trang trí rất tinh tế, trên đó có khảm viền vàng, mọi người xem quà tặng của người này, hộp
quà chắc là mua ở vỉa hè không quá năm tệ.”
Lý Hương Châu bĩu môi đáp: "Uổng công Tiểu Tinh còn coi anh là bạn tốt, kết quả lại tặng
cho cậu ấy loại quà này, anh có biết xấu hổ không vậy?".
La Thuần cười nhạt: "Những thứ tầm thường này sao có thể so sánh với đồ của tôi được.”
"Ai yô!"
Trong đám đông bỗng có một người kêu lên: "Lộ tiểu thư, cô mở ra cho mọi người mở mang
kiến thức một chút, nhìn xem rốt cuộc thứ đồ không tầm thường gì.”
Lý Hương Châu cũng thúc giục nói: "Mau mở ra xem cho mọi người mở rộng tầm mắt."
Lộ Tinh trưng cầu ý kiến của La Thuần, mở ra chiếc hộp nhỏ, bên trong đặt một chiếc nhẫn
màu đen.
Chiếc nhẫn này không hơn gì một chiếc nhẫn bình thường, giống như chiếc nhẫn giá rẻ bán
bên vỉa hè, đám người xung quanh la ó.
Lý Hương Châu cười lạnh: "Tôi còn tưởng là bảo bối gì, thứ đồ chơi này mười tệ là tôi có thể
mua được cả trăm cái, tôi thấy anh tặng loại đồ vật này chính là có bệnh trong người. Tiểu
Tinh, mình khuyên cậu nhanh chóng vứt đi thôi, mang theo bên mình thật là mất giá."
Lộ Tinh tuyệt đối không tin với giá trị con người của La Thuần sẽ tặng cho cô đồ vỉa hè đáng
giá mấy tệ, và cô lờ mờ cảm thấy chiếc nhẫn màu đen không phải vàng cũng chẳng phải đá
này có một loại hơi thở thần bí, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhịn không
được liền đeo nó lên ngón tay mình.
Tất cả mọi người đều không phát hiện ra, lúc chiếc nhẫn được đeo lên ngón tay có xẹt qua
ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, nhưng La Thuần lại nhìn thấy rõ ràng, không nén nổi nỗi kinh
ngạc trong lòng, anh rõ ràng thấy được phù trận bảy màu trên chiếc nhẫn thoáng loé sáng,
không lẽ Lộ Tinh luyện qua công pháp gì nhưng không thành?
Lộ Tinh vân vê chiếc nhẫn màu đen trên tay, cười nói: "Em rất thích, cám ơn anh."
"Cậu điên rồi!"
Lý Hương Châu giật mình nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, lại liếc nhìn Đường Hoán Long,
quả nhiên thấy được sắc mặt khó coi của anh ta, trong lòng thầm lắc đầu, Lộ Tinh thực sứ
quá kích động rồi, cho dù có không thích người ta, cần gì phải phản bác người ta trước nhiều
người như vậy, huống hồ Đường Hoán Long có chỗ nào không tốt chứ, gia thế rất xứng với
Lộ gia, nếu là tôi, sớm đã ra tay rồi...
Đường Hoán Long nhìn hướng La Thuần, hí mắt nói: "Anh là bạn của Tiểu Tinh? Có biết tôi là
hôn phu của cô ấy và chúng tôi đã đính hôn không?"
"Vậy thì đã sao?"
Khuôn mặt La Thuần hờ hững, người vây quanh bốn phía lại ngầm bàn tán: "Tôi thấy Đường
công tử bây giờ xem ra gặp phải tình địch rồi."
"Tình địch? Anh ta cũng xứng sao! Đường công tử người ta là thân phận gì, tên lang thang
này đến nâng giày cho người khác cũng không xứng!"
Lý Hương Châu cười trên nỗi đau của người khác nói: “Tên tiểu tử, tôi khuyên anh hãy sớm
từ bỏ ý nghĩ với Tiểu Tinh nhà chúng tôi đi, người ta đã là hoa có chủ, vả lại Đường công tử
thân phận hiển hách, anh không bao giờ có thể so sánh được.”
Người đàn ông xấu xí đứng đằng sau Đường Hoán Long cũng lên tiếng: “Biết điều thì bây giờ
ngoan ngoãn cút khỏi đây, đừng tự mình tìm phiền phức!”
Vẻ mặt Đường Hoán Long trấn tĩnh, ngồi nghịch cốc trên bàn, hiển nhiên đồng ý với cách
làm của thủ hạ mình.
La Thuần cười nói: “Đây là bữa tiệc sinh nhật của Lộ Tinh, ai ở ai đi đều do cô ấy quyết định,
họ Đường nhà anh vẫn chưa có tư cách đuổi người!”
Đường Hoán Long cười ha ha nói: “Anh nói tôi không có tư cách đuổi người? Ở thủ đô này
vẫn chưa có người nào mà tôi không đuổi được, Đại Sửu, anh đến dạy vị tiên sinh này, cho
anh ta biết cút như thế nào.”
Người đàn ông xấu xí đứng phía sau tập tức tiến lên, xé toạc áo ngoài, lộ ra thân hình với cơ
bắp cường tráng.
“Wa!”
Rất nhiều nữ sinh nhìn thấy ánh mắt đều phát sáng, kinh ngạc kêu lên: “Người này mặc dù
có chút xấu xí, nhưng thân hình cơ bắp này rất được.”
