Lý Thanh Lôi tức giận đáp: “Để tôi đi xem sao, kẻ nào mà to gan lớn mật vậy!”
Lý Thanh Lôi nổi giận xông ra ngoài với đồ đệ đó, La Thuần ra hiệu cho bốn người khác nói: “Chúng ta cũng ra đó xem sao!”
Mấy người họ lần lượt đi ra khỏi đại trận, từ xa đã trông thấy trước đại điện có tiếng nổ vang, một ánh sáng màu vàng lóe lên, hàng loạt tòa cung điện bị kéo sập. Rất nhiều người đang kêu khóc chạy từ trong điện ra, trêи người đều là vết máu.
“Dừng tay!”
Lý Thanh Lôi nổi giận, tung người lên, đâm vào bóng người màu trắng ở trêи không trung. Hai người lập tức giao đấu, Lý Thanh Lôi bị đánh bay ra ngoài như đạn pháo, xô đổ vô số bức tường của các căn phòng.
Ngao Chấn kinh ngạc nói: “Kẻ nào vậy?”
Từ xa, La Thuần nhìn thấy có một người thanh niên mặc áo trắng đang đứng trêи mái nhà. Hắn có vẻ kiêu ngạo, liếc nhìn mọi người ở phía dưới nói: “Tên Lôi Thần chó má đã giết chết tam sư huynh của tao đâu, mau thò mặt ra đây chịu chết!”
“Ngông cuồng!”
Ngao Chấn xông lên, năm luồng chân khí lượn quanh cơ thể, cậu ta đẩy hai tay ra như rời núi lấp biển. Người thanh niên áo trắng đó tùy ý vung tay, toàn thân Ngao Chấn chấn động mãnh liệt, cậu ta loạng choạng lùi lại mười mấy bước, hộc ra một ngụm máu nhỏ.
Người thanh niên áo trắng lắc đầu nói: “Mày quá yếu, không phải người đã giết tam sư huynh của tao. Thằng khốn tên là Lôi Thần đâu, mau thò cái mặt ra đây. Tao cho mày mười giây, thêm một giây, tao sẽ giết một người!”
Nói rồi, hắn tùy ý chỉ tay, chỉ phong bén nhọn bắn về phía đầu của một đứa nhóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Đứa nhóc đó đang chạy trốn, không hề cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ ở sau đầu mình. Người có thực lực như tên thanh niên áo trắng, tùy ý chỉ một cái đã có uy lực mạnh hơn đạn súng, nếu bị bắn trúng thì chết là cái chắc.
Mọi người xung quanh đều sợ đến nín thở, vào thời khắc quan trọng, một tia sáng màu đen lóe lên, trừ khử chỉ phong đó.
Cây phi đao màu đen đâm xuyên qua bức tường dày, ngay sau đó bay ngược trở lại tay của La Thuần.
“Là mày?”
Người thanh niên áo trắng nhìn sang La Thuần, đột nhiên hắn rút một cái roi mềm màu đỏ chói từ hông ra, cái roi rung lên vù vù hệt như có linh tính.
La Thuần cau mày nói: “Linh khí? Cậu là người của Tần Lĩnh Thần Cung?”
“Đúng!” Người thanh niên áo trắng vung cái roi lên nói: “Tao chính là Bạch Lộc Lâm của Tần Lĩnh Thần Cung, Dịch Thiên Hành là tam sư huynh của tao. Mày giết ông ấy, tao sẽ bắt cả nhà mày phải đền mạng. Tất cả những ai có mặt ở đây hôm nay đều phải chết!”
La Thuần mỉm cười hờ hững nói: “Tần Lĩnh Thần Cung phái loại gà mơ như cậu đến à, hết người rồi sao?”
Bạch Lộc Lâm bật cười điên cuồng đáp: “Lát nữa mày sẽ không còn nghĩ như vậy nữa đâu, một đám dân đen ngu ngốc thì sao biết được sự thần thông quảng đại của Tần Lĩnh Thần Cung tao chứ, chịu chết đi!”
Cái roi mềm trong tay hắn chợt vung ra, cuốn lấy cổ La Thuần như con rắn độc.
Trêи chiếc roi mềm này có gai, nếu thật sự bị cuốn trúng, chắc đến đầu cũng bị cứa đứt. La Thuần làm như không thấy, bắn hai cây phi đao màu đen ra, một cái nhằm vào cổ, một cái nhắm vào cổ tay hắn.
Phi đao của anh bây giờ đã hơn hẳn các cây phi đao bình thường lúc trước, sau khi khắc phù trận lên, tốc độ của chúng đã nhanh lên gấp mấy lần. Dường như chỉ trong phút chốc, chúng đã bay đến trước mặt Bạch Lộc Lâm, khiến hắn không có cơ hội để phản ứng.
Bạch Lộc Lâm thật sự không ngờ trêи đời lại có cây phi đao nhanh đến vậy, hắn sợ đến mức nghiêng người sang một bên. Cây phi đao bắn xượt qua cổ hắn, nhưng cây phi đao còn lại thì đã cứa trúng cổ tay hắn, xoẹt một tiếng rạch nát quần áo, nhưng chưa tổn thương đến da thịt.
Bạch Lộc Lâm thầm thở phào một hơi nói: “May mà lúc đi, tao đã mặc giáp Bạch Long.” Hắn nhìn La Thuần, lạnh giọng nói: “Mày có thể đánh tao bị thương cũng coi như có chút bản lĩnh, xem đây!”
