Nếu ngay từ ban đầu Hoắc Đông Quân chịu lắng nghe cô thì cô sẽ vui vẻ kể lại mọi chuyện cho hắn, nhưng bây giờ chuyện đã kết thúc rồi, cô cũng chịu đựng hắn cả đêm rồi, vậy lời giải thích còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Hoắc Đông Quân ghét cái cách mà Dương Tuyết Hoa quay người lại khi nói chuyện với hắn, dường như cô đang ngầm che giấu điều gì đó không để cho hắn phát hiện ra…
“Em hôn cậu ta rồi à? Hay em qua đêm với cậu ta rồi?”
Dương Tuyết Hoa mím môi, cô bất lực nhìn về phía Hoắc Đông Quân, ngay cả nước mắt cũng sắp rơi ra rồi mà hắn còn nói những lời như thế, nhưng thay vì đáp lại hắn thì Dương Tuyết Hoa lại chọn cách im lặng, cô tiếp tục kìm nén nỗi uất ức vào bên trong…
Hoắc Đông Quân tiến đến chỗ Dương Tuyết Hoa, hắn nắm chặt lấy vai cô ép mạnh vào tường, dường như sự va chạm này mạnh đến nỗi khiến Dương Tuyết Hoa cứ ngỡ rằng xương cốt của mình sắp gãy làm đôi…
“Mở miệng ra trả lời! Em ngủ với thằng đó rồi đúng không? Em đi làm thêm chỉ là cái cớ để em được ở gần nó thôi chứ gì?”
Dương Tuyết Hoa run rẩy không dám nhìn thẳng vào gương mặt đang tức giận của Hoắc Đông Quân, ngay bây giờ nếu hắn có giết cô hay đánh chết cô thì ắt hẳn sẽ không ai biết. Dù sao những người giống như hắn luôn được bao che nếu họ phạm tội mà…
“Em và cậu ấy không phải loại quan hệ như anh nghĩ, dù em không biết anh đã nhìn thấy gì, nhưng nếu anh chưa hết giận, thì cứ làm như những gì anh muốn đi…”
Dương Tuyết Hoa khẽ cúi đầu xuống, cô nghĩ bản thân vẫn có thể chịu đựng Hoắc Đông Quân thêm một hai lần y hệt đêm hôm qua, chỉ cần hắn không tức giận đến nỗi muốn giết cô và những người xung quanh cô là được…
“Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, em nghĩ em không đáng phải chịu những chuyện đó, nhưng nếu đó là điều anh muốn, dù có làm tổn thương em thì em cũng chấp nhận…”
Dù Hoắc Đông Quân có mạnh bạo hay thô lỗ như thế nào đi chăng nữa thì người bị đau cũng không phải là hắn. Chỉ cần nhìn cách mà hắn đối xử với Dương Tuyết Hoa thì cô cũng đủ hiểu được tình cảm của Hoắc Đông Quân là gì rồi…
Hoắc Đông Quân buông Dương Tuyết Hoa ra, hắn nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ Dương Tuyết Hoa và Mạnh Hùng chưa từng trải qua loại chuyện kia, vì hắn không phát hiện bất kì điểm gì bất thường trên cơ thể của cô cả. Có lẽ tối hôm qua hắn đã tức giận đến mức mất đi lý trí nên mới đối xử với cô tàn nhẫn như thế..
“Đừng bao giờ để tôi thấy em dây dưa với cậu ta thêm một lần nào nữa!”
Hoắc Đông Quân cảnh cáo Dương Tuyết Hoa xong liền đi vào nhà tắm, đến lúc hắn trở ra thì Dương Tuyết Hoa đã nằm trên giường, cả cơ thể của cô nằm gọn trong chăn.
