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới thấy hồi
phục trở lại. Anh chầm chậm mở mắt ra, Hỏa Tinh vẫn vậy, không có gì thay đổi.
“Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?” La Thuần thấy hơi sợ hãi, thầm nghĩ may mà mắt mình
đặc biệt, nếu không ban nãy không bị mù mới là lạ.
Lúc đang nghĩ vậy, cảm giác nóng bừng của cặp mắt ban nãy lại xuất hiện.
Trong đầu La Thuần chợt có một suy nghĩ táo bạo, nếu anh cứ nhìn chăm chăm vào nó như
thế này, đôi mắt Thiên Đế của anh sẽ có sự thay đổi gì không?
Lần này, anh không rời mắt đi nữa, đôi mắt từ trạng thái nóng rực chuyển thành nóng hầm
hập, thậm chí cuối cùng còn hơi đau nhói, nhưng anh vẫn không nhìn sang hướng khác.
Sau mười phút, Hỏa Tinh dường như sắp bốc cháy. La Thuần cảm thấy mắt mình đang bốc
lửa, nhưng may mà vẫn chưa bị mù.
Lại mười phút nữa trôi qua, nhiệt độ của Hỏa Tinh vẫn không ngừng tăng lên. Dù da thịt của
La Thuần có thể chịu đựng được nhiệt độ cao, nhưng anh vẫn thấy vô cùng nóng rát. Anh vội
vàng quẳng Hỏa Tinh xuống đất, ngón tay anh đã bị bỏng đến mức phồng rộp, còn nền đất lát
đá hoa cũng đã bị nung đến mức xuất hiện một cái hố nhỏ.
La Thuần cảm thấy trong đôi mắt mình đều là ngọn lửa, nóng đến mức đầu anh như sắp nổ
tung.
Hỏa Tinh dưới mặt đất chợt bốc cháy, nung mặt đá hoa thành nham thạch nóng chảy có kích
cỡ bằng miệng chén, đồng thời nó còn đang không ngừng lan ra khắp mọi phía.
Ngọn lửa chợt vọt lên hai tia, bắn vào mắt của La Thuần.
“A!” La Thuần hét lên thảm thiết, cảm thấy mắt mình thoáng cái tối thui. Anh vội vàng điều
động sức mạnh tinh tú ở bụng dưới, dồn toàn lực của cơ thể để bảo vệ đôi mắt.
Hai tia lửa bắn ra từ Hỏa Tinh vẫn liên tục bốc vào mắt La Thuần, còn anh thì không ngừng
điều động sức mạnh tinh tú để bảo vệ và chữa trị cho đôi mắt của mình, miễn cưỡng cũng
có thể khiến cho chúng duy trì được trạng thái cân bằng.
Trạng thái thiêu đốt đôi mắt này đã kéo dài hẳn nửa tiếng đồng hồ mới kết thúc, cảm giác
bỏng rát dần biến mất, cuối cùng mắt của La Thuần cũng đã hồi phục lại. La Thuần thở phào
một hơi, thấy Hỏa Tinh trên mặt đất đã biến mất, mặt đá hoa vừa nguội lạnh, tỏa ra một mùi
cay mũi.
Hỏa Tinh đó đã biến mất.
“Hỏa Tinh đâu rồi?”
Anh tập trung nhìn về vị trí lúc trước của Hỏa Tinh, chỗ đó đã trống trơn, có lẽ nó đã bị luyện
hóa rồi. Dẫu sao đôi mắt của anh đột nhiên bắn ra hai tia lửa, nung mặt đất thành hai cái hố
lớn rồi.
Mắt anh có thể phun lửa ư?
Anh vừa lặp lại suy nghĩ này thì hai tia lửa khá yếu lập tức bắn ra.
Xem ra mỗi lần chỉ có thể bắn ra một ngọn lửa thế này thôi, nếu có thể luyện hóa tiếp hai Hỏa
Tinh còn lại của nhà họ Ngải, chắc uy lực của anh sẽ mạnh hơn.
Anh thấy phấn chấn trong lòng, có được đòn sát thủ này rồi, sau này khi đối mặt với đối thủ
mạnh ở bên ngoài, cơ hội giành chiến thắng của anh sẽ lớn hơn.
Chỉ có điều một đôi mắt Thiên Đế đã có uy lực thế này, vậy những người có trái tim Thiên
Đế, linh hồn Thiên Đế chẳng phải là nghịch thiên hay sao?