“Suỵt, đừng nói linh tinh, đây là vệ sĩ bên cạnh Đường công tử, nghe nói luyện Kim Chung
Tráo Thiết Bố Sam, dao súng chém không đứt, rất là lợi hại.”
Người đàn ông xấu xí vẻ mặt đắc ý, La Thuần hơi cau mày nói: “Đại Sửu? Đúng là xấu thật,
anh chuẩn bị dọa chết tôi sao?”
Đại Sửu kỵ nhất là bị người khác nói mình xấu, nghe được câu này lập tức tức giận nói: “Tự
tìm cái chết!”
Cả thân người hắn lao về phía La Thuần, La Thuần kéo chiếc bàn thép bên cạnh che trước
người mình, một tiếng động lớn vang lên, cái bàn cứng như vậy bị đâm vào thủng một lỗ rất
to.
Cả hai người đều lùi lại vài bước, La Thuần tiện tay lấy trên bàn một con dao nhỏ..
Đường Hoán Long cười lạnh nói: “Đại Sửu là truyền nhân chính thống của Kim Chung Tráo,
đạn cũng bắn không xuyên qua, anh cầm một con dao ăn, thật là buồn cười.”
Đại Sửu cũng nhếch môi lộ ra nụ cười khinh bỉ, La Thuần vung tay ném con dao đi, anh là
đang phòng vệ, không muốn giết người, vì vậy chỉ dùng một phần lực đạo, đáng lẽ chỉ muốn
đâm vào xương bả vai, không ngờ chiếc dao nhỏ trực tiếp cắm vào bắp tay hắn nửa phân,
không thể cắm sâu hơn nữa..
Đại Sửu không ngờ rằng bản thân lại bị một con dao ăn này làm cho bị thương, thẹn quá
hóa giận, cũng không rút dao ra, hét to lao đến chỗ La Thuần.
Nắm đấm to như bao cát của hắn vung lên mang theo tiếng gió, Lộ Tinh biết người này rất lợi
hại, sợ hãi kêu lên: “Cẩn thận.”
Đường Hoán Long trong lòng càng không vui, đưa mắt nhìn cô ấy tức giận nói: “Đại Sửu,
cho anh ta một bài học!”
Đại Sửu một quyền này dùng hết sức lực, khóe miệng cười tàn nhẫn nói: “Tiểu tử, quyền này
của lão tử có thể đánh cậu thành một tên ngốc!”
La Thuần chậm chạp ra tay, khi nắm đấm của đối phương cách anh tầm nửa phân mới dơ
tay ra bắt lấy, Đại Sửu cảm thấy như mình đánh vào miếng bánh dày, khó có thể tiến lên,
trong lòng không ngừng sợ hãi.
“Kim Chung Tráo đúng không?” La Thuần liếc nhìn sang vỉ than nướng bên cạnh, tiện tay bốc
một nắm than đang đỏ hồng trong đó, ấn lên người của Đại Sửu.
“A!” Đại Sửu thảm thiết kêu lên, da thịt hắn bốc lên khói trắng, muốn vùng vẫy nhưng không
được, toàn thân dường như bị điện giật, rất khó để di chuyển.
Ngay lập tức, cả đại sảnh dần bốc lên mùi lông lợn bị cháy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên
đến há hốc miệng, không thể tin được nhìn một màn trước mắt này.
La Thuần làm bỏng mấy vết sẹo to trên người Đại Sửu, sau đó mới thôi, nghịch viên than
đang đỏ rực trên tay nói: “Anh nói anh là truyền nhân chính thống của Kim Chung Tráo, tại
sao một chút nhiệt độ này cũng không chịu được? Là giả đúng không?”
Vẻ mặt Đại Sửu tái mét, đau đớn nói: “Anh .. anh là Hoành Luyện tông sư! Là tôi có mắt
không tròng!”
Anh ta quỳ xuống đất, như thể đang chờ đợi bị xử lý.
La Thần bóp nắm than trong tay thành bột, ném vào trong vỉ nướng, vỗ vỗ tay nói: “Dựa vào
chút võ công kém cỏi học được mà ra tay tàn nhẫn, làm xằng làm bậy, lần này tôi tha cho
anh một mạng, về nhà luyện thêm mười năm nữa, muốn báo thù cứ đến tìm tôi, cút đi!”
“Vâng!” Vẻ mặt Đại Sửu hổ thẹn, nhìn cũng không nhìn Đường Hoán Long liền vội vàng rời
khỏi.
Đường Hoán Long không ngờ La Thuần lại có bản lĩnh này, tức giận đến nỗi mặt tái mét đi.
Lý Hương Châu cũng há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Anh ta rốt cuộc là người gì, tại sao, sao
có thể cầm than đỏ như vậy mà không sao chứ?”
La Thuần nhìn về hướng Đường Hoán Long nói: “Bây giờ, anh còn tư cách đuổi tôi đi
không?”
“Được, rất có bản lĩnh!”
Đường Hoán Long xoay người rời đi, cửa của đại sảnh lại một lần nữa đột nhiên bị mở ra, đi
vào một đám người.
Người dẫn đầu là một đôi vợ chồng trung niên, hai người đó vừa vào cửa liền nói to: “Là ai
đang làm náo loạn buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi?"