Hoắc Đông Quân để ý thấy tấm thẻ được Dương Tuyết Hoa đặt trên bàn, hắn liền nhăn mày không biết thứ này xuất hiện từ bao giờ. Rõ ràng tối hôm qua hắn chỉ đến chào hỏi mấy người nhà Lưu Tống Văn theo lời cha của mình thôi mà…
Hoắc Đông Quân cố gắng nhớ lại hình như hắn cũng có nói chuyện qua lại với vị tiểu thư nhà họ Lưu, nghe nói cô ta tên Lưu Tuệ Lâm, là con gái độc nhất của ông trùm khoáng sản Lưu Tống Văn, hiện nay cô ta đang giữ chức vị tổng giám đốc của một tập đoàn trang sức cao cấp do mẹ cô ta làm chủ. Xét về thân phận lẫn vai vế thì Lưu Tuệ Lâm không thua gì Hoắc Đông Quân, thậm chí cô ta còn nhỉnh hơn rất nhiều so với vố số phụ nữ cùng độ tuổi.
Đây cũng chính là vị hôn thê mà Hoắc Đông Sang hướng cho hắn, theo lời tiết lộ của Hoắc Đông Minh thì là vậy. Dù sao muốn ngồi vững trên vị trí chủ tịch của một tập đoàn xây dựng lớn như JC thì cần phải có sự hỗ trợ vững chắc từ nhiều đối tượng khác nhau, tiêu biểu nhất là việc liên hôn để dựa vào thế lực như vậy…
Hoắc Đông Quân cư nhiên không có tình cảm với Lưu Tuệ Lâm, nhưng hắn hoàn toàn đồng tình việc liên hôn với cô ta là chuyện có lợi nhất cho hắn nếu muốn nắm giữ toàn bộ tập đoàn JC từ tay Hoắc Đông Sang, dù gì đây cũng là một phần sản nghiệp của mẹ hắn nên hắn không thể để mất trong tay người ngoài…
Mặc dù Hoắc Đông Quân rất để tâm đến Dương Tuyết Hoa, nhưng xét về mọi khía cạnh thì JC vẫn là ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời hắn. Thời điểm này hắn càng không thể để lộ ra bất cứ hành tung bất thường nào khiêns thế lực thù địch bên ngoài nghi ngờ, hắn càng không muốn biến Dương Tuyết Hoa trở thành điểm yếu chí mạng của mình…
Hoắc Đông Quân nắm chặt tấm thẻ trong tay, hắn biết cuộc chiến nào cũng phải hy sinh những người quan trọng trong cuộc đời mình, nhưng hắn lại không thể để mất đi Dương Tuyết Hoa. Vậy chi bằng cứ giấu cô đi trước, chỉ cần giấu thật kỹ thì không ai có thể phát hiện ra được…
Hoắc Đông Quân ghét cái cách mà Dương Tuyết Hoa quay người lại khi nói chuyện với hắn, dường như cô đang ngầm che giấu điều gì đó không để cho hắn phát hiện ra…
“Em hôn cậu ta rồi à? Hay em qua đêm với cậu ta rồi?”
Dương Tuyết Hoa mím môi, cô bất lực nhìn về phía Hoắc Đông Quân, ngay cả nước mắt cũng sắp rơi ra rồi mà hắn còn nói những lời như thế, nhưng thay vì đáp lại hắn thì Dương Tuyết Hoa lại chọn cách im lặng, cô tiếp tục kìm nén nỗi uất ức vào bên trong…
Hoắc Đông Quân tiến đến chỗ Dương Tuyết Hoa, hắn nắm chặt lấy vai cô ép mạnh vào tường, dường như sự va chạm này mạnh đến nỗi khiến Dương Tuyết Hoa cứ ngỡ rằng xương cốt của mình sắp gãy làm đôi…
“Mở miệng ra trả lời! Em ngủ với thằng đó rồi đúng không? Em đi làm thêm chỉ là cái cớ để em được ở gần nó thôi chứ gì?”