Nghĩ đến đây, anh lập tức đi lên sân thượng ngồi, ngước lên bầu trời sao luyện công.
Sáng sớm ngày hôm sau, La Thuần giới thiệu Đường Hiệp cho mọi người, đồng thời hành lễ
bái sư, để cậu ta làm đồ đệ thứ hai của mình, gọi Lý Thanh Lôi là sư huynh, anh còn truyền
thụ Dưỡng Thi Công “đảo Tử Nhân” và Tuyệt Sát mười sáu kiếm cho cậu ta.
Đây cũng là công pháp mà Hải Lão Thanh trộm ở Thiên Kình Cổ Tinh, trên đảo Tử Nhân đều
là bọn hung hãn tàn bạo, nên trên người đều là sát chiêu. Dần dà đi Vô Tồn Thanh, đã lưu lại
mười sáu kiếm, là tinh túy trong kiếm pháp giết người.
Đường Hiệp có tính cách trầm tĩnh, nên thích hợp học loại công pháp này nhất.
Dẫu sao La Thuần cũng đã dung hợp ký ức của Hải Lão Thanh, chí ít ở bước nhập môn ban
đầu, anh hoàn toàn có thể đưa ra những chỉ dẫn chính xác. Anh muốn đích thân dẫn vài đồ
đệ mạnh mẽ đi để được an toàn trong trận tranh đấu ở tương lai.
Dưới sự không ngừng nỗ lực chỉ dẫn của La Thuần, Lý Thanh Lôi đã khổ luyện đến cấp bậc
tiểu tiểu thành, cho dù đối mặt với Tống Đông cũng có sức đánh một trận, anh ta được cử
đến Hà Tây trấn thủ, bảo vệ Đường Nhã Hân tiếp nhận công việc kinh doanh của nhà họ
Tống, đồng thời mở rộng thị trường cho doanh nghiệp nhà họ Diệp.
Doanh nghiệp nhà họ Diệp có thể nói như mặt trời ban trưa, khiến cho biết bao nhiêu người
đỏ mắt thèm muốn.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Diệp Thái, cả nhà họ tạm gác lại hết mọi công việc, tụ tập lại
đi dạo phố mua quần áo mới cùng Diệp Thái. La Thuần cũng đi cùng, đã rất lâu rồi anh
không được thư thái như thế này, anh và Diệp Băng Dung thì thầm ở phía sau.
Bọn họ đi vào một cửa hàng quần áo, Diệp Băng Bồng chỉ vào một chiếc áo khoác nói:
“Chiếc áo này được này, bố mặc vào có thể trẻ ra bốn mươi tuổi!”
Cô ta vừa lấy chiếc áo xuống, bên cạnh đã có người nhanh tay lẹ mắt giành được trước,
người đó vui vẻ nói: “Văn Hải, mua chiếc áo này cho bố mình được đấy!”
Diệp Băng Bồng lên tiếng: “Có biết quy tắc trước sau không vậy, tôi nhìn thấy chiếc áo này
trước!”
“Cô dựa vào đâu chứ…”
Hai bên đối mặt, phát hiện đều là người quen, hai người này chính là Đinh Uyển và Trương
Văn Hải.
Người mà Đinh Uyển không muốn gặp nhất chính là người nhà họ Diệp. Ngày trước, cô ta
đâm bị thóc chọc bị gạo Diệp Băng Dung ở tiệc rượu, cười nhạo cô gả cho một ông chồng
vô dụng. Nào ngờ giờ đây, người ta như mặt trời mọc ban trưa, trở thành bá chủ của Hà
Đông, thậm chí còn phát triển đến Hà Tây.
Có tin đồn thổi rằng đó đều là nhờ chồng của Diệp Băng Dung, Đinh Uyển ít nhiều không tin
cho lắm, dẫu sao một người từng làm lính thì giỏi giang được đến đâu. Người khiến cô ta
kiêng dè thật sự vẫn là Diệp Băng Dung, cô ta thấy đây mới thật sự là một người phụ nữ tài
giỏi.
“Thật ngại quá, chiếc áo này nhường cho chú nhà mình vậy, lát nữa tôi sẽ thanh toán.”
Gương mặt Đinh Uyển lập tức đổi thành một nụ cười ân cần, cô ta đưa chiếc áo cho Diệp
Băng Bồng.
Diệp Băng Dung mỉm cười thản nhiên nói: “Thanh toán thì không cần, cảm ơn ý tốt của cô
Đinh.”