Lần này, hắn đã có sự chuẩn bị. Hắn múa chiếc roi mềm như một tấm lưới lớn, La Thuần bắn hai cây phi đao tới, nhưng đều bị đối phương chặn lại.
“Để tao xem mày còn có tài năng gì nữa!”
Bạch Lộc Lâm quất chiếc roi từ trêи cao xuống, bấy giờ La Thuần mới kinh hãi phát hiện mình đã rơi vào vòng vây từ chiếc roi của đối phương, anh muốn chạy thì cũng đã muộn.
“Chết đi!”
Chiếc roi mềm lập tức siết chặt, vào lúc nguy cấp, La Thuần triệu hồi long giáp, toàn thân anh được bao phủ bởi chiếc áo giáp màu đen. Sau khi quấn lấy người anh, chiếc roi mềm lập tức siết chặt, bên trêи có tia lửa văng tung tóe, La Thuần cảm thấy chiếc roi này cực kỳ mềm, nhưng anh không thể thoát ra được.
Bạch Lộc lâm cười ha ha nói: “Mày sẽ là người chết đầu tiên!”
Trêи tay hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm, hắn chém về phía cổ La Thuần.
Đột nhiên, sau lưng Bạch Lộc Lâm xuất hiện một giọng nói như của ma quỷ, thân kiếm thon dài lặng lẽ đâm vào lưng hắn.
Lông măng trêи toàn thân Bạch Lộc Lâm dựng lên, hắn lập tức quay người, chém một kiếm ra, hai mũi kiếm giao nhau, phát ra một tiếng cheng lớn. Đường Hiệp hộc máu lùi lại, được Đồ Long chạy từ phía sau lên đỡ được, đặt cậu ta sang một bên.
Bạch Lộc Lâm hừ lạnh nói: “Lát nữa tao sẽ xử lý chúng mày.”
Hắn quay lại tiếp tục đâm kiếm vào La Thuần, thoáng cái Đồ Long đã xuất hiện sau lưng Bạch Lộc Lâm, anh ta vung con dao găm lên cắm vào cổ hắn. Bạch Lộc Lâm ngoảnh lại đánh trả, nhưng bóng dáng của Đồ Long đã biến mất, anh ta lại xuất hiện trước mặt và đâm con dao găm vào tim hắn.
Bạch Lộc Lâm thầm thấy kinh ngạc, nghĩ sao người này lại có tốc độ nhanh đến vậy. Hắn lập tức dùng hết mọi bản lĩnh của mình, liên tục tung ra ba quyền, hai quyền tung lên phía trước đều đánh vào không khí, nhưng quyền thứ ba đã đánh trúng Đồ Long.
Xét về tốc độ, Đồ Long hơn hắn một bậc, nhưng thực lực thì thua hắn. Đồ Long đã bị đánh gãy tay phải, nhanh chóng bỏ chạy.
“Không chịu nổi một đòn!” Bạch Lộc Lâm bật cười ha ha, ngoảnh lại nhìn thì thấy La Thuần đã thoát khỏi chiếc roi mềm, hắn hầm hừ cười nói: “Bộ áo giáp trêи người mày được đấy, hèn gì tam sư huynh đòi lấy cho bằng được. Nếu huynh ấy đã chết, thì để tao giúp huynh ấy thực hiện nguyện vọng này!”
Hắn lại vung chiếc roi mềm lên, bao phủ lấy toàn bộ không gian bên cạnh La Thuần, khiến anh không còn đường trốn chạy.
La Thuần biết chiếc roi mềm của hắn là một món vũ khí lợi hại, nếu anh không phá hỏng, chắc hôm nay sẽ không thể thắng hắn được. Trông thấy chiếc roi mềm lại vung tới, đôi mắt anh lóe lên tia sáng màu vàng, hai ngọn lửa phun ra, đốt cháy chiếc roi đang bay tới.
“Được đấy!”
Bạch Lộc Lâm kêu lên kinh ngạc, sau đó quay người bỏ chạy, nhưng La Thuần đã nhanh chóng bắn chín cây phi đao màu đen ra, chặn đứng mọi lối thoát của hắn.
Bạch Lộc Lâm quay lại vung kiếm lên đỡ, một loạt tiếng cheng cheng cheng vang lên. Chín cây phi đao của La Thuần đều bị đánh bay, nhưng thanh kiếm của Bạch Lộc Lâm vẫn còn nguyên vẹn, xem ra nó cũng là một món vũ khí lợi hại.
Đúng lúc này, Lý Thanh Lôi chợt xông tới, đâm mạnh vào người Bạch Lộc Lâm.
Thoáng cái, chín cây phi đao đã quay lại tay của của La Thuần, anh tiếp tục bắn ra, Bạch Lộc Lâm bị Lý Thanh Lôi đâm vào người nên đứng không vững, hắn miễn cưỡng né được bảy cây phi đao, hai cây còn lại đã đâm vào lưng hắn.
Cây phi đao màu đen có thể làm tách vàng nứt đá, nhưng chỉ cắm được nửa tấc vào lưng Bạch Lộc Lâm, hắn tức giận gào lên: “Mày dám làm tao bị thương,chết đi!”
Bỗng nhiên, toàn thân hắn có ánh sáng trắng bắn ra, khí thế chợt tăng vọt lên gấp bội, hai cây phi đao vèo một tiếng đã bị bắn bay ra ngoài.