Dương Tuyết Hoa run rẩy không dám nhìn thẳng vào gương mặt đang tức giận của Hoắc Đông Quân, ngay bây giờ nếu hắn có giết cô hay đánh chết cô thì ắt hẳn sẽ không ai biết. Dù sao những người giống như hắn luôn được bao che nếu họ phạm tội mà…
“Em và cậu ấy không phải loại quan hệ như anh nghĩ, dù em không biết anh đã nhìn thấy gì, nhưng nếu anh chưa hết giận, thì cứ làm như những gì anh muốn đi…”
Dương Tuyết Hoa khẽ cúi đầu xuống, cô nghĩ bản thân vẫn có thể chịu đựng Hoắc Đông Quân thêm một hai lần y hệt đêm hôm qua, chỉ cần hắn không tức giận đến nỗi muốn giết cô và những người xung quanh cô là được…
“Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, em nghĩ em không đáng phải chịu những chuyện đó, nhưng nếu đó là điều anh muốn, dù có làm tổn thương em thì em cũng chấp nhận…”
Dù Hoắc Đông Quân có mạnh bạo hay thô lỗ như thế nào đi chăng nữa thì người bị đau cũng không phải là hắn. Chỉ cần nhìn cách mà hắn đối xử với Dương Tuyết Hoa thì cô cũng đủ hiểu được tình cảm của Hoắc Đông Quân là gì rồi…
Hoắc Đông Quân buông Dương Tuyết Hoa ra, hắn nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ Dương Tuyết Hoa và Mạnh Hùng chưa từng trải qua loại chuyện kia, vì hắn không phát hiện bất kì điểm gì bất thường trên cơ thể của cô cả. Có lẽ tối hôm qua hắn đã tức giận đến mức mất đi lý trí nên mới đối xử với cô tàn nhẫn như thế..
“Đừng bao giờ để tôi thấy em dây dưa với cậu ta thêm một lần nào nữa!”
Hoắc Đông Quân cảnh cáo Dương Tuyết Hoa xong liền đi vào nhà tắm, đến lúc hắn trở ra thì Dương Tuyết Hoa đã nằm trên giường, cả cơ thể của cô nằm gọn trong chăn.
Hoắc Đông Quân để ý thấy tấm thẻ được Dương Tuyết Hoa đặt trên bàn, hắn liền nhăn mày không biết thứ này xuất hiện từ bao giờ. Rõ ràng tối hôm qua hắn chỉ đến chào hỏi mấy người nhà Lưu Tống Văn theo lời cha của mình thôi mà…
Hoắc Đông Quân cố gắng nhớ lại hình như hắn cũng có nói chuyện qua lại với vị tiểu thư nhà họ Lưu, nghe nói cô ta tên Lưu Tuệ Lâm, là con gái độc nhất của ông trùm khoáng sản Lưu Tống Văn, hiện nay cô ta đang giữ chức vị tổng giám đốc của một tập đoàn trang sức cao cấp do mẹ cô ta làm chủ. Xét về thân phận lẫn vai vế thì Lưu Tuệ Lâm không thua gì Hoắc Đông Quân, thậm chí cô ta còn nhỉnh hơn rất nhiều so với vố số phụ nữ cùng độ tuổi.
Đây cũng chính là vị hôn thê mà Hoắc Đông Sang hướng cho hắn, theo lời tiết lộ của Hoắc Đông Minh thì là vậy. Dù sao muốn ngồi vững trên vị trí chủ tịch của một tập đoàn xây dựng lớn như JC thì cần phải có sự hỗ trợ vững chắc từ nhiều đối tượng khác nhau, tiêu biểu nhất là việc liên hôn để dựa vào thế lực như vậy…
Hoắc Đông Quân cư nhiên không có tình cảm với Lưu Tuệ Lâm, nhưng hắn hoàn toàn đồng tình việc liên hôn với cô ta là chuyện có lợi nhất cho hắn nếu muốn nắm giữ toàn bộ tập đoàn JC từ tay Hoắc Đông Sang, dù gì đây cũng là một phần sản nghiệp của mẹ hắn nên hắn không thể để mất trong tay người ngoài…
Mặc dù Hoắc Đông Quân rất để tâm đến Dương Tuyết Hoa, nhưng xét về mọi khía cạnh thì JC vẫn là ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời hắn. Thời điểm này hắn càng không thể để lộ ra bất cứ hành tung bất thường nào khiêns thế lực thù địch bên ngoài nghi ngờ, hắn càng không muốn biến Dương Tuyết Hoa trở thành điểm yếu chí mạng của mình…
Hoắc Đông Quân nắm chặt tấm thẻ trong tay, hắn biết cuộc chiến nào cũng phải hy sinh những người quan trọng trong cuộc đời mình, nhưng hắn lại không thể để mất đi Dương Tuyết Hoa. Vậy chi bằng cứ giấu cô đi trước, chỉ cần giấu thật kỹ thì không ai có thể phát hiện ra được…