Cô vốn không có nhiều thiện cảm với người phụ nữ này, nên không muốn giao lưu quá
nhiều.
Trương Văn Hải có ý lôi kéo mối quan hệ, hắn ta nhìn La Thuần ở góc tường, thấy bắt đầu
xuống tay từ anh là sự lựa chọn khá ổn, nên lập tức tiến đến cười nói: “Anh La, lâu rồi không
gặp!”
La Thuần khẽ gật đầu, không chú ý đến hắn ta nữa, mà quay người cùng ngắm chiếc áo với
Diệp Băng Bồng.
Bàn tay giơ ra giữa không trung của Trương Văn Hải vô cùng ngượng ngập, hắn ta chỉ có thể
thu lại. Đột nhiên ánh mắt của hắn ta hướng tới một người đàn ông trung tuổi mập mạp ở
bên cạnh, hắn ta ngạc nhiên gọi: “Sếp Hoàng, trùng hợp quá, không ngờ có thể gặp chú ở
đây!”
Hắn ta vội tiến đến niềm nở bắt tay, vị sếp Hoàng đó đang ôm một cô gái trẻ bên người, tùy ý
bắt tay hắn ta nói: “Là cậu à, dạo này bố cậu có khỏe không.”
“Khỏe, khỏe lắm ạ. Sếp Hoàng đến mà không báo trước một tiếng, để chủ nhà là cháu đây
còn đón tiếp chú cho chu đáo.”
Trương Văn Hải vô cùng khiêm nhường, niềm nở nhìn Diệp Băng Dung nói: “Diệp tổng, vị
này là Hoàng tổng, trùm bất động sản ở Hà Tây! Sản nghiệp của ông ấy rải khắp phương
Bắc, nếu cô muốn làm ăn ở Hà Tây thì nhất định phải nhờ cậy vào Hoàng tổng.”
Hoàng tổng hướng ánh mắt sang Diệp Băng Dung, lập tức đôi mắt ông ta phát sáng. Chờ
đến khi nhìn thấy La Thuần ở bên cạnh cô, sắc mặt của ông ta càng mừng rỡ hơn, ông ta
vội vàng cong lưng ra phía trước nói: “Cậu La, coi như tôi tìm thấy cậu rồi nhé!”
Bàn tay to mập mạp của ông ta bắt lấy tay La Thuần, hồi lâu cũng không định buông.
La Thuần lặng lẽ rụt tay lại, nhìn ông ta bằng vẻ mặt nghi hoặc.
Đinh Uyển và Trương Văn Hải ở bên cạnh lại ngẩn người ra, bọn họ không sao hiểu nôi,
đường đường là trùm bất động sản như Hoàng Viễn, tại sao lại quen biết một nhân vật như
La Thuần.
“Tôi là Hoàng Viễn, tôi đã xem trận đấu giữa cậu và chủ võ quán Tống!”
Sếp Hoàng đưa danh thiếp qua, thiết tha nói: “Là thế này, tôi thấy võ công của cậu vượt xa
chủ võ quán Tống, nên muốn bàn chuyện hợp tác với cậu. Tôi miễn phí bỏ vốn ba trăm triệu
cho cậu mở võ quán, tôi sẽ phụ trách chuyện tuyên truyền, cậu chỉ cần thi thoảng xuất hiện
là được. Bây giờ võ quán rất thịnh hành, đến khi mở được nhiều chi nhánh, tôi với cậu chia
hai tám, cậu thấy thế nào?”
Đầu óc Trương Văn Hải vẫn mù mờ, Hoàng Viễn này rõ ràng đang muốn bỏ tiền ra làm ăn.
Trước tiên chưa nói đến chuyện ông ta bỏ ra ba trăm triệu có thể thành công được hay
không, mà dù có thành công thì tỉ lệ ăn chia hai tám thì đến bao giờ ông ta mới thu hồi vốn
được.
Hoàng Viễn không phải kẻ ngốc, khả năng duy nhất chỉ có thể là ông ta đang cố tình lấy thể
diện cho La Thuần. Nhưng La Thuần này rốt cuộc là người như thế nào mà có mặt mũi lớn
đến vậy?
Lúc hắn ta đang cảm thán La Thuần gặp vận may như chó ngáp phải ruổi, không ngờ La
Thuần chẳng thèm liếc nhìn Hoàng Viễn lấy một cái, mà trực tiếp từ chối: “Không thích!”