La Thuần suýt nữa không nhịn được, vội vã ôm cô đặt lên giường, Lộ Tinh cười hihi, nhặt cái
yếm màu xanh nhạt ở bên cạnh mặc lên người nói: "Cái này cũng là tặng cho em à? Có đẹp
không?"
Ánh mắt trong trẻo như nước của cô ta nhìn La Thuần, gò má hơi hồng, xoay một vòng tại
chỗ, muốn để cho La Thuần nhìn thật kỹ bản thân mình có xinh đẹp không.
"Xinh đẹp, xinh đẹp!"
La Thuần quả là sợ cô ta rồi, ai mà tưởng tượng được người con gái xinh đẹp đoan trang
cao quý vừa nãy, uống rượu vào lại biến thành dáng vẻ này, anh không nhịn được ôm trán
suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Lộ Tinh không vui dựa vào anh, kéo đầu La Thuần nói: "Xinh đẹp vì sao anh không nhìn, có
phải anh không thích em...ha ha...các người đều không thích em, đều chẳng thích em!"
Cô ta vừa cười vừa khóc, lùi về sau hai bước, suýt thì ngã xuống đất, La Thuần vội vã vươn
tay ra ôm ngang eo cô ta, Lộ Tinh nhân dịp này ôm lấy cổ anh, nước mắt ẩn hiện, buồn bã
nói: "Nếu anh chưa kết hôn, anh có thích em không?"
La Thuần thấy cô ta tội nghiệp, lại nghĩ người đã say rượu giống như trẻ con vậy, không ngại
dỗ dành cô thế nên gật gật đầu.
Lộ Tinh nín khóc mỉm cười, hôn anh một cái nói: “Em biết mà, em chỉ cần biết anh thích em
một chút như vậy cũng đủ rồi."
La Thuần cười khổ một tiếng, đặt cô xuống giường, đắp chăn xong nói: "Cô xuất sắc như
vậy, sẽ tìm được người tốt hơn tôi.'
"Không..." Lộ Tinh vươn tay kéo anh, lẩm bẩm nói: "Trên thế giới này trừ anh ra, chẳng còn
người em thích nữa, ngay cả em cũng không biết vì sao lại như vậy, có phải anh bỏ bùa gì
em rồi không, anh là đồ tồi..."
Cô ta nói nói rồi ngủ thiếp đi, La Thuần nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, khẽ thở dài, xoay người đi
ra ngoài cửa.
Cửa phòng khẽ khàng đóng lại, Lộ Tinh không nhịn được lộ ra một nụ cười mỉm.
Sau khi ra khỏi cửa La Thuần định gọi điện thoại cho Diệp Băng Dung, không ngờ đầu kia lại
gọi điện đến trước, La Thuần lập tức nghe điện, Diệp Băng Dung vội vã nói trong điện thoại:
"Ông xã, anh có bận không? Lý Thanh Lôi bị người khác đánh bị thương rồi, nghe nói sắp có
người tìm đến nhà gây phiền phức, hình như là người của võ quán Huyền Long, bọn em nên
làm thế nào?"
"Anh về ngay đây!"
La Thuần ngắt điện thoại, lập tức xin lão Đàm giúp đỡ, ngồi lên một chiếc máy bay quân
dụng xuất phát từ thủ đô, bay nhanh đến Hà Đông.
Cho dù dùng tốc độ nhanh nhất, bay đến Hà Đông cũng mất một tiếng đồng hồ, nhìn nhìn
chiếc hồ lô bên hông, tâm tình anh lập tức bình tĩnh lại, nếu như Diệp Băng Dung xảy ra
chuyện gì dù là nhỏ nhất, anh liền san bằng võ quán Huyền Vũ.
Hà Đông, trong biệt thự Đông Sơn.
Cả người Lý Thanh Lôi toàn vết thương nằm trên sô pha, ngay cả nói cũng không nói được,
Đường Nhã Hân ở bên cạnh vội vã nói: "Làm sao đây, đường ra bị người chặn lại rồi, còn
không đưa đi bệnh viện, Thanh Lôi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng đó."
Diệp Thái trầm giọng nói: "Đừng hoảng hốt, bác sĩ tư sắp đến rồi."
Diệp Băng Dụng nói: "Bọn họ chặn đường không cho chúng ta đi ra, chắc chắn là có âm
mưu, con nghi ngờ ba gia tộc lớn chắc chắn sẽ nhân cơ hội này làm mưa làm gió.
"Đó là điều đương nhiên!"
Diệp Thái bóp bóp phần giữa hai lông mày, nói: "Thanh Lôi nói bọn họ có cái gì cao thủ tông
sư Thiên Cảnh, cứng đối chọi với cứng chắc chắn phải chịu thiệt, đợi lát nữa cho dù có xảy
ra chuyện gì, chúng ta ráng sức thỏa hiệp, chỉ cần người không sao là được, những chuyện
khác, chờ Tiểu Thuần về đương hiên sẽ đòi lại hết lẽ phải."
Đường Thiền lo lắng nói: "Cũng không biết Tiểu Thuần có giải quyết được không, hay là
chúng ta báo cảnh sát đi!"
Lý Thanh Lôi giãy giụa nhìn bà ta, trong miệng ô ô hai tiếng nói: "Sư phụ...một...một đầu ngón
tay...liền có thể nghiền chết hắn!"
Diệp Thái nói: "Báo cảnh sát có tác dụng gì? Bà không nghe Thanh Lôi nói tông sư Thiên
Cảnh ngay cả Tử Thiền cũng không sợ, còn e ngại bọn họ? Nói không chừng đến lúc làm
thành vụ án, còn muốn hắt cho chúng ta một bát nước bẩn! Bây giờ chỉ có thể chờ Tiểu
Thuần trở về, không có cách khác!"
Bác sĩ tư chạy đến rất nhanh, lập tức truyền máu và bôi thuốc cho Lý Thanh Lôi.
Lại qua một lúc lâu, rất nhiều xe ô tô từ phía bên ngoài tiến vào, người trong phòng đều bắt
đầu căng thẳng, xôn xao đứng lên trừ Diệp Thái.
"Rầm!"
Cửa phòng bị người đá ra, Uông Quyền từng bị La Thuần đánh lúc trước tiến vào, khom
người đứng ở cửa.
Một thanh niên mặc áo khoác đen lập tức được mấy chục người vây quanh tiến vào, đám
người ba gia tộc lớn Lâm Nhất Phong các kiểu rõ ràng cũng ở trong đó.
Uông Quyền đứng ra, giơ tay ra giới thiệu người thanh niên mặc áo khoác dài, ngạo nghễ
nói; "Giới thiệu với các người, vị này chính là thiếu quán chủ của võ quán Huyền Long, Tống
Đinh Sơn Tống đại thiếu gia!"
Tống Đinh Sơn khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lý Thanh Lôi, cười chế nhạo: "Bại tướng
dưới tay, tao biết ngay mày chạy đến nơi này để báo tin, gã sư phụ vô dụng kia của mày
đâu? Bị dọa đến mức không dám ló đầu ra à?"
Lý Thanh Lôi đã hồi phục một ít sau khi truyền máu bôi thuốc, gắng gượng ngồi dậy, cười
lạnh nói: "Dựa vào mày cũng xứng nhắc đến sư phụ tao, bảo ông bố mày tự mình đến đây,
có lẽ còn có thể chịu được hai chiêu của sư phụ tao!"
"Còn cứng miệng!" Tống Đinh Sơn muốn động thủ, Uông Quyền vội cúi người nhỏ giọng nói:
"Làm chính sự quan trọng hơn!"
Tống Đinh Sơn mạnh mẽ kiềm chế lại, hừ một tiếng, nhìn đám người Diệp Thái, lúc ánh mắt
dừng lại trên người Diệp Băng Dung sắc mặt bỗng chốc sửng sốt, trong ánh mắt lộ ra vẻ
tham lam.
Uông Quyền cười cười, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Thiếu gia muốn cô ta, chờ chút nữa làm
xong việc, đương nhiên tùy cậu xử lý.”
Tống Đinh Sơn gật gật đầu, nhìn lướt qua Lâm Nhất Phong một cái ở phía sau, Lâm Nhất
Phong lập tức ra mặt, lớn tiếng nói với Diệp Thái: "Người họ Diệp, mấy ngày trước con rể
ông cướp đi của ba gia tộc vô số tài sản và tài nguyên, bây giờ cũng nên trả lại rồi!”
Diệp Thái nói: "Thật không ngờ bây giờ ba con chó các người tìm được một chủ rồi hả? Lâm
Nhất Phong, tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ, đến lúc con rể tôi trở về, có hối hận cũng muộn
rồi."
Lâm Nhât Phong cười ha ha nói: "Tên nhãi cậu ta, mới vào Thiên Cảnh, sao có thể so sánh
với quán chủ Tống của võ quán Huyền Vũ chứ? Người ta thống trị Hà Đông, thành danh đã
nhiều năm, sẽ sợ thằng con rể không có não đó sao? Đúng là chuyện cười!"
Lấy ra một xấp tài liệu từ trong túi, ném đén trước mặt Diệp Thái nói: "Các người ký hết lên
mấy hồ sơ này đi, sẽ chẳng có chuyện gì cả, đừng đợi Tống đại thiếu gia ra tay, đến lúc đó
các người ngay cả khóc cũng không kip."
Diệp Thái mắt thấy đối phương người đông thế mạnh, gật gật đầu với Diệp Băng Dung, Diệp
Băng Dung cầm mấy bản hợp đồng lên, chậm rãi xem cả nửa ngày, lúc này mới bắt đầu ký
tên.
Trên mặt Lâm Nhất Phong lộ ra vui mừng, đắc ý nói: "Lúc trước cướp đi sản nghiệp của ba
gia tộc lớn chúng ta oai phong bao nhiêu, bây giờ còn không phải trả lại, nói cho các người
biết, Hà Đông mãi mãi là của ba gia tộc lớn chúng tao, vẻn vẹn cái nhà họ Diệp cũng muốn
bay lên, đúng là nằm mơ giữa ban ngày."
Người của hai gia tộc lớn khác ở phía sau cũng diễu cợt nói: "Muốn dựa vào một thằng nhóc
con để thống trị Hà Đông, không có cửa đâu!"
"Đắc tội ba gia tộc lớn chúng ta chính là kết quả này!"
Diệp Thái làm ngơ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diệp Băng Dung ký hết tên lên rất nhanh, Lâm Nhất Phong vui vẻ thu lại hợp đồng kiểm tra
một lượt, lùi lại bên người Tống Đinh Sơn nói: "Tống thiếu gia, ổn thỏa hết rồi!"
Tống Đinh Sơn thỏa mãn gật gật đầu, cười híp mắt nhìn Diệp Băng Dung nói: "Tôi còn có
một yêu cầu, muốn mời Diệp tổng vào phòng bàn luận chút